“Tuy cái dáng vẻ lườm nguýt của em rất khó coi,” Giản Chấn vừa bước vào đã
chẳng có lời nào hay ho. Lục Phồn Tinh đang định nổi đóa thì anh ta lại
đổi giọng: “Cơ mà anh thích.”
Lục Phồn Tinh hai tay chống nạnh, không biết làm thế nào với anh chàng mặt dày này.
Phòng vẽ tranh đã được thu dọn, phần lớn đồ vật không bị hư hại, chủ yếu là
một số bảng vẽ và tượng thạch cao không thể dùng được nữa, cần phải mua
mới. Bà nội Vu Dương thấy áy náy, nên đã đến phòng vẽ tranh một chuyến,
dúi cho Lục Phồn Tinh 3000 tệ ( ~ 10 triệu vnđ), muốn bồi thường cho cô. Nhưng Lục Phồn Tinh kiên quyết không nhận. Lần này, cô sẽ tự bỏ tiền
túi ra để khắc phục tổn thất của phòng vẽ tranh trước đã, đợi về sau Vu
Dương thành công, cô nhất định sẽ đòi lại cả vốn lẫn lãi.
Cuối tuần có học sinh đến học, Lục Phồn Tinh không tiếc tiền nữa, vội lên Taobao mua đồ.
Sau một ngày là những món đồ cần thiết sẽ đến nơi.
Trái lại, vấn đề lớn nhất là hai bức tường đã bị sơn đỏ làm hỏng.
Lục Phồn Tinh đã mua sơn, vốn định sơn trắng lại. Sau khi cô nói ra ý định
của mình, Giản Chấn lặng thinh, chỉ đứng trước hai bức tường.
Lục Phồn Tinh không biết anh ta đang nghĩ gì, nhưng cô đoán được rằng, là
một kiến trúc sư, chắc chắn anh ta sẽ có ý tưởng sáng tạo nào đó.
Quả nhiên, Giản Chấn mở miệng nói: “Em không cảm thấy phong cách tổng thể
của phòng vẽ tranh này có vấn đề à?” Anh ta hỏi một cách khá sắc bén.
Lục Phồn Tinh nhìn quanh khắp một lượt. Để tiết kiệm chi phí, phòng vẽ
tranh Trời Sao của cô hình như không tốn quá nhiều tiền vào khâu trang
trí, cho nên nó rất đơn giản và mộc mạc. Nếu không có những bức tranh
bày trong góc, hay những bức tượng thạch cao thì hoàn toàn không nhìn ra được đây là phòng vẽ tranh.
Phong cách tổng thể có vấn đề? Vấn đề lớn nằm ở đâu?
Vấn đề lớn nhất chính là thiếu tiền.
Lục Phồn Tinh nói thật với Giản Chấn: “Em biết là có vấn đề. Phải cái, em không có tiền để trang trí.”
“Đừng có mang tiền ra để nói mãi thế, sự sáng tạo của em đâu cần đến tiền.”
Giản Chấn đi tới bên cạnh cô, đoạn nheo mắt ngắm bức tường tựa như bức
tranh trừu tượng ở trước mặt, nói tiếp: “Em cần gì phải sơn trắng bức
tường này. Em thưởng thức nó bằng ánh mắt chuyên nghiệp của mình xem. Em có thấy nó giống một bức trước trừu tượng mà anh và em đều không thể
hiểu được không?”
Lục Phồn Tinh tập trung nhìn những
đường nét không có bố cục và hoa văn màu đỏ nhem nhuốc trên bức tường,
nói với vẻ bất lực: “Xin lỗi anh, em không ‘ngấm’ nổi tác phẩm của mấy
tên côn đồ.”
“Họa sĩ giỏi nhất cũng là nhà ảo thuật xuất
sắc nhất.” Giản Chấn rút đại một cây cọ vẽ cỡ lớn từ trong ống đựng bút, rồi đặt vào tay Lục Phồn Tinh và nhìn cô với ánh mắt sáng ngời: “Giờ
anh cho em một cây bút, hãy để anh xem em biến thứ đồ bỏ thành thứ thần
kỳ như thế nào.”
Lục Phồn Tinh cầm cọ vẽ trong tay, nhìn
bức tường gần như đã bị phá hỏng trong mắt người thường đang ở trước
mặt, chợt hiểu ra Giản Chấn muốn cô làm gì.
Cái gọi là
nghệ thuật chẳng phải là đòi hỏi con người ta dùng chất liệu sẵn có,
phát huy trí tưởng tượng và sức sáng tạo chủ quan biến mỗi đồ vật tầm
thường tỏa ánh sáng tái sinh sao?
Thử thách thú vị như vậy, tại sao cô lại không chấp nhận chứ?
“Anh chờ mà xem!” Cô tự tin nhìn Giản Chấn, “Em sẽ cho anh mở mang kiến thức về trình độ của tuyển thủ chuyên nghiệp.”
Giản Chấn mỉm cười nhìn thẳng vào Lục Phồn Tinh. Cô cũng đáp lại anh bằng
một nụ cười y hệt. Không cần phải nói quá nhiều vào giờ phút này, họ đều biết trong lòng người kia đang nghĩ gì.
Anh cứ chờ xem, em sẽ cho anh nhìn thấy con người tốt nhất của em.
Là anh, anh đã biến em trở thành một Lục Phồn Tinh tốt nhất.
Hai người xắn tay áo, bắt tay làm việc của mình. Giản Chấn phụ trách sơn
trắng một bức tường. Lục Phồn Tinh đã mua sơn màu cần thiết. Sau khi lên ý tưởng, họ bắt đầu chính thức vẽ lên tường.
Hai người
không can thiệp vào công việc của nhau, chỉ thỉnh thoảng quay sang nhìn
tiến độ công việc của người kia. Thậm chí có một lần như có thần giao
cách cảm, cả hai cùng quay đầu lại, khoảnh khắc ánh mắt chạm vào nhau,
họ đều nở nụ cười.
Công việc của Giản
Chấn khá đơn giản, chỉ làm trong một ngày là xong. Anh ta không về văn
phòng của mình mà mang công việc xuống dưới lầu, vừa ở bên Lục Phồn Tinh vừa phụ trách việc đi mua cơm, đưa nước.
Anh ta không
thể rời đi bởi vì Lục Phồn Tinh mải mê làm việc đến quên mình, thậm chí
anh ta còn phải nhắc cô ăn cơm uống nước thì cô mới nhớ ra. Cả ngày hôm
đó cô đứng trên cái thang, trừ một vài lần đi vệ sinh.
Lục Phồn Tinh điên cuồng làm việc. Trên cơ sở giữ lại những vết sơn, cô
dùng toàn bộ bức tường làm giấy vẽ. Hai ngày sau, cô đã vẽ nên bức tranh hoàng hôn trên cánh đồng khiến người ta cực kỳ khó quên.
Dưới ánh chiều tà đỏ ối, ngay cả bầu Trời cũng bị nhuộm thành sắc đỏ, từng
đợt sóng lúa giống như ngọn lửa đang đuổi nhau, những con chim kỳ lạ màu đen sải đôi cánh khổng lồ bay ngang không trung. Đôi trai gái đang chạy nhanh giữa sóng lúa. Màn đêm đã sắp buông xuống. Cảnh đẹp thể hiện sức
sống nóng bỏng này, lại được cố định mãi mãi trên bức tường.
Tác phẩm vất vả mất hai ngày hai đêm chỉ ngủ có bốn tiếng đồng hồ mới hoàn
thành đã ở ngay trước mắt. Lục Phồn Tinh ngắm nghía rất lâu, thậm chí
còn xúc động muốn rơi nước mắt.
Cô đã từng quanh quẩn một chỗ, đã từng lạc lối trên con đường hội họa, cũng đã nhìn người khác
thể hiện xuất sắc mà cảm thấy tự ti, ngỡ rằng bản thân đến cuối đời cũng không leo lên được đỉnh núi nghệ thuật, và đến mức đã nhiều lần nghĩ
tới chuyện bỏ cuộc.
Nhưng hai ngày hai đêm không ngủ, cô vẽ không ngừng nghỉ, thể xác mệt rã rời, nhưng tâm hồn cô liên tục run rẩy.
Bức tường này đã đánh thức tình yêu mãnh liệt dành cho hội họa đã ngủ vùi trong trái tim cô.
Cô chưa bao giờ nhận ra một cách rõ ràng, rằng bản thân yêu sâu sắc sự nghiệp của chính mình như lúc này.
Sự nghiệp mà cô sẽ phải phấn đấu cả đời.
Mặc dù cô không thể trèo lên đỉnh núi kia, nhưng điều đó có gì quan trọng?
Cô nên tận hưởng quá trình leo núi mới đúng. Giống như hồi nhỏ, lần đầu
tiên cô cầm bút vẽ, không phải vì để đạt được giải nhất trong cuộc thi
vẽ tranh, mà chỉ là bởi cô thích vẽ đấy thôi.
Nếu cô đã say mê yêu thích nó thì sợ gì nào? Dũng cảm tiến lên đi, Lục Phồn Tinh!
Khúc mắc khiến cô trăn trở bấy lâu đã được tháo gỡ vào giây phút này. Ánh lệ vui sướng dâng lên trong mắt Lục Phồn Tinh.
Bỗng nhiên cô rất muốn làm điều gì đó.
“Anh chàng kia là anh, còn cô gái là em hả?” Giản Chấn đứng bên cạnh Lục
Phồn Tinh, không nghe thấy câu trả lời của cô bèn quay sang nhìn thì
thấy cô đang khóc, liền lấy làm khó hiểu mà hỏi: “Vẽ đẹp quá bên xúc
động phát khóc à em?”
“Giản Chấn!”
Lục Phồn Tinh đột nhiên gọi tên anh ta. Giản Chấn lơ mơ, nhưng vẫn giả vờ cười nói thoải mái: “Xin nữ vương điện hạ sai bảo.”
Lục Phồn Tinh hơi xao động khi nhìn anh ta. Ánh tà dương lấp lánh trong đôi mắt long lanh của cô.
Lục Phồn Tinh đến gần Giản Chấn, ngẩng mặt lên ngước nhìn anh ta.
“Em có thể hôn anh không?”
Giản Chấn kinh ngạc mất nửa giây, ngay sau đó, khóe miệng từ từ nhếch lên.
Anh ta cúi đầu, mừng rỡ thủ thỉ: “Tất nhiên rồi, đây là vinh hạnh của
anh.”
Ánh hoàng hôn ấm áp còn sót lại chiếu vào qua ô cửa sổ, trên sàn nhà là bóng của cặp đôi đang hôn nhau say đắm. Chim chóc
dừng lại trên ban công rồi lại bay đi. Có lẽ ngay cả động vật cũng cảm
thấy thẹn thùng.