Một tiếng nổ kinh người vang lên khiến cho toàn bộ mọi người khiếp sợ, đến cả tiếng nhạc cũng ngay lập tức biến mất.
m thanh vừa rồi xuất phát từ vị trí của Trần Thiên Bảo, trên tay hắn
đã xuất hiện một khẩu súng từ lúc nào. Nơi đầu súng lúc này vẫn còn có
khói bay ra, trẻ con cũng có thể đoán được chính hắn vừa nổ súng.
Tất nhiên chẳng có ai phải ngã xuống cả, hành động của đám bạn tên thanh niên khựng lại, vẻ mặt ánh lên sự sợ hãi.
Bọn chúng không ngờ được người này vậy mà lại rút ra một khẩu súng chẳng nhiều lời đã bóp cò.
Trần Thiên Bảo vẻ mặt bình thản đi đến rất tự nhiên ngồi lên ngực tên thanh niên, sau đó dí mũi súng còn đang nóng vào cổ họng đối phương rồi nhếch mép cười khẩy lên tiếng:
Tên thanh niên kia hiển nhiên không dám mở miệng, không ai biết được rằng dưới đũng quần hắn ta đã hơi có chút ẩm ướt.
Trần Thiên Bảo lúc này đã ngấm mem rượu nên ánh mắt lộ rõ vẻ điên
cuồng, nếu tên thanh niên kia thực sự mở miệng nói không chừng trên sàn
nhà sẽ có một vũng máu.
Đúng lúc này Mít tơ Biết Tuốt quay trở lại, lão ta còn đang cảm thấy
khó hiểu vì tại sao đột nhiên nhạc lại tắt thì nhìn thấy cảnh tượng Trần Thiên Bảo đang ngồi trên người một tên nào đó, khẩu súng mà lão được
biết là có cái tên Sát trong tay tì mạnh vào dưới cằm đối phương.
Trong đầu ong lên một tiếng như vừa bị búa giáng lên, Mít tơ Biết Tuốt vội vàng đẩy những người chắn đường ra lao đến:
- Ui ui chuyện gì vậy? Thằng khốn này dám trêu chọc cậu à, cứ để tôi cho hắn một trận cần gì cậu đích thân ra tay như thế.
Mít tơ Biết Tuốt chưa hiểu chuyện gì xảy ra nhưng việc đầu tiên cứ phải nịnh bợ Trần Thiên Bảo để hạ hoả trước đã.
Việc tên Sát Thần này đại giá quang lâm đã đủ khiến cho lão lo lắng
trăm đường rồi, vậy mà không biết thằng đần nào lại chọc vỡ tổ ong độc
này ra nữa.
Tên sát thần này mà nóng máu lên rồi thực sự nổ súng thì ngày mai lão ra đê mà ở mất.
Trần Thiên Bảo liếc Mít tơ Biết Tuốt khiến cho trái tim nhỏ bé yếu đuối của lão cứ như bị ai bóp nghẹt.
Thấy Trần Thiên Bảo thu súng lại rồi thờ ơ trở về chỗ ngồi Mít tơ
Biết Tuốt mới thở phào nhẹ nhõm, lão ngay lập tức gọi bảo vệ đến tống cổ tên ngu đần trước mặt ra ngoài.
Tên thanh niên bị bảo vệ xách cổ lên như một con vịt thô bạo lôi đi, khi gần đến cửa hắn ta mới thoát khỏi sự sợ hãi hét lên:
- Mít tơ Biết Tuốt mày dám đối xử với ông như vậy à? Mày hết muốn làm ăn ở đất này rồi phải không?
Có vẻ như tên đó có địa vị không tầm thường, người dám mở miệng ra đe dọa đến công việc của Mít tơ Biết Tuốt quả thực không có nhiều.
Có điều Mít tơ Biết Tuốt nghe thấy cũng mặc kệ, làm ăn hay không cũng không bằng giữ được tính mạng, tên sát thần trước mặt hắn đây mới là
thứ nguy hiểm nhất lúc này.
Trên người Trần Thiên Bảo đã dính đầy rượu nên cũng không còn hứng
thú ở lại nơi này nữa liền đứng lên chuẩn bị ra về. Mít tơ Biết Tuốt
nhạy bén hiểu ý đi đến bên cạnh cười nói:
- Xe tôi đã chuẩn bị sẵn cậu cứ tuỳ tiện dùng.
Trần Thiên Bảo thấy lão ta nhiệt tình như vậy cũng không từ chối, đỡ phải mất thời gian đứng chờ xe taxi.
Mít tơ Biết Tuốt vội cho người đưa chiếc Porsche sang trọng mà bản thân thường xuyên sử dụng đưa Trần Thiên Bảo về.
Thấy Trần Thiên Bảo đã chính thức rời đi lão nhẹ nhõm cứ giống như từ dưới địa ngục mò lên thiên đàng, cánh tay mập mạp thò vào trong túi lấy ra một cái khăn lau đi lớp mồ hôi đã vã ra trên trán.
Kể từ thời điểm Trần Thiên Bảo bước vào lão đã nhìn ra được thái độ
khác thường nên hết sức bất an, khi thấy hắn bắt đầu không còn tỉnh táo
lão không dám chậm trễ mà phải đích thân ra ngoài chuẩn bị xe để có thể
đưa hắn về.
Ấy vậy mà chỉ chưa đầy mười lăm phút thôi mà đã có một thằng đần nào
đó chạy trêu chọc, thời điểm đó lão chỉ muốn đào mười tám đời nhà thằng
đần kia lên mà điên cuồng chửi bới một trận.
Trần Thiên Bảo được người lái xe của Mít tơ Biết Tuốt đưa về đến tận
cổng, lúc này hắn đã hoàn toàn ngấm rượu nên cũng chẳng để ý nhiều đến
việc giữ im lặng nữa.
Tuy nhiên trong nhà mọi người cũng quá mệt mỏi nên cơ bản là chẳng phát giác.
Trần Thiên Bảo cứ thế đi một mạch trở về phòng chỉ cởi bỏ bộ đồ dính
đầy rượu ra ném xuống sàn rồi thả mình xuống giường đánh một giấc đến
sáng.
Trong khi hắn còn đang say giấc nồng ở bên ngoài liên tiếp có tiếng người dồn dập vang lên.
Trần Thiên Bảo vừa mới mở mắt ra còn chưa kịp ra khỏi giường thì cửa
phòng bị ai đó mạnh mẽ mở tung. Ngay sau đó hai người mặc quần áo công
an bước vào bên trong không nói năng gì đã nhào đến ghì hắn xuống.
Bản thân hắn cũng không hiểu chuyện gì đang xảy ra, chẳng nhẽ tên đần Mít tơ Biết Tuốt lại để lộ ra chuyện hắn đã giết đám người cướp ngân
hàng kia?
Trần Thiên Bảo được hai người cảnh sát giải ra đến cửa thì thấy ngoài sân đứng đầy người một bên là người nhà ai nấy đều mang theo ánh mắt lo lắng.
Một bên còn có thêm một đám cảnh sát khác nữa giống như đang chờ mình, vừa ra ngoài một người cảnh sát bước lên tuyên bố:
- Anh đã bị bắt vì tội cố tình gây thương tích đồng thời tàng trữ vũ khí trái phép.
Nói rồi người cảnh sát đó quay sang nhìn đồng nghiệp gật đầu một cái lên tiếng:
- Bắt đầu lục soát đi.
Bây giờ Trần Thiên Bảo đã hiểu được đôi chút, nhớ lại tối hôm trước
hắn đã ra tay với tên thanh niên kia ở quán Bar đồng thời đã lấy súng ra thị uy, bây giờ thì hậu quả đã ngay lập tức kéo đến.
Chỉ có điều không hiểu tại sao công an lại đánh hơi được việc này,
chắc chắn Mít tơ Biết Tuốt không phải thuộc dạng ngu đần đến mức để lộ
ra. Chỉ có thể là người ngoài “chim lợn” nên mới có tình huống như lúc
này.
- Khoan đã....!
Công an đang chuẩn bị vào nhà lục soát thì Trần Thiên Bảo lên tiếng ngăn cản.
Bọn họ cũng không ngờ được người này trong tình huống như vậy mà vẫn bình tĩnh lạ thường.
- Các người có lệnh khám xét không?
Vừa nói đến đây tất cả công an đã quay sang nhìn nhau đầy e dè, cứ
tưởng lần này sẽ dễ dàng hành sự không ngờ lại bị một đứa nhóc mười sáu
mười bảy tuổi vạch trần.
Việc khám xét nơi ở bắt buộc phải có lệnh mới có thể thực hiện, một
người đã từng là cảnh sát như Trần Thiên Bảo làm sao lại không biết
được.
- Trước tiên cứ áp giải nghi phạm về đồn.
Người cảnh sát vừa rồi lại lên tiếng.
- Khoan đã!
Lần này người lên tiếng ngăn cản lại là Phan Như Ý. Khuôn mặt cô không giấu được nét lo lắng hỏi:
- Các anh có lệnh bắt giữ không mà muốn đưa người đi?
Phan Như Ý là giáo viên học cao biết rộng, đồng thời có cả người thân là một công an nên quy trình cũng hiểu biết đôi chút.
Tuy nhiên đến người hiểu rõ như Trần Thiên Bảo cũng không lên tiếng hỏi lệnh bắt giữ mà chỉ yêu cầu đưa ra lệnh khám xét.
Cơ bản là vì bọn họ đã nói rõ hắn là nghi phạm, chứng tỏ trong tay
bọn họ phải có thứ gì đó để chứng minh nên mới bắt người khẩn cấp mà
không cần lệnh như thế, còn việc khám xét thì trừ khi là bắt quả tang
nếu không bắt buộc phải có lệnh mới được khám xét.
Cũng may là bọn họ không có lệnh khám xét nếu không bây giờ mà khám
nhà đúng thực sẽ tìm ra một đống vũ khí mà hắn chưa kịp cất kỹ.
Đến lúc đó tội chứng rành rành khó mà giải thích tại sao một người
còn học trung học đã sở hữu toàn là những vũ khí nguy hiểm bên người.
- Chúng tôi có nhân chứng tố cáo người này cố tình gây thương tích và tàng trữ vũ khí nên bắt người khẩn cấp không cần lệnh.
Phan Như Ý nhíu mày một cái mở miệng như muốn lên tiếng tiếp tục phản kháng khiến Trần Thiên Bảo đành ngăn lại:
- Không có chuyện gì đâu mọi người cứ yên tâm!
Thời điểm người cảnh sát kia nói rằng họ có nhân chứng đứng ra tố cáo hắn đã đoán được gần như tất cả sự tình.
Nhớ lại tối hôm trước tên thanh niên có lên tiếng đe dọa cả Mít tơ Biết Tuốt chứng tỏ hậu trường của hắn ta không đơn giản.
Liên kết những yếu tố đó lại liền đoán ra được nguyên nhân sâu xa.
Chỉ là không biết bối cảnh tên đó sâu đến mức nào mà mới sáng ra đã có
công an chạy đến bắt người rồi.
Nếu không phải ban đêm không được phép bắt người trừ trường hợp bắt
tại chỗ đầy đủ tang chứng vật chứng, có lẽ công an đã ập đến nhà vào
giữa đêm rồi.
Thực ra Trần Thiên Bảo nói không sao chỉ là để trấn an mọi người chứ
lúc này hắn cũng chưa biết giải quyết thế nào, bọn họ có đầy đủ nhân
chứng rồi chỉ chờ lệnh khám xét nữa thôi là có thêm vật chứng.
Trần Thiên Bảo nhanh chóng được áp giải đi ra xe cảnh sát đỗ bên
ngoài. Đến lúc này mới thấy có vẻ như hậu trường người kia sâu đến mức
không tưởng.
Dù sao đêm hôm trước hắn ra tay nhiều lắm cũng chỉ khiến cho đối
phương bầm tím vài hôm, còn chưa mất miếng thịt nào thế mà số lượng công an kéo đến phải nói là đông chật kín cả lối đi.
Hàng xóm nhìn vào cảnh tượng này bắt đầu đồn đoán như thể Trần Thiên Bảo là tội phạm bị truy nã toàn quốc vậy.
Trước kia hắn cầm còng tay đi bắt tội phạm nhiều được mọi người tung
hô thành quen, thế nhưng đến tận ngày hôm nay mới được trải nghiệm cảm
giác bị chỉ trỏ bàn tán khi tra tay vào còng số 8 là như thế nào.
Rất nhanh chóng Trần Thiên Bảo đã bị đưa về đồn. Vừa vào đến nơi đã thấy được suy đoán của hắn không sai chút nào.
Bên trong đồn cảnh sát có bốn người thanh niên đang ngồi ung dung
giống như chờ xem kịch vui. Dù tối hôm trước có chút không tỉnh táo
nhưng vẫn có thể nhận ra được tên thanh niên bị bản thân đánh ngồi trong số đó.
Nhìn thấy cảnh tượng Trần Thiên Bảo tay bị khoá bởi còng số 8 tên thanh niên kia nhếch mép cười khinh bỉ.
Cảnh tượng tối hôm trước khiến hắn ta nhục nhã trăm đường, đã vậy còn bị bạn gái chứng kiến tất cả hắn ta nghĩ lại không thể nguôi giận.
Dù không có ai biết việc đũng quần hắn đã ướt nhưng nghĩ đến là lại khiến hắn ta không nuốt trôi cục tức này.
Cái vẻ mặt sợ hãi suýt khóc khi nằm dưới mông Trần Thiên Bảo cùng với vẻ mặt dương dương tự đại lúc này cứ như thể hai người khác nhau vậy.
Nếu cho hắn đi đóng phim vai diễn Lật Mặt nói không chừng sẽ đoạt giải Oscar nam chính xuất sắc nhất mọi thời đại.