Sắc mặt trai
đẹp càng khó coi hơn. Bị nhìn chằm chằm bởi ánh mắt phẫn nộ như thế này, Lục Phồn Tinh lấy làm hoài nghi, nếu mình mà nhắc lại hai chữ “Wechat”
thì anh ta thật sự sẽ không nhịn được, bóp chết cô mất.
“Tôi nhớ
kỹ cô rồi.” Trai đẹp cười nhạt, sau đó nhường lối. Lục Phồn Tinh nghe ra ẩn ý bên trong năm chữ này là: Hôm nay chúng ta đã kết thù, “bác gái”
quét dọn nhà cô, tôi đợi!
“Anh đẹp trai thế kia, tôi cũng nhớ kỹ
anh rồi!” Cô còn chẳng biết xấu hổ mà cười hê hê, cuối cùng không quên
tâng bốc: “Nói một câu thật lòng này, Ngô Ngạn Tổ đã là gì. Anh còn đẹp
trai hơn anh ấy chán.”
Khuôn mặt tuấn tú của trai đẹp gần như méo xẹo, trực giác của anh ta mách bảo rằng cô gái này mồm miệng tép nhảy
nhưng chẳng có câu nào là thật. Cô đây là đang “trá hình” châm chọc anh
ta: Cái đồ ảo tưởng như anh ấy hả, Ngô Ngạn Tổ đẹp trai hơn anh nhiều!
Lục Phồn Tinh cũng không muốn đắc tội với khách hàng đẹp trai nhất phòng
tập. Nhưng cô là người ưa sĩ diện, so với việc bị người ta coi là đồ “mê trai”, thì cô thà mạo phạm tới người ta còn hơn. Dù sao đều là người xa lạ, đi trên đường có tình cờ chạm mặt, cùng lắm bị người lườm một cái,
mà da mặt cô dày, chẳng sao cả.
Hai ngày sau, trai đẹp không xuất hiện. Lục Phồn Tinh đang đoán hay là anh ta bị cô chọc tức nên “nội thương” rồi?
Ngẫm lại cũng thấy có lỗi với người ta.
Lúc rảnh rỗi, cô mang bức phác họa chính diện trai đẹp ra, chăm chú sửa lại mấy lần. Sau khi hoàn thành, cô ngắm bức chân dung trên trang giấy
giống hệt với người thật, nở nụ cười hài lòng.
Kỹ thuật phác họa của cô vẫn không hề giảm sút.
Tối thứ Sáu, không cần phải đi làm, Lục Phồn Tinh xách túi hoa quả, chạy
đến thăm cô em khóa dưới là Hứa Duyệt đang nằm trong Bệnh Viện Nhân Dân.
Hứa Duyệt không chỉ là đàn em học dưới cô một khóa tại Học Viện Mĩ Thuật,
mà còn là hàng xóm lâu năm của Lục Phồn Tinh. Hồi trước, Hứa Duyệt bị
ảnh hưởng bởi tình yêu hội họa của cô, nên lúc thi đại học, cô nàng cũng đăng ký dự thi vào Học Viện Mỹ Thuật theo cô. Có điều, cô nàng học
chuyên ngành hoạt hình.
Từ nhỏ đến lớn, sức khỏe của Hứa Duyệt
không được tốt lắm. Vào năm 18 tuổi, cô ấy được phát hiện ra bị mắc một
chứng bệnh về máu gọi là “thiếu máu bất sản”*, từ đó việc nằm viện trở
thành cơm bữa, cứ thế gắng gượng sống tới năm 21 tuổi. Vốn dĩ Hứa Duyệt
đã vui vẻ vào Đại Học, kết quả lại phát bệnh. Lần này phát bệnh cực kỳ
nguy hiểm, đã đến mức vừa truyền máu vừa nôn ra máu. Bệnh viện thậm chí
đã viết giấy thông báo tình hình nguy kịch, may thay Hứa Duyệt mạng lớn, các bác sĩ đã cứu được cô ấy, dọa bố mẹ cô ấy suýt nữa sợ chết khiếp.
*Thiếu máu bất sản là hiện tượng thiếu máu do rối loạn chức năng tủy xương.
Tủy xương là mô mềm trong xương có nhiệm vụ sản sinh tế bào máu bao gồm: hồng cầu, bạch cầu và tiểu cầu. Khi bị thiếu máu bất sản, tủy không thể tạo thêm tế bào máu, gây thiếu máu. Thiếu máu bất sản nặng có thể gây
tử vong.
Sức miễn dịch của Hứa Duyệt rất kém. Lục Phồn
Tinh mặc mấy lớp quần áo bảo vệ, lại rửa tay rồi khử trùng mới được cho
phép vào phòng bệnh thăm cô ấy chốc lát.
Trước khi vào phòng bệnh, Lục Phồn Tinh đã trò chuyện với mẹ Hứa Duyệt đôi ba câu.
Lúc cô hỏi về tình trạng của Hứa Duyệt, dì Hứa rầu rĩ đáp: “Bác sĩ nói cách duy nhất vẫn là ghép tủy xương, bằng không…”
Bà không sao nói tiếp được. Nét mặt Lục Phồn Tinh cũng nặng nề. Nếu không
tìm được tủy phù hợp thì việc Hứa Duyệt có thể sống được mấy năm nữa là
cả một ẩn số.
Mẹ Hứa Duyệt lau nước mắt, đoạn quay sang hỏi tình
hình gần đây của Lục Phồn Tinh: “Dạo này dì bận quá, chưa hỏi thăm được
cháu. Gần đây bố mẹ cháu thế nào?”
Lục Phồn Tinh xưa nay vẫn chỉ
nói chuyện vui, không nhắc chuyện buồn, cô đáp: “Bố mẹ cháu đều khỏe ạ.
Hai ông bà còn bận hơn cả cháu. Chẳng phải gần đây trên mạng có bác gái
bán bánh trứng nói rằng thu nhập một tháng là ba mươi nghìn tệ (khoảng
100 triệu VND) à? Hai ông bà bị khích, hai hôm nay cũng chuẩn bị một
quầy bán quà sáng, muốn “đấu” với bác gái kia.”
Dì Hứa thật lòng
cảm thấy vui mừng: “Bán quà sáng cũng hay. Cơ mà đừng để bố mẹ cháu vất
vả quá! Chờ Duyệt Duyệt ra viện, dì cũng đi nếm thử tay nghề nấu quà
sáng của bố mẹ cháu xem sao!”
“Bánh bao bán cho người khác một
đồng một cái, dì mà đến, mẹ cháu lấy dì hai đồng luôn. Mẹ cháu thích
“chém” người quen nhất đấy ạ.” Lục Phồn Tinh nhăn nhở cười đùa.
“Con ranh!” Dì Hứa lườm cô một cái, rốt cuộc cũng mỉm cười: “Dì cứ nghĩ mãi
mà không hiểu, bố mẹ cháu hiền lành là thế, sao lại sinh ra đứa nghịch
ngợm như cháu chứ?”
Thấy cô đến, Hứa Duyệt rất vui. Cô nàng ríu rít như chú chim non, hỏi hết
cái nọ tới cái kia. Nghe Lục Phồn Tinh kể cô đang làm thuê trong phòng
tập thể thao bên cạnh trường, hai mắt Hứa Duyệt bỗng sáng lên: “Phòng
tập có nhiều trai đẹp lắm hả chị?”
“Ừ nhiều lắm, tất nhiên cũng
không ít gay.” Lục Phồn Tinh thành thật trả lời. Biết Hứa Duyệt thích
trai đẹp, cô liền lấy quyển sổ phác họa ra, dâng báu vật: “Cho em xem
anh này, đẹp trai, ngoại trừ IQ hơi thấp ra thì những phương diện khác
đều rất được. Tha hồ bổ mắt.”
Hứa Duyệt cầm lấy quyển sổ, vừa
liếc nhìn qua liền ngẩn người, lại nhìn kỹ hơn, sau đó bắt đầu phấn
khích, khuôn mặt tái nhợt thậm chí có một thoáng hồng hào, hét toáng
lên: “Aaaa! Chị, đây là Giản Chấn mà. Trai đẹp siêu cấp Giản Chấn của
trường chúng ta !”
Lục Phồn Tinh kinh hãi bởi âm lượng quá cao
của Hứa Duyệt. Cô ngoáy lỗ tai đã ù cả đi, hoàn toàn dửng dưng với cái
tên lạ lẫm đó: “Ai cơ? Người anh em này học ở trường bọn mình à?”
Hứa Duyệt gật đầu như giã tỏi: “Đôi mắt ra-đa nhìn trai đẹp của em không
nhầm được đâu, chính là anh ấy đấy. Anh ấy là sinh viên năm bốn khoa
kiến trúc trường mình. Thầy hướng dẫn của anh ấy còn là hiệu trưởng
trường kìa! Anh ấy giỏi cực kỳ, vừa mới giành được giải thưởng lớn về
thiết kế của hiệp hội kiến trúc sư hoàng gia Anh dành cho sinh viên. Còn là sinh viên Trung Quốc đầu tiên nhận được giải thưởng này chứ. Điều
quan trọng nhất nằm ở chỗ: anh Giản Chấn là nam sinh đẹp trai nhất trong trường chúng ta nhé! Vừa đẹp trai vừa khiêm tốn, nghe nói gia thế cũng
rất ổn. Nữ sinh thầm mến anh ấy có thể xếp hàng dài từ đầu bên này
trường tới đầu bên kia trường. Em tham gia mấy nhóm fan nữ hâm mộ anh
ấy. Đám đó cứ gặp anh ấy là chụp lén, cho nên đây chính là anh ấy. Không thể sai được!”
Khi nói đến Giản Chấn, Hứa Duyệt hào hứng tới mức quên sạch cả bệnh tật lẫn đau đớn. Trong mắt Lục Phồn Tinh chỉ có tiền
là đáng yêu nhất, vì vậy cô chẳng thể hiểu nổi những cô gái nhắc tới
trai đẹp là mặt mày liền hớn ha hớn hở.
Trai đẹp có đẹp trai nữa cũng không làm bạn trai mình được, có gì hay mà phải phấn khích?
Lục Phồn Tinh ngẫm nghĩ chốc lát, láng máng nhớ ra mình đã nghe nhắc tới
cái tên này. Mỗi ngày cô làm thuê mệt phờ cả người, đâu để ý tới những
nhân vật đình đám kia. Vậy nên đã lên năm ba Đại Học rồi, nhưng đây cũng là lần đầu tiên nghe người ta nói tỉ mỉ về anh chàng Giản Chấn đó.
Cô rút quyển sổ phác họa về, cầm di động chụp một tấm, gửi qua Wechat cho
Hứa Duyệt: “Thích anh ta thì hôn màn hình đi. Nếu hôn mà còn chưa đủ thì chị hy sinh một lần, lén chụp lại cho em một bức, tấm lưng đẫm mồ hôi
của anh ta. Nhưng chị cảnh báo em trước, mồ hôi của trai đẹp cũng cũng
bốc mùi đấy, ngạt thở thì đừng có tìm chị!”
“Chị à, chị biến thái quá đi!” Hứa Duyệt ngượng nghịu, trưng ra dáng vẻ một cô nàng “mê giai” đích thực: “Thì chị cứ rửa sạch sẽ rồi gửi cho em là được…”
Còn muốn thật cơ đấy…
Lục Phồn Tinh lại choáng váng lần nữa. Hai người tán gẫu một lúc, cuối cùng vẫn nói về việc học.
Hứa Duyệt liếc trộm Lục Phồn Tinh, đoạn lấy hết can đảm hỏi cô: “Chị, lâu rồi chị không cầm cọ vẽ tranh sơn dầu phải không ạ?”
Vấn đề này như một cây kim nhọn, khiến trái tim Lục Phồn Tinh nhói đau. Cô
từng là thiên tài về tranh sơn dầu trong mắt tất cả mọi người. Cô yêu vẽ tranh sơn dầu là thế, yêu đến có thể mê mải vẽ tranh tới quên ăn quên
ngủ, toàn tâm toàn ý muốn dùng cọ vẽ phác họa nên từng cái cây, ngọn cỏ
trên thế gian. Trong mắt cô lúc đó chỉ có cọ vẽ, không có những sinh
hoạt đời thường. Còn cô của bây giờ, hầu hết thời gian đã bị những sinh
hoạt trong cuộc sống lấp đầy, vị trí để dành cho cọ vẽ cũng ngày càng ít đi.
Trong lòng có thấy tiếc nuối không? Có, nhưng hiện tại cô đã hiểu rõ một đạo lý là: Đời người, ngoài mộng tưởng ra còn có những
trách nhiệm không cách nào tránh né.
Huống hồ, cô đã nhìn thấu bản thân, cô căn bản là không có tài năng trên phương diện sáng tác.
Cô làm như không hề gì, chỉ cười đáp: “Bận quá, không tĩnh tâm để sáng tác được. Những chuyện như vẽ tranh kiểu này, tùy duyên đi!”
Hứa Duyệt không phải kẻ ngốc, nghe ra được là Lục Phồn Tinh không muốn nói nhiều nên không gặng hỏi nữa.
Ngày nghỉ đã kết thúc, Lục Phồn Tinh lại trở về với công việc làm thuê trong phòng tập.
Vẫn không thấy núi băng Giản Chấn. Thế nhưng lúc tan làm, cô bị em gái quầy lễ tân gọi lại.
Em gái quầy lễ tân tên là Lily. Lục Phồn Tinh vừa đi đến, Lily liền nở nụ
cười mờ ám: “Chị Phồn Tinh, dạo này hòa đào của chị nở rộ nhỉ. Chị có ấn tượng với anh đẹp trai thường đến đây chạy bộ lúc trước không? Tối qua
anh ấy chạy tới hỏi em số điện thoại của chị đấy. Anh ấy nói cái gì mà
không thấy tai nghe của mình, muốn hỏi xem lúc chị quét dọn về sinh có
trông thấy hay không? Dẹp, coi em là đồ ngốc sao? Toàn kiểu mượn cớ. Mục đích thật sự của anh ấy chính là muốn có số của chị.”
Lục Phồn
Tinh giật thót trong lòng, thầm bảo: Hoa đào ở đâu ra, người anh em này
là muốn ăn thua đủ với cô vì một câu “Xin lỗi” đây mà.
“Em cho anh ta rồi hả?” Lục Phồn Tinh hỏi với vẻ khẩn trương.
Lily lắc đầu: “Chưa ạ. Lúc đó quản lý cũng ở ngay bên cạnh, chị ấy nói sẽ tìm giúp. Dù sao cũng không cho số của chị.’”
“Quản lý đã cứu chị một mạng đấy.” Lục Phồn Tinh thở phào, bắt đầu bịa
chuyện: “Lily, em tuyệt đối đừng cho anh ta số của chị nhé! Nhiều gay
đến phòng tập lắm, chị muốn tìm nửa kia cũng không tìm ở phòng tập đâu.
Hôm nào xui xẻo lại thành ra cùng phận làm vợ thì có khóc cũng chả kịp.”
Buổi tối, trước khi đi ngủ, Hứa Duyệt chạy tới bắt chuyện với Lục Phồn Tinh
trên Wechat. Cô đã buồn ngủ díp cả mắt, nhưng vẫn lên dây cót tinh thần
buôn chuyện và tranh luận với cô nàng.
Hứa Duyệt nói linh tinh một lúc, cuối cùng lại nhắc tới chủ đề về nam thần Giản Chấn của cô ấy.
Bé dưa hấu: Chị ơi, em đã vẽ một ít truyện tranh, em rất muốn nam thần
Giản Chấn của mình nhìn thấy chúng. Chị có thể giúp em đưa cho anh ấy
không ạ?
Cơn buồn ngủ của Lục Phồn Tịnh tức thì bị dọa cho chạy biến. Cô gửi một chuỗi dấu ba chấm thể hiện không còn lời nào để nói.
Bé dưa hấu: Chị, có được không ạ? Hu hu hu, người ta đã vẽ rất lâu rồi,
người ta rất muốn nam thần làm độc giả đầu tiên của mình mà.
Phồn Tinh: Cô gái bé nhỏ ơi, trong từ điển Tân Hoa có nói cái gọi là nam
thần chỉ là người đàn ông chẳng có một xu quan hệ nào với người bình
thường như chúng ta cả. Em ngoan, có thời gian thì chi bằng ăn chút gì
ngon ngon đi!
Bé dưa hấu: Ngặt nỗi bây giờ em đang bị bệnh, không có khẩu vị. Em cũng chẳng hi vọng xa vời là anh ấy thích em. Em chỉ
muốn cho anh ấy xem thôi mà. Chao ôi, chị, chị không hiểu thế giới của
đám fan nữ tụi em đâu. Nam thần chính là động lực của em lúc nằm viện
đấy. Chị gái tốt bụng ơi, đồng ý giúp em nhé nhé nhé nhé?
Lục
Phồn Tinh nằm thẳng cẳng trên giường, im re một lúc, rất muốn từ chối
Hứa Duyệt. Nhưng cô nhớ tới lời dì Hứa đã nói, rằng Hứa Duyệt nằm viện
nhiều đến nỗi cảm thấy có phần bức bối, lúc thì cáu kỉnh, khi thì rầu
rĩ, chẳng có tinh thần làm gì cả, cũng đã rất lâu rồi chưa vẽ vời.
Câu nói “Nam thần là động lực của em lúc nằm viện đấy” của Hứa Duyệt khiến
Lục Phồn Tinh không nỡ nhẫn tâm từ chối cô ấy. Thế là cô đành bất đắc dĩ nhận lời với cô nàng. Hứa Duyệt vui sướng "cáo lui". Còn Lục Phồn Tinh
nghĩ nửa ngày cũng không hiểu nổi hành vi hâm mộ chẳng cần báo đáp của
các fan nữ, rồi cứ thế thiếp đi.
Hôm sau, dì Hứa đặc biệt chạy đến trường một chuyến để đưa đồ thay cho Hứa Duyệt.
Trông dì ấy rất phấn khởi, cứ cười với Lục Phồn Tinh và nhắc mãi: “Duyệt
Duyệt bắt đầu vẽ lại rồi cháu ạ. Còn làm ra vẻ bí mật không cho dì xem.
Không cho xem thì thôi. Miễn là con bé ăn nhiều cơm, đừng mệt mỏi, thì
nó làm gì dì cũng không ngăn cản.”
Lục Phồn Tinh nhận lấy phong
bì đã được đóng gói cẩn thận, cảm nhận trái tim thiếu nữ nặng trĩu, lại
nhìn khuôn mặt rạng rỡ của dì Hứa. Thế này thì bận mấy cô cũng phải giúp thôi.
……………………….
Tác giả có lời muốn nói:
Nào, mời các bạn tự tưởng tượng về nhan sắc đỉnh cao của anh Giản.
Vở kịch nhỏ:
Một buổi tối mấy năm sau đó, Giản Chấn đi công tác một tuần về đến nhà, giày vò Lục Phồn Tinh thế này rồi thế kia đến nửa đêm.
Lục Phồn Tinh phì phò như cún chết.
Giản Chấn: Em đang nghĩ gì đấy?
Lục Phồn Tinh: Em đang nghĩ, tại sao năm đó em lại ngốc đến nỗi đưa thư cho anh nhỉ, đáng ra em nên xơi luôn mấy phong thư đó cho rồi.