Nét mặt Thiên Bảo không có chút thay đổi khi nghe đến cái tên Thiên Vũ
nhưng trong lòng cũng hơi có chút bất ngờ, trước đó hắn và Nhật Mai bị
đám người của Huấn Rose bắt cóc trong đó Thiên Vũ chính là một trong hai người đã trực tiếp ra tay với mình. Địa điểm mình đi đưa đến chính là
cái nhà bỏ hoang kia bây giờ hai thằng đần này lại nói tài liệu đó là
của Thiên Vũ, nếu thực sự hắn ta dấu ở đây chắc hẳn đã sớm bị công an
lấy đi rồi, bây giờ bọn chúng mới đến tìm thì cũng quá muộn rồi.
- Nói nghe thử một chút xem dạo này người của tụi mày đang tính toán làm gì?
Suy nghĩ một hồi Thiên Bảo lên tiếng hỏi. Hiện này hắn đã quyết định
tạo ra một thế lực mới trong thế giới ngầm, vì vậy tìm hiểu một chút
thông tin để dễ dàng hoạt động hơn cũng tốt, hai thằng đần trước mặt này chính là cơ hội tốt để làm việc đó.
Trước kia thì những việc như vậy chẳng cần hắn phải động tay làm gì
cho tốn công, nhưng số phận thay đổi bánh xe cuộc đời xoay chuyển nên
không còn cách nào khác.
Nghe hắn hỏi hai người kia ngập ngừng không lên tiếng, lần này bọn
chúng thực sự sợ hãi không dám nói ra. Phải biết nói ra hoạt động chính
là hành vi tối kỵ, làm như vậy không khác gì phản bội lại bang hội, nếu
để cho các anh lớn biết được nhẹ thì mất một hoặc hai canh tay, nặng thì chính là mất đầu.
Thiên Bảo cũng biết thế giới ngầm khắc nghiệt thế nào, người dân bình thường có thể không rõ nhưng người như hắn sao lại không đoán được hàng ngày có hàng chục người bị trừng phạt đến mất mạng trong thế giới ngầm. Sự tình phản bội như thế này hắn cũng hiểu rõ hậu quả bọn họ phải đối
mặt ra sao, vậy nên cũng không cưỡng ép nữa. Hắn chỉ đặt tay lên vai hai người vỗ về hết sức nhẹ nhàng rồi bình thản nói:
- Tụi mày không dám nói ra thì tao cũng không ép nữa!
Mặc dù nhìn qua có vẻ hết sức bình thường nhưng khuôn mặt của cả hai
tên đã sớm nhăn nhó đến mức muốn kêu cha gọi mẹ nhưng miệng không thốt
lên lời. Có thể thấy hai tên này đang đau đớn như muốn chết đi, cơn đau
chính là bắt nguồn từ nơi tiếp xúc với cánh tay của Thiên Bảo.
Ban đầu khi hắn nói sẽ không ép buộc phải nói ra thì hai người bọn
chúng âm thầm hô lên sung sướng trong lòng, nhưng chỉ một khắc sau đó
bàn tay của hắn ở trên vai bọn họ bắt đầu dùng lực thì chúng đã nhận ra
tên nhóc này cơ bản là đang làm trò. Miệng thì nói một đằng nhưng tay
thì lại làm một nẻo.
Cái gì mà không ép buộc?
Không ép buộc mà bàn tay đặt trên vai người ta lại bóp mạnh như muốn
bóp vỡ cả xương. Khuôn mặt hắn vẫn giữ bình thản như không có chuyện gì
xảy ra nhưng bàn tay vẫn cứ gia tăng lực đạo theo thời gian.
- Đại ca….đại ca em nói, anh dừng tay lại đi!
Một lúc sau mơ hồ nghe thấy tiếng “rắc” thì một tên không chịu được
nữa la lên oai oái. Lúc này Thiên Bảo mới buông tay ra, trên khuôn mặt
non nớt nở một nụ cười đắc ý gật đầu thản nhiên nói:
- Cái này rõ ràng là các ông tự nguyện nhé, tôi là tôi không có ép buộc gì đâu đấy!
Hai tên kia chỉ biết cười một cách khổ sở, dù miệng cười nhưng lệ đổ
trong tim. Nếu hỏi trên đời này loại người nào đáng sợ nhất thì chính là loại người như tên nhóc trước mặt hai người bọn chúng đây. Một loại nói một đằng nhưng làm một nẻo, đã vậy còn sở hữu sức mạnh đáng sợ đến mức
kim loại mà hắn ta méo mó một cách hết sức nhẹ nhàng.
- Anh cứ hỏi bọn em biết gì thì nói hết ạ!
Hai người bọn chúng bây giờ cũng chẳng quan tâm xem nếu chuyện này bị lộ ra sẽ bị xử lý như thế nào nữa. Trước mặt bọn chúng bây giờ còn có
một tên đáng sợ hơn cả những hình phạt đang chờ đợi trước mắt, tên nhóc
này mặt mũi thì có vẻ hiền lành non nớt nhưng bên trong chính là một con ác quỷ.
- Nói thử coi dạo này chúng mày đang làm gì?
- Thì bọn em đang đi tìm số tài liệu đã bị Thiên Vũ lấy mất.
Hai tên nhìn nhau ngơ ngác một lúc rồi trả lời. Thực chất ý của Thiên Bảo không phải hỏi hai người bọn chúng mà là hỏi đám người Huấn Rose
đang có âm mưu làm trò gì. Hai thằng đần này vậy mà lại trả lời bọn
chúng đang làm gì.
- Ý tao là Huấn Rose đang có âm mưu gì?
Vừa nhắc đến cái tên này một cái nét mặt hai tên kia lập tức xanh lại đầy sợ hãi, bọn chúng không ngờ được đối phương lại muốn biết Huấn Rose đang chuẩn bị làm gì. Bọn chúng không ngờ được thằng nhóc này vậy mà
dám hỏi thẳng xem đại ca đứng đầu đang làm gì.
cả hai hơi có chút ngập ngừng nhưng đến khi nhìn thấy ánh mắt của hắn chuyển sang lạnh lùng thì tên cầm súng vội lên tiếng:
- Nghe nói gần đây bang hội đang kết hợp với người Thái Lan nghiên cứu cái gì đó.
- Có biết cụ thể là cái gì không?
Tên vừa lên tiếng lắc đầu rồi nhìn sang đồng bọn của mình như muốn
hỏi xem y có biết được điều gì hay không, tên ngồi bên ghế lái ngay lập
tức hiểu ý vội lên tiếng:
- Cụ thể là gì thì bọn em cũng không rõ, chỉ biết là nghiên cứu gì đó trên con người.
Nghe đến đây Thiên Bảo lập tức nhíu mày, không ngờ được bọn chúng
đang thực hiện nghiên cứu trên cơ thể con người. Không biết nghiên cứu
đó là có lợi hay có hại, nhưng đã là người của thế giới ngầm thì sao có
chuyện thực hiện những nghiên cứu có lợi cho nhân loại được.
Nếu bọn chúng đang nghiên cứu ra thứ gì đó gây nguy hại đến nhân loại mà không kịp thời ngăn cản thì đúng là khó mà tưởng tượng được hậu quả, hơn nữa thực hiện những nghiên cứu trên cơ thể con người là hành vi vô
nhân đạo bị nghiêm cấm. Thảo nào đám người bọn chúng lại lén lén lút lút như thế.
Tuy nhiên Thiên Bảo cũng không quá quan tâm, với hành vi nghiên cứu
lén lút như thế của bọn chúng chưa chắc đã gây ra sóng gió quá to lớn.
Chỉ khi nào bọn chúng động chạm đến lợi ích hoặc người thân thì lúc đó
hắn chắc chắn sẽ không bỏ qua.
Chợt Thiên Bảo nhớ đến những lời của Mít tơ Biết Tuốt về bang hội nào đó của Thái Lan đã bí mật thâm nhập vào Việt Nam, hậu thuẫn phía sau
đám người đó có thể là người trong Hoàng Thất của Thái Lan. Nếu đúng như những gì hắn đoán rất có thể đám người Thái này đến đây chính là để bắt tay với Huấn Rose.
Nếu có thêm Hoàng Thất Thái Lan làm hậu thuẫn thì cái nghiên cứu kia
của bọn chúng lại không đơn giản như hắn nghĩ, lúc này quyết tâm nhổ đi
cái gai tên Huấn Rose trong hắn lại tăng lên, hắn cũng muốn thử xem cái
nghiên cứu đó của bọn chúng là gì mà phải bí mật đến như thế.
Thời điểm Thiên Bảo quay lại thì ba người kia đang đứng ở bên ngoài
có vẻ như chuẩn bị rời đi nhưng không thấy hắn đâu nên đành đứng chờ ở
bên ngoài. Thấy hắn trở lại Việt Hoàng liền lên tiếng:
- Đi đâu mà giờ mới về vậy em?
- Em đi vệ sinh.
Tất nhiên hắn không thể nói ra việc mình bắt gặp hai tên kia nên đi
cùng bọn chúng để hỏi một số chuyện được mà đành phải nói mình tìm chỗ
đi vệ sinh.
Tuy nhiên câu trả lời của hắn ngay lập tức nhận lại một loạt ánh mắt
đa dạng. Bảo Ngọc vừa bĩu môi vừa mang theo ánh mắt tràn ngập khinh nhìn hắn, Việt Hàng cũng không biết phải nói gì mà chỉ lắc đầu khẽ cười.
Trên nét mặt Nhật Mai lại hiện lên nét ngượng ngùng khiến hắn hơi có
chút thắc mắc nhưng cũng chẳng lên tiếng hỏi.
- Đã chùi sạch sẽ chưa đó?
Đột nhiên lúc này Bảo Ngọc lại lên tiếng hỏi một câu.
- Chùi cái gì?
Thiên Bảo hơi có chút khó hiểu hỏi lại, ngay sau đó hắn liền hiểu ra ý nghĩa của câu hỏi vừa rồi từ phía Bảo Ngọc. Trước đó hắn có nói mình
tìm chỗ đi vệ sinh nên đối phương hỏi như vậy là vì cho rằng hắn đi…
- Nếu mà chưa chùi sạch thì đứng cách xa tôi ra một chút, không thể
tin được một người có ăn có học đoàng hoàng, cha mẹ lại là bậc tri thức
vậy mà lại có đứa con phóng uế bừa bãi gây tổn hại môi trường như vậy.
Không chờ cho hắn lên tiếng giải thích Bảo Ngọc lại tiếp tục nói:
- Cơ mà không hiểu giữa nơi đồng không mông quạnh thế này cậu làm
sạch kiểu gì nhỉ? Lá cây? Hay là dùng tay? Đừng nói là cậu cứ để nguyên
như thế mà trở về đây nhé!
Vừa nói Bảo ngọc vừa lùi về sau vài bước, một tay nàng đưa lên bịt
mũi, tay còn lại thì như một cái quạt nhắm về phía Thiên Bảo mà phẩy như thể thực sự có mùi gì đó đang bay về phía nàng.
Bảo Ngọc đang định tiếp tục nói thêm thì Nhật Mai đã nhào đến nắm lấy cánh tay của cô ta rồi lên tiếng trước:
- Thôi bà đừng nói nữa.
Thiên Bảo cũng hơi có chút ngượng ngùng nhưng không lên tiếng phản
bác. Vì hắn không biết họ đã chờ bao nhiêu lâu nên cũng chỉ tìm đại một
cái cớ nói cho xong chuyện. Chắc hẳn họ đã phải chờ khá lâu nên khi nghi hắn nói mới suy đoán ra như vậy.
Dù sao đó cũng chỉ là một cái cớ hắn tùy tiện nói cho xong chuyện nên chẳng cần phải tranh cãi cho tốn công, hơn nữa những loại chuyện như
vậy càng tranh cãi chỉ càng làm cho đối phương khẳng định suy nghĩ của
bản thân.
- Tính con bé nó thế em đừng để bụng.
Sau khi Bảo Ngọc bị Nhật mai kéo đi, Việt Hoàng liền đến bên cạnh hắn nói nhỏ. Bảo Ngọc với anh cũng giống như là em gái, còn với Thiên Bảo
mặc dù mới quen chưa được bao lâu nhưng anh thấy cậu nhóc này cũng dễ
gần. Có bố là người chức cao vọng trọng nhưng không hề cậy thế ủy quyền
như những tên con ông cháu cha khác nên đã để lại ấn tượng rất tốt cho
anh.
Hơn nữa Trần Thanh Hải cũng là người đối xử với cấp dưới rất tốt nên
đều được những người dưới quyền cực kỳ kính trọng. Còn Bảo Ngọc lại là
cháu gái của Thiếu Tướng, cô cũng đã không ít lần giúp đỡ bọn họ phá án
nên cũng được mọi người quý trọng. Hai người trẻ tuổi này mà xảy ra xích mích dẫn đến thù hằn nhau thì đúng là không hay chút nào. Vì vậy Việt
Hoàng đành phải đứng ra nói đỡ cho Bảo Ngọc vài lời, dù sao nàng cũng là con gái nên anh mới nói Thiên Bảo hắn nhường nhịn cô ấy một chút.
Tất nhiên hắn cũng chẳng thèm để bụng làm gì, mặc dù là một người mà
những tên tội phạm phải kinh sợ nhưng đối với phụ nữ hắn đối xử rất tốt. Tuy nhiên nếu là nữ tội phạm thì khác, những kẻ như vậy thì trong mắt
hắn chỉ đánh giá chung là kẻ thù chứ không phân biệt giới tính.
- Trẻ con em không thèm chấp.
Sau khi nghe Việt Hoàng nói Thiên Bảo chỉ đáp lại một câu rồi bước
đi. Câu nói của hắn tưởng chừng là rất bình thường vì tuổi thực của hắn
đã là hai bảy. Trước đó đã từng nghe qua Bảo Ngọc chỉ mới hai tư tuổi
nên hắn mới nói như vậy.
Tuy nhiên Thiên Bảo lại quên mất một điểm mấu chốt đó chính là bây
giờ cơ thể hắn thực tế chỉ là một học sinh mười bảy tuổi. Vì vậy mà khi
nghe hắn nói vậy Việt Hoàng trở nên ngơ ngác không biết phải nói gì.
Một người mười bảy tuổi nói người hai tư tuổi là trẻ con, thế giới này bị đảo lộn à?
Suy nghĩ hồi lâu Việt Hoàng mới đoán rằng có lẽ hắn đang ám chỉ đến
tính tình của Bảo Ngọc giống như trẻ con, nghĩ lại đến vẻ mặt của hắn
lúc nào cũng điềm đạm bình tĩnh, ánh mắt lại toát lên sự từng trải Việt
Hoàng lại càng khẳng định suy nghĩ của mình.
Đúng là hổ phụ sinh hổ tử, Trần Thanh Hải có một người con trai có tương lai như vậy cũng mát lòng mát dạ.
Bảo Ngọc dù đi trước nhưng ánh mắt vẫn để ý đến người thanh niên kia, thấy Việt Hoàng thì thầm điều gì đó với hắn nàng liền phát dỏng tai lên nghe được trọn vẹn câu nói “Trẻ con không thèm chấp” của hắn. Bị một
tên kém hơn những bảy tuổi nói là trẻ con tất nhiên trong lòng nàng lập
tức phát hỏa.
- Ranh con kia nói ai là trẻ trâu hả?
Bảo Ngọc một tay chống nạnh một tay chỉ thẳng vào mặt Thiên Bảo quát
lên, giọng nói nàng lúc này cực kỳ chua ngoa không kém những bà cô chửi
nhau ngoài chợ là bao. Thậm chí còn khiến cho Nhật Mai ở bên cạnh giật
mình suýt làm rơi điện thoại đang cầm trong tay.
Việt Hoàng nhìn cảnh tượng này liền biết được rắc rối sắp kéo đến,
anh biết Bảo Ngọc là một cô gái nhưng không chịu thua kém bất kỳ kẻ nào. Đã từng có một tên phạm nhân buông lời khó nghe với nàng và tên ngay
lập tức bị nàng bón hành đến mức tên đó phải cầu xin được đưa vào phòng
biệt giam. Bây giờ cô nàng này mà xảy ra tranh chấp với Thiên Bảo thì
đúng là không biết phải can ngăn thế nào.
Thiên Bảo cười khổ rồi định nói vài câu cho xong chuyện thì chợt hắn
nhìn thấy ở phía xa có một bóng người khá quen thuộc, vì người đó ở rất
xa nên những người ở đây không thể nhận ra đó là ai.
Nhưng với thị lực vượt trội sau khi biến đổi của mình hắn vừa nhìn đã biết đó là một trong những kẻ nằm trong danh sách phải chết của mình,
bóng người kia không ai khác ngoài Thiên Vũ.
Bảo Ngọc đang chăm chú nhìn người thanh niên thì chợt thấy ánh mắt
hắn biến đổi, đây là một loại ánh mắt sắc bén đến mức đáng sợ. Bản thân
nàng đã nhiều lần tham gia giúp đỡ Cảnh Sát phá án nên gặp qua nhiều
loại tội phạm, từ những tên giết một lúc mấy mạng người cho đến những
tên phanh thây bạn gái nàng đã đều gặp qua, ánh mắt của những tên tội
phạm đó dù sắc bén nhưng cũng chỉ khiến cho người khác thấy chán ghét.
Nhưng đây là lần đầu tiên chứng kiến một loại ánh mắt lạnh lùng sắc
bén đáng sợ như vậy, ánh mắt của hắn không khiến cho người khác cảm thấy chán ghét mà khiến cho người nhìn thấy sợ hãi.
Bảo Ngọc thấy Thiên Bảo bắt đầu tiến lên thì đã hơi có chút sợ hãi,
nàng chợt nhớ lại những gì mình đã thấy ở trong máy quay, hình ảnh một
người thanh niên gầy gò cầm súng bắn thủng cuống họng của một người tràn ngập trong tâm trí nàng. Chẳng nhẽ vì mình gọi hắn là “Ranh con” mà tên này lại tức giận đến như vậy?
Thấy đối phương càng ngày càng đến gần thân thể Bảo Ngọc run lên, nàng không nhịn được mà buột miệng thốt lên:
- Tôi sẽ không nói ra đâu đừng giết tôi!
Câu nói của nàng khiến cho mọi người thấy khó hiểu, chỉ là một chút
mâu thuẫn nhỏ thôi làm gì đến mức phải giết chóc lẫn nhau, hơn nữa hai
người dù không thân cũng quen, làm gì thù hằn đến mức phải sát hại lẫn
nhau đâu.
Hơn nữa có vẻ như Bảo Ngọc biết được điều gì đó quan trọng đến mức có khả năng mất mạng nên mới nói như vậy. Việt Hoàng chợt nhớ những ngày
gần đây bảo Ngọc luôn miệng hỏi về Thiên Bảo, cô nàng này giống như một
ngày không hỏi đủ một trăm lần về hắn thì không chịu được vậy. Thậm chí
những lúc anh phải ra ngoài điều tra không gặp nhau thì Bảo Ngọc cũng
phải nhắn tin gọi điện hỏi cho bằng được.
Việt Hoàng liếc về phía Thiên Bảo thử xem có nhìn ra được điểm mấu
chốt nào không thì chỉ thấy một bộ mặt lạnh lẽo giống như tảng băng được lấy ra từ lớp băng vĩnh cửu ở Nam Cực, thậm chí một người cảnh sát như
anh cũng phải rùng mình một chặp.