“Đàn anh, mỗi người hãy sống tốt phần của mình mà em vừa nói không phải là
lời giả dối, mà là em thật sự hi vọng như vậy. Em nhất định sẽ nói được
làm được, mong rằng anh cũng thế.”
Sau khi bỏ lại những
lời đó, Lục Phồn Tinh đứng lên, từ đầu cô đã không có ý định bình tĩnh
ngồi ăn bữa cơm này. Hiện tại, cô đã trút ra hết những lời đã kìm nén
hơn nửa năm qua, nên cảm thấy cực kỳ sảng khoái, muốn tìm Liêu Kỳ uống
vài ly để chúc mừng cô đã lên tiếng xả giận cho bản thân.
“Em yên tâm. Anh sẽ làm được.” Diệp Hải Triều trông rất suy sụp, vẫn cố nài nỉ cô: “Em ăn xong đã rồi hẵng đi! Anh đã gọi những món mà em thích
đấy.”
“Thôi khỏi.” Lục Phồn Tinh từ chối thẳng thừng, “Khẩu vị của em bây giờ đã thay đổi rồi.”
Mặt Diệp Hải Triều xám xịt như tro tàn, còn đâu vẻ hăng hái khi đứng trên bục giảng.
Khi Lục Phồn Tinh rảo bước đi đến cửa, vừa mở cửa ra liền bắt gặp Lí Âu
cũng đang mở cửa phòng bao đối diện đi ra. Tình cờ chạm mặt ở đây, hai
người đều kinh ngạc.
Hình như Lí Âu cũng gặp phải chuyện
gì phiền lòng, anh chàng thường ngày người ta còn chưa mở miệng đã cười
tươi như hoa, nhưng hôm nay lại không buồn nở nụ cười, trông hắn rất
chán chường.
Lục Phồn Tinh loáng thoáng nghe thấy tiếng
khóc của cô gái từ trong phòng bao của hắn, khóc đến là thảm thiết, còn
Lí Âu thì vẫn luôn cau mày.
Bị bạn thân của bạn trai hiện tại bắt gặp khi đi ăn cùng bạn trai cũ, Lục Phồn Tinh vô cùng xấu hổ.
Lí Âu cũng để ý thấy sự khác thường trên vẻ mặt của cô, bèn nghiêng đầu
cảnh giác liếc vào trong cánh cửa đang khép hờ sau lưng cô thì nhìn thấy một người đàn ông đang ngồi yên lặng ở đó, đưa lưng về phía họ.
“Phồn Tinh, em ăn cơm với ai thế?” Lí Âu khẽ hỏi.
“Anh Lí Âu, anh đừng hiểu lầm, đó là đàn anh học cùng chuyên ngành với em.” Lục Phồn Tinh nhỏ giọng giải thích.
“Vậy nhất định là hiểu lầm rồi.” Lí Âu nháy mắt với cô, “Có phải vị đàn anh
sắp kết hôn kia của em không? Không phải là đến lúc sắp đi đăng ký kết
hôn, anh ta mới phát hiện ra tình yêu đích thực trong lòng mình là em
gái khóa dưới đáng yêu đấy chứ?”
Lục Phồn Tinh cuống đến
mức sắp khóc tới nơi. Cô đã ra sức muốn rũ sạch mối quan hệ với quá khứ, sao Ông Trời lạ cố ý đối chọi với cô thế này?
Lục Phồn
Tinh nói với vẻ mặt cầu xin: “Anh Lí Âu, anh trai của em ơi, chuyện đùa
kiểu này chúng ta nói riêng với nhau thì được, chứ anh tuyệt đối đừng để ai đó nghe thấy nhé.”
Tất nhiên, Lí Âu biết tỏng, ‘ai đó’ là vị nào.
“Lí Âu, anh nói chuyện với con khốn nào đấy? Anh quay lại đây cho tôi!” Tiếng quát của cô gái từ trong phòng bao vọng ra.
Lục Phồn Tinh liền im re, người có thể nói năng với Lí Âu bằng giọng điệu này cũng chỉ có bạn gái của hắn.
“Anh Lí Âu, em đi trước đây, anh cứ thong thả dùng bữa nhé!” Lục Phồn Tinh lo nơm nớp, sợ bạn gái nhà người ta sẽ hiểu nhầm.
“Đừng, anh em mình đi cùng luôn.” Lí Âu sầm mặt, “Vẫn còn sớm, hai anh em mình đi uống một chén.”
Lục Phồn Tinh lơ mơ bị Lí Âu kéo đi. Nói là uống rượu nhưng không chạy tới
quán bar hỗn tạp để uống rượu, Lí Âu đến siêu thị mua một túi bia, sau
đó dẫn Lục Phồn Tinh leo lên sân thượng của trường Đại học Kiến Trúc,
thảnh thơi ngồi xuống đó, phởn phơ vừa uống bia vừa ngắm trăng.
“Anh vừa mới chia tay xong.” Lí Âu vừa đặt mông xuống đất, câu đầu tiên mở miệng đã công bố tin tức giật gân này.
Thảo nào trông hắn tối nay ỉu xìu như bánh bao thiu, hóa ra là thất tình.
Lục Phồn Tinh cầm lon bia, ngập ngừng hỏi: “Cần em an ủi anh không?”
“Uống cùng anh mấy ly là được rồi.” Lí Âu thoáng nhìn cô, “Lão Giản bảo em có độc, mở miệng ra một cái là có thể khiến người ta điên tiết đến độ liệt nửa người luôn.”
Giản Chấn thế mà lại nói xấu sau lưng
cô như vậy! Lục Phồn Tinh quyết định sẽ không tha Giản Chấn, nhất định
phải tính sổ với anh ta.
“Lão ấy còn nói xấu gì em nữa?” Cô bắt đầu gặng hỏi cho bằng được.
Lí Âu ngửa đầu uống một ngụm bia, còn chép miệng đầy hưởng thụ, “Cũng
chẳng có gì. Lão Giản là người nghĩ một đằng nói một nẻo, em bảo hắn nói lời hay, nói ra tiếng lòng có mà khó hơn lên Trời. Nhưng em nghĩ mà
xem, hắn đẹp trai như vậy, từ trước đến nay không thiếu các cô gái tỏ
tình với hắn. Chỉ là, đến giờ cậu ấm đó mới yêu đương có hai lần, nói
trắng ra vẫn là trai tân ngây thơ trong chuyện tình cảm. Phồn Tinh, em
là người thứ hai thổ lộ thành công đấy, chỉ dựa vào điều này thôi là đủ
biết hắn thích em nhiều đến đâu rồi.”
Đây là lần đầu tiên Lục Phồn Tinh nghe kể về lịch sử tình trường của Giản Chấn. Đó thực sự
là chuyện cô rất muốn nghe. Nếu như không phải tối nay Lí Âu tự khai thì có cạy miệng của hắn, hắn cũng sẽ không nói ra những tin tức bí mật
riêng tư này.
Lục Phồn Tinh cảm thấy rất hứng thú với mối tình đầu của Giản Chấn, bèn háo hức hỏi: “Cô gái thành công đầu tiên
mới thật sự là anh hùng. Cô ấy là người như thế nào hả anh?”
Lí Âu lắc đầu, cười đáp: “Anh biết ngay là con gái bọn em thích quan tâm
đến vấn đề này nhất mà. Có điều, xin lỗi em, Phồn Tinh ạ, anh không thể
nói nhiều hơn được nữa, kẻo với cái tính xấu của lão Giản, hắn có thể
chỉnh chết anh đấy. Em cũng đừng lăn tăn về điều đó, ai mà chẳng có quá
khứ, đúng không nào? Chúng ta đều hướng về phía trước, phía trước là bầu trời và biển cả, phía sau là vũng nước bẩn hôi thối, nếu đã nhảy qua
rồi thì đừng bao giờ quành lại.”
Lục Phồn Tinh nghe ra
trong câu nói của Lí Âu có ngụ ý. Có lẽ hắn cảm thấy nghi ngờ khi bắt
gặp cô ăn cơm với Diệp Hải Triều tối nay, nên từng lời nói đều nhắc cô
hãy quý trọng sự yêu mến hiếm hoi của Giản Chấn, đừng làm chuyện ngu
ngốc.
Cô bực bội trút bia vào miệng, phía sau đúng là rãnh nước bẩn, nhưng phía trước của cô thật sự có bầu trời và biển cả sao?
“Phồn Tinh, em nói thật cho anh biết, em và gã đàn anh kia của em không đơn
giản là tình cảm đàn anh đàn em cùng ngành học đúng không?” Lí Âu hỏi
thẳng Lục Phồn Tinh.
Lục Phồn Tinh bóp bẹp vỏ lon bia
rỗng, vỏ lon đang lành lặn bỗng chốc liền biến dạng. Cô ném chiếc vỏ lon ra xa, sau đó thoải mái thừa nhận.
“Đàn anh đó là bạn trai cũ của em.” Cô ngẫm nghĩ rồi bổ sung thêm, “Là mối tình đầu ạ.”
Dường như Lí Âu cũng không lấy làm bất ngờ, chỉ cười nói: “Em đấy, cuối cùng cũng chịu nói thật.”
Nếu đã thẳng thắn đến nước này, Lục Phồn Tinh cần phải nói rõ về mình,
tránh để Lí Âu cho rằng cô và bạn trai cũ vẫn còn tơ vương, thế là cô kể sơ qua một lượt cho hắn nghe về quá trình đi lại trước đây giữa cô và
Diệp Hải Triều, cuối cùng giải thích chuyện ban nãy: “Tối nay anh ta hẹn em đến là để xin lỗi em về việc vợ chưa cưới của anh ta cướp phòng vẽ
tranh. Nhưng con người em đây vốn nhỏ nhen, em không chấp nhận lời xin
lỗi của anh ta.”
Lí Âu vừa uống bia vừa làm một thính giả yên lặng. Nghe cô nói xong, hắn mới mỉm cười, đưa ra nhận xét: “Em với
lão Giản xứng đôi lắm. Hai đứa bụng dạ nhỏ nhen ở bên nhau, ngày nào
cũng có thể tạo ra bọt sóng.”
“Hai bọn em không hợp nhau phải không anh?” Lục Phồn Tinh buồn bã hỏi hắn.
“Con người ấy à, bản thân đã quen với chính mình, mới đầu ở bên cạnh ai mà
chả không hợp.” Lí Âu nói như một triết gia giỏi suy xét, “Từ bản thân
cho đến học hỏi, chiều theo người khác, nói đi nói lại chẳng phải là vì
một chữ ‘thích’ sao?”
Lục Phồn Tinh cẩn thận nghiền ngẫm câu nói này của Lí Âu.
“Phồn Tinh à.” Lí Âu gọi cô một cách đầy ẩn ý. Lục Phồn Tinh quay đầu sang,
có cảm giác Lí Âu của lúc này khá nghiêm tức, tựa như có lời muốn nói.
“Về sau có qua lại với đàn anh của em, nhớ phải để ý, những chuyện như gặp
mặt riêng thế này, có thể tránh được thì cố tránh hết sức.” Lí Âu nói
bóng gió: “Lão Giản là người sẽ không chấp nhận, dù chỉ là điều nhỏ
nhặt.”
Dĩ nhiên là Lục Phồn Tinh hiểu ý của Lí Âu, hắn
đang đứng trên lập trường của một người bạn để khuyên cô đừng qua lại
với Diệp Hải Triều nữa. Thật ra, cho dù Lí Âu không nhắc cô thì cô cũng
đoán ra được, nếu Giản Chấn phát hiện ra cô vẫn luôn nói dối anh ta
chuyện đàn anh khóa trên của cô là bạn trai cũ của cô, và cả chuyện cô
đi làm thêm ở phòng tập để có thể tình cờ gặp được hắn, chuyện những bức tranh kia về căn bản không phải là do cô vẽ, chuyện kì thực cô không
thích anh ta nhiều như anh ta tưởng…
Nếu Giản Chấn biết được tất cả những điều đó thì người kiêu ngạo như anh ta chắc chắn sẽ nổi trận lôi đình nhỉ?
Cô đã hơi thinh thích anh ta, cho nên nhất định không thể để anh ta biết được.
“Sẽ không có lần sau đâu ạ.” Lục Phồn Tinh đáp.
Lí Âu đã nốc năm, sáu lon bia, nhưng xem ra vẫn còn muốn uống tiếp. Lục
Phồn Tinh lo lắng đưa mắt nhìn hàng lan can bằng sắt không cao lắm trên
sân thượng. Những người thất tình trên toàn thế giới đều rất buồn chán,
lúc cô thất tình cũng từng nghĩ đến cái chết đấy thôi.
Lục Phồn Tinh lo cho Lí Âu, bèn lén nhắn tin cho Giản Chấn, bảo anh ta đến
sân thượng đón hắn. Nếu Lí Âu uống say mèm thì cô không cõng được anh ta đâu.
Lục Phồn Tinh không nén nổi tò mò: “Anh Lí Âu, tại sao bọn anh lại chia tay?”
Giản Chấn từng kể rằng Lí Âu cưng chiều bạn gái hết mực, gần như đến mức gọi cái là có mặt ngay.
“Ô, tình cảm mặn nồng vứt cho chó nó xơi.” Lí Âu thở dài.
Sau đó, hắn bắt đầu dốc bầu tâm sự với Lục Phồn Tinh. Bạn gái hắn là sinh
viên khóa dưới của Học Viện Thiết Kế, hắn vất vả theo đuổi mất một năm
mới được, nâng cô ấy như nâng trứng, chiều chuộng chẳng khác gì nữ vương mỗi ngày. Kết quả, hôm nay máy tính của cô ta bị hỏng, mang ra cho hắn
sửa. Hắn vô tình bấm vào một tệp tin thì phát hiện ra có vài tấm ảnh
chụp rất thân mật giữa cô ta và một người đàn ông. Hai người không mảnh
vải che thân, nằm trên một chiếc giường. Xem thời gian thì là được chụp
gần đây. Lí Âu giận sôi gan, tìm cô ta hỏi cho ra lẽ, cô ta cũng thừa
nhận rằng đó là người đàn ông cô ta quen qua game, là người dạo này
khiến cho cô ta mê mẩn đến mức điên đảo.
Lục Phồn Tinh
rất thông cảm với Lí Âu, cô vô cùng hiểu nỗi buồn của hắn. Người này hết lòng hết dạ, nhưng người kia lại chẳng coi điều đó là gì, còn luôn giữ
mối quan hệ mập mờ với người khác, và sẵn sàng đá ‘cái lốp dự phòng’ đi
bất cứ lúc nào. Là ai ở vào trường hợp này cũng sẽ thấy khó chịu.
Cô liên tục an ủi Lí Âu, nói với hắn rằng hắn nhất định sẽ gặp được cô gái tốt biết quý trọng hắn. Còn cô bạn gái cũ của hắn chắc chắn sẽ hối hận. Cô đã nói cả một rổ những lời hữu ích, không biết Lí Âu có để vào tai
hay không. Dù sao, vỏ lon bên cạnh chân anh ta đã chất thành đống.
Tạ Ngọc Khê, anh ‘đấm vào’ ông nội nhà em nhé!” Lí Âu nắm lấy lan can bắt đầu gào toáng lên, thu hút vô số ánh mắt ở dưới lầu.
Có nữ sinh phía dưới thét to: “Điên à, nửa đêm nửa hôm còn hét cái gì?”
Lí Âu tưởng chừng như đã giận sùi bọt mép, nhổ luôn nước bọt xuống, chửi:
“Ông chửi kệ mẹ ông, việc đếch gì đến mày! Cái đồ xấu xí, đêm hôm khuya
khoắt còn chui ra tác oai tác quái.”
“Thử nói lại lần nữa xem!”
“Đồ xấu xí!”
Hai người tầng trên tầng dưới cãi nhau rất căng. Lục Phồn Tinh quả là muốn
khóc, cứ tóm chặt lấy áo Lí Âu, sợ hắn mải mắng người ta đến quên mình,
rồi lại nhảy thẳng xuống dưới đó, đòi đấu tay đôi với người ta cũng nên.
Lục Phồn Tinh cuống quá, sao Giản Chấn vẫn còn lề mề chưa tới?
“Om sòm cái gì?” Lúc này, một giọng nam đột ngột vang lên từ phía sau nghe
như âm thanh của trời đất vậy, “Ông nội nhà Tạ Ngọc Khê mà ở trước mặt
mày, xem mày còn thật sự dám nỏ mồm không?”
Lục Phồn Tinh nước mắt chứa chan, quay đầu lại nhìn thấy Giản Chấn, liền mở miệng càu nhàu: “Em nói này, sao bây giờ anh mới đến? Em sắp không chống đỡ nổi
nữa rồi đây này!”
Giản Chấn lườm cô: “Ai bảo em ngốc, đi
uống với hắn. Con hàng này uống say một cái là lên cơn điên, lần nào
uống cũng chọn chỗ chả giống ai. Lần trước thất tình còn mua mười mấy
chai bia, ngồi luôn trước cổng bệnh viện để uống. Sau khi hắn tỉnh, bác
sĩ người ta còn đề nghị hắn đến bệnh viện tâm thần, lấy số chờ gặp
chuyên gia kìa.”
Lục Phồn Tinh xị mặt, Lí Âu này bình
thường trông rất đáng tin cậy, nhưng khi không đáng tin cậy thì lại điên hơn bất cứ ai. Nghe giọng điệu tức anh ách của Giản Chấn, chắc hẳn anh
ta đã thu dọn mớ hỗn độn thay cho Lí Âu rất nhiều lần.
“Ông Giản ơi, thằng này bị cắm sừng rồi, thằng này không thiết sống nữa.”
Dường như Lí Âu biết là người thu dọn cục diện rối rắm đã đến, lại bắt
đầu to gan mượn rượu làm càn.
“Thế mày nhảy lầu đi, nhẹ nợ, hai đứa bọn tao xuống lầu nhặt xác cho mày.” Giản Chấn kéo Lục Phồn Tinh, quay đầu đi luôn.
“Ơ kìa!” Lục Phồn Tinh đập mạnh vào tay Giản Chấn, đây đâu phải là lúc
dùng phép khích tướng, lỡ như xảy ra chuyện thì làm thế nào?
“Ông Giản!” Giọng nói run rẩy của Lí Âu từ phía sau truyền tới, chẳng còn
chút dũng khí nào của lúc nãy, “Mẹ nó chứ, mày có phải là anh em với
nhau không đấy? Dù gì cũng phải để Phồn Tinh lại cho thằng này chứ…
Thằng này sợ độ cao mà!”
Tác giả có lời muốn nói: Mùa xuân đến rồi, nụ hôn đầu có còn xa không?