Trở về nhà sau một ngày dài Trần Thiên Bảo lại thay một bộ quần áo thể thao tiếp tục đi rèn luyện.
Thời điểm này đang là cuối tháng 6 sắp sang tháng 7, thời tiết đã
chính thức bước vào những ngày mùa hè cực kỳ nóng nực. Mặc dù nóng nực
là vậy nhưng mùa hè cũng là mùa thường xuất hiện mưa bão nhiều nhất.
Đồng thời sau khi xảy ra vụ việc cây xanh bật gốc khiến một số học
sinh thương vong thì trong địa bàn thành phố Hà Nội cũng khẩn trương
triển khai phương án cắt tỉa cành của những cây to lớn có nguy cơ bật
gốc trong những ngày có gió lớn.
Hôm nay cũng là ngày con đường mà Trần Thiên Bảo muốn chạy bộ đang
cắt tỉa cây xanh, do những công nhân chưa kịp dọn dẹp sạch sẽ những cành cây thừa trên vỉa hè nên Trần Thiên Bảo quyết định quay về sớm hơn dự
tính.
Đó cũng là khởi nguồn cho việc hết sức xấu hổ mà Trần Thiên Bảo đang
đối mặt lúc này. Số là lúc hắn quay về nhà ngay khi vừa bước qua cửa
chính và đi ngang qua cửa phòng tắm chung bên cạnh cầu thang đi lên lầu.
Một người phụ nữ từ trong đó vọt ra, trong căn nhà này chỉ có một
người duy nhất là phụ nữ ngoài Phan Như Ý ra thì còn ai khác vào đây
nữa.
Không hiểu vì lý do gì mà cô lại vội vã đến như vậy, cũng vì đang vội vã mà Phan Như Ý cùng Trần Thiên Bảo va vào nhau khá mạnh. Bình thường
nếu đang vội vã di chuyển mà đột nhiên trước mặt xuất hiện vật cản mà
không kịp dừng lại thì theo phản xạ tự nhiên con người sẽ đưa hai tay ra phía trước để giảm lực va chạm.
Nhưng bởi vì vừa tắm xong đến mái tóc đen tuyền của Phan Như Ý còn
chưa được lau khô đủ biết cô đang vội vã đến như thế nào, trên người cô
không mặc quần áo mà chỉ khoác một chiếc khăn tắm dài đến đầu gối. Ngay
khi sắp va chạm với Trần Thiên Bảo, cô đưa hai tay ra phía trước để chắn thì vô tình chiếc khăn tắm không được thứ gì giữ lại liền rơi xuống.
May mắn là phản xạ của Trần Thiên Bảo đã được tôi luyện đến mức lô
hỏa thuần thanh, nên đã kịp đưa tay lên giữ lại tránh cho việc toàn bộ
cơ thể thành thục đầy đặn của Phan Như Ý lộ ra.
Tuy nhiên cho dù phản xạ của Trần Thiên Bảo có nhanh đến đâu thì sự
việc xảy ra quá bất ngờ nên chiếc khăn tắm che cơ thể của Phan Như Ý đã
rơi được nửa đường, do hai tay của Trần Thiên Bảo đang đặt lên vòng eo
thon gọn của Phan Như Ý để giữ chiếc khăn nên người hắn phải hơi cúi
xuống một chút.
Việc đó vô tình khiến khuôn mặt hai người chỉ cách nhau một khoảng
rất nhỏ, hương thơm từ mái tóc mới được gội, mùi sữa tắm thơm tho lọt
vào mũi Trần Thiên Bảo khiến huyết dịch trong cơ thể hắn sôi lên, vòng
một căng tràn nhựa sống được điểm thêm hai nhuỵ hoa hồng hào cũng lọt
vào tầm mắt của hắn.
- AAA!
Mất khoảng 15 giây đứng hình Phan Như Ý bất ngờ hét lên rồi giật cái
khăn tắm được Trần Thiên Bảo đang giữ trong tay kéo lên che đi bầu ngực
đang lộ ra của mình rồi vọt nhanh lên lầu.
Bởi vì chiếc khăn tắm được quấn từ đằng trước nên hai đầu khăn tắm
hiển nhiên nằm ở phía sau do đang tràn ngập xấu hổ nên Phan Như Ý không
để ý đến một việc, đó là khi cô chạy lên lầu thì hai đầu khăn tắm không
được giữ lại vô tình hở ra khiến vòng ba nảy nở của cô lộ ra, từ trên
xuống dưới cô chỉ quấn duy nhất một chiếc khăn tắm mà không có bất kỳ
phụ kiện nào khác cả.
Cũng may mắn là trời đã chuyển dần sang sắc tối mà Trần Thiên Bảo
cũng như Phan Như Ý chưa bật đèn nếu không khả năng cao với góc nhìn của Trần Thiên Bảo có thể thấy được nơi thần bí nhất của người phụ nữ.
Trần Thiên Bảo nhanh chóng quay trở về phòng nhẹ nhàng đóng cửa lại
rồi tựa lưng vào cửa điều hoà lại hơi thở của mình, ngay sau đó hắn vọt
vào trong phòng tắm nhanh tay mở vòi mà không thèm cởi quần áo cứ thế
mặc cho dòng nước lạnh chảy xuống cơ thể. “Đó là mẹ kế, đó là mẹ kế!!!!” Trong đầu hắn liên tục niệm thần chú để xua đuổi những hình ảnh vừa
chứng kiến.
Mất đến gần 30 phút ngâm mình dưới vòi nước lạnh Trần Thiên Bảo mới
thay bộ quần áo khác đi ra khỏi nhà tắm. Lúc này cơ bản là hắn đã lấy
lại được sự tỉnh táo.
Trần Thiên Bảo chợt cảm thấy cánh tay trái nơi vết thương bị gây ra
bởi viên đạn của Thiên Vũ nhói lên một chút. Do hắn vội vã chạy vào nhà
tắm xả nước mà không dùng đến dụng cụ che vết thương đã để cho nước thấm vào bên trong.
Trần Thiên Bảo đi xuống tầng 1 thì phát hiện Phan Như Ý đang đứng
trong bếp, nhưng kỳ lạ là ánh mặt cô chỉ chăm chăm nhìn thẳng vào bức
tường trước mặt mà không để ý nồi nồi thịt đã bắt đầu có dấu hiệu bị
cháy.
- Mẹ.....!!!
Phan Như Ý giật mình đánh rơi đôi đũa đũa trong tay, mắn mắn là nồi
thịt cũng không chạy theo người bạn thân quen thuộc mỗi khi xào nấu.
Phan Như Ý đưa tay tắt bếp rồi quay người lại nhìn hắn, không biết trong đầu cô nghĩ gì mà khi vừa nhìn thấy hắn khuôn mặt cô hiện lên một tầng
đỏ ửng.
- G....gì v....vậy con? - Phan Như Ý lắp bắp hỏi lại hắn.
Trần Thiên Bảo chỉ vào vết thương trên cánh tay rồi nói:
- Nhà mình còn bông băng không hả mẹ?
Phan Như Ý nhanh chóng gật đầu một cái rồi mở một cánh tủ phía trên
phòng bếp ra, nhưng đáng tiếc hộp sơ cứu y tế lại nằm trên tầng thứ 2
của ngăn tủ, chiều cao của Phan Như Ý dù đã kiễng chân lên hết cỡ nhưng
vẫn không đủ với đến vị trí của nó.
Thấy vậy Trần Thiên Bảo liền tiến lại gần đưa tay lên lấy hộp y tế
xuống, Phan Như Ý thấp hơn Trần Thiên Bảo gần một cái đầu từ góc nhìn
của mình cô chợt phát hiện ra, những ngày gần đây biểu cảm của Trần
Thiên Bảo thay đổi một cách chóng mặt, từ ánh mắt điềm tĩnh cho đến biểu cảm đều khiến cho Phan Như Ý cảm thấy hắn giống như một người đàn ông
từng trải vậy.
Cô còn mơ hồ có cảm giác giống như hắn vừa già dặn thêm chục tuổi
vậy. Thậm chí ngay cả trong thời điểm xấu hổ vừa rồi ánh mắt của hắn vẫn giữ một sự điềm tĩnh nhất định, nhưng giác quan của một người phụ nữ
vẫn cho cô thấy rằng từ sâu thẳm trong ánh mắt của hắn đã có một chút
thay đổi vào lúc đó. Đột nhiên Phan Như Ý lắc đầu khuôn mặt cô hồng lên, cô nhanh chóng xua tan đi ý nghĩ trong đầu mình, chính bản thân cô cũng không hiểu vì sao mình lại nghĩ lại việc đó.
Trần Thiên Bảo sau khi lấy được hộp y tế liền mang ra ngoài, hắn muốn tự mình thay băng để cho Phan Như Ý tiếp tục nấu bữa tối. Nhưng hắn
muốn là một chuyện còn Phan Như Ý nghĩ thế nào là chuyện khác, ngay khi
vừa đặt mông xuống bộ bàn ghế trong phòng khách thì Phan Như Ý đã đi ra.
- Để mẹ làm cho!
Trước kia Trần Thiên Bảo là một người khá ỷ lại, đến phòng ngủ của
bản thân hắn còn chưa từng động tay vào dọn dẹp toàn để cho Phan Như Ý
làm thay. Vậy nên Phan Như Ý đã giúp hắn làm tất cả mọi việc quen rồi
nên lúc này việc thay băng y tế cô cũng muốn giúp hắn.
Trần Thiên Bảo lên tiếng từ chối nhưng nhìn vào sự dứt khoát của cô
nên đành phải chấp nhận, nếu còn không đồng ý để cô giúp thì có lẽ hai
người cứ tranh giành đến đêm mất.
Phan Như Ý cầm lọ thuốc sát trùng đổ một chút lên miếng bông, một lúc sau cô ấn vào vết thương trên tay hắn.
Trần Thiên Bảo giật thót người một cái quay sang bên cạnh thì thấy
Phan Như Ý không tập trung vào vết thương mà đang bất thần nhìn vào
khuôn mặt hắn.
Nhận thấy Trần Thiên Bảo quay sang nhìn mình khuôn mặt cô ửng hồng
lên một chút rồi chăm chú vào sát trung vết thương cho hắn, do vết
thương bị gây ra bởi súng nên có hai chỗ cần phải khâu, vì vậy mất một
lúc cô mới hoàn thành công việc băng bó cho hắn.
Ngay sau đó Trần Thiên Bảo giúp cô dọn dẹp đồ ăn rồi hai người ăn trong im lặng, không khí có vài phần ngượng ngùng.
.....
Sáng ngày hôm sau, vẫn giống như trước đó Trần Thiên Bảo dậy sớm
chuẩn bị ra ngoài chạy bộ, khác là lần này Phan Như Ý không đi trước nữa mà đang chờ hắn ở cổng, có vẻ như cô cũng chỉ vừa mới mở cổng thì hắn
bước xuống.
Hai người chỉ tập trung chạy mà không nói chuyện với nhau câu nào.
Trần Thiên Bảo vốn dĩ không để tâm quá nhiều đến chuyện đã xảy ra vào
tối hôm trước. Nhưng Phan Như Ý thì khác, dù sao cô cũng là phụ nữ, mỗi
lần muốn mở miệng nói chuyện thì lại nhớ đến hoàn cảnh xấu hổ đó làm cô
đỏ mặt không dám nói gì.
Hai người bọn họ cứ như vậy vẫn làm việc giống như hôm trước nhưng
ngượng ngùng không nói chuyện. Khi đã đến lớp Trần Thiên Bảo mới thở
phào một hơi, nếu nói hắn hoàn toàn không quan tâm thì có chút không
đúng, Phan Như Ý cứ ngượng ngùng như vậy cũng khiến hắn cảm thấy có chút căng thẳng.
Phạm Nhật Mai không biết đã đến từ bao giờ, ngay khi vừa thấy hắn cô
đã nở một nụ cười rạng rỡ, có thể nói nụ cười của cô có khả năng xua tan muộn phiền cũng không sai. Nhưng nụ cười như vậy từ khi sinh ra đến giờ ngoài bố mẹ nàng ra thì chỉ có Trần Thiên Bảo là người ngoài duy nhất
được chứng kiến.
Rất nhanh chóng tiếng trống trường lại vang lên báo hiệu một ngày học mới đã bắt đầu. Thời gian nhanh chóng trôi qua như chó chạy ngoài đồng. Khi tiếng trống tan học của buổi sáng vang lên các học sinh lại nối
đuôi nhau trở về nhà để lại sân trường vắng vẻ thỉnh thoảng có vài tiếng ve kêu râm ran.
Trần Thiên Bảo bị Phạm Nhật Mai kéo một mạch về phía căng tin nhà
trường, lần này thì Trần Thiên Bảo yên ổn không còn nghe thấy tiếng bàn
tán của hai tên kia nữa.
Sau khi lựa đồ ăn xong hắn cùng Phạm Nhật Mai ngồi xuống một bàn ăn gần đó.
Một lúc sau khi gần hoàn tất bữa ăn Trần Thiên Bảo mới nhìn thấy một
tên trong số hai tên ngày hôm qua xuất hiện, tên này chính là tên đã nói chuyện cùng người nắm trong tay tin tức mà Trần Thiên Bảo đang tốn công tìm kiếm.
Bạn đồng hành của hắn ngày hôm qua có lẽ vì lý do nào đó không xuất
hiện nữa, có lẽ tên đó còn đau chưa khỏi nên không đến trường.
Dù sao Trần Thiên Bảo cũng chỉ cần dùng đến tên vừa xuất hiện trong
tầm mắt hắn là đủ, Trần Thiên Bảo ra tay chỉ vừa đủ để khiến cho bọn họ
nhớ lấy một bài học chứ không nguy hiểm đến tính mạng, vậy nên tên còn
lại có mệnh hệ gì hắn không quan tâm.
Phạm Nhật Mai khi quay trở lại lớp liền chiếm hết chỗ của hắn để ngủ
trưa, đúng ra cô muốn gối đầu lên đùi hắn để ngủ nhưng Trần Thiên Bảo
lại muốn ra ngoài hành lang quan sát xem tên kia có xuất hiện một mình
hay không để hắn có thể dễ dàng tra hỏi.
Ước chừng 15 phút sau, đúng như mong đợi của Trần Thiên Bảo tên đó đang lấm lét nhìn trước nhìn sau vội vã chạy vào nhà vệ sinh.
Trần Thiên Bảo nhíu mày nhìn theo tên đó cảm thấy có chút thắc mắc, tên này làm gì mà giữa trưa lại phải lấm lét như vậy nhỉ?
Chợt Trần Thiên Bảo nhớ ra điều gì đó, khóe môi hắn vẽ lên một nụ
cười có chút tà đạo, rút chiếc điện thoại trong túi ra bật chế độ quay
phim Trần Thiên Bảo nhanh chóng đi về phía toilet.
Đúng như Trần Thiên Bảo nghĩ tên này đứng trong nhà vệ sinh trên tay
phì phèo một điếu thuốc lá. Tất cả hình ảnh hắn đang hút thuốc đều đã bị Trần Thiên Bảo quay phim lại.
Cũng giống như một số trường THPT ở khắp nơi trên cả nước, tình trạng học sinh phổ thông hút thuốc là rất phổ biến, vì vậy ở trong trường học nơi kín đáo để hút thuốc mà tránh được tầm nhìn của giáo viên chỉ có
thể là nhà vệ sinh. Đơn giản là vì chẳng có trường học nào lắp máy quay
trong toilet để quan sát học sinh cả.
- Là mày….?!? Mày làm cái gì thế?
Nhìn thấy Trần Thiên Bảo đang cầm điện thoại trên tay đi vào. Tên học sinh vừa nói vừa vội vã ném ném điếu thuốc lá trong tay đi.
Trần Thiên Bảo mỉm cười nói vỏn vẹn hai từ:
- Quay phim!
Trong quy định của nhà trường có nói rõ ràng, nếu học sinh nào bị bắt gặp đang hút thuốc trong trường sẽ ngay lập tức bị đuổi học.
Nghe đến đây đối phương khuôn mặt tràn ngập sợ hãi lao tới tính giật chiếc điện thoại trên tay Trần Thiên Bảo.
Hắn chỉ nhẹ nhàng xoay một cái rồi nhấc chân lên, tên học sinh đang
lao về phía Trần Thiên Bảo hụt mất mục tiêu nhoài người về phía trước,
nhưng chân của Trần Thiên Bảo đã sớm đưa ra khiến hắn lập tức vồ gà
nhưng dưới đất lại chẳng có con gà nào không có gà.
Trần Thiên Bảo từ tốn nhét điện thoại vào lại trong túi rồi ngồi lên lưng đối phương không cho hắn đứng lên nói:
- Nghe tao hỏi đây! Cái tên xăm kín hai tay lúc chiều hôm qua khi tan học đứng nói chuyện cùng mày ở cổng trường có quan hệ thế nào?
Đối phương không trả lời mà chống tay xuống nền dùng sức định hất
Trần Thiên Bảo ra khỏi lưng mình, nhưng Trần Thiên Bảo nào có để cho hắn đạt được mục đích mà đá nhẹ một cái vào tay hắn ta.
Mang theo trong lượng của Trần Thiên Bảo tên học sinh này nằm bệt xuống sàn thở phì phèo nói:
- Đó là đại ca của tao!
- Đại ca?
- Đúng vậy! Mày khôn hồn thì để tao đi nếu không đại ca tao sẽ tìm mày đập cho mày một trận!
- Haha....! Tao còn có việc đang cần tìm nó đây! Nói thử xem mày có biết địa chỉ của nó ở đâu không?
Hai mắt tên học sinh đang bị Trần Thiên Bảo ngồi trên lưng khẽ đảo
một chút, nếu bây giờ hắn nói cho Trần Thiên Bảo biết địa chỉ nơi đại ca mình đang ở thì chẳng cần phải tôn công đi tìm hắn sẽ tự dẫn xác đến.
- Biết. Hiện tại đại ca tao vừa mới chuyển đến khu nhà trọ Long Biên.
- Vừa mới chuyển đến? - Trần Thiên Bảo cảm thấy có chút khó hiểu hỏi lại.
- Anh ấy chuyển đến chỗ đó tối hôm Chủ Nhật.
Trần Thiên Bảo nghe đến đây thì đứng dậy, mục đích của mình đã xong,
bây giờ chỉ cần tối này tìm đến moi tin tức của tên kia là xong việc.
Tên xăm kín tay kia chuyển đến khu nhà trọ Long Biên vào tối chủ
nhật, vậy chứng tỏ là hắn đang có ý định lẩn trốn, điều này có thể chứng minh hắn rất có thể là hung thủ đã giết người có biệt danh Siu Nhỏ Cú.
Trần Thiên Bảo đồng thời cũng cảm thấy tên xăm kín tay này có thằng
em cũng vô dụng hết chỗ, nó không biết thằng anh mình đang bị công an
gắt gao truy nã hay sao mà hỏi một cái đã nôn ra nơi ở của đại ca không
sót từ nào
Quay trở lại lớp học Trần Thiên Bảo liên tục quan sát đồng hồ chờ đến khi tiếng trống tan trường vang lên. Phạm Nhật Mai vẫn giống như hôm
trước chờ mọi người đi hết rồi đến bên cạnh hắn kiễng chân lên thơm vào
má hắn một cái tạm biệt.
Nhưng lần này đã biết trước nàng muốn làm gì, hắn đột nhiên quay đầu
một cái môi hai người liền chạm vào nhau, đôi mắt Phạm Nhật Mai trừng
lên đầy bất ngờ, một lúc sau đôi môi hồng hào của cô từ từ hé ra.
Trần Thiên Bảo đưa tay lên vòng eo mảnh khảnh của nàng kéo sát lại
gần cơ thể mình, Phạm Nhật Mai chìm đắm vào nụ hôn dịu dàng mà quên đi
hai người đang đứng ở đâu.
Quả thực sau khi gặp phải tình cảnh ngượng ngùng với Phan Như Ý, hắn
là một thằng con trai cơ thể tràn đầy nhiệt huyết nên có một chút khó
chịu. Thời điểm Phạm Nhật Mai hướng đến tính thơm hắn một cái tạm biệt
đã khơi dậy nhiệt huyết của hắn nên hắn liền giữ nàng lại trao nhau nụ
hôn nhẹ nhàng mà nồng cháy.
Phạm Nhật Mai cũng là một cô gái mới lớn dù vụ việc xảy ra ở bệnh
viện cô mất đi ý thức không có cảm giác, nhưng sau khi được ăn trái cấm
cơ thể mẫn cảm hơn nhiều, đầu lưỡi cô hơi vươn ra một chút liền bị Trần
Thiên Bảo mạnh mẽ ngậm lấy.
“Cộc...cộc..cộc”
- Hai anh chị có định để tôi dọn dẹp không? - Giọng nói của cô lao công vang lên khiến hai người giật mình buông nhau ra.
Cô lao công nhìn Phạm Nhật Mai cười đùa nói:
- Gớm cái con bé này, mới tí tuổi mà đã bạo gan đến thế rồi!
Khuôn mặt Phạm Nhật Mai ngay lập tức đỏ bừng lên, cô nhanh chóng cầm
lấy ba lô chạy đi mất mà quên luôn việc nói lời tạm biệt với Trần Thiên
Bảo. Hắn nhìn theo bóng lưng Phạm Nhật Mai thích thú nở một nụ cười rồi
bước đi.
- Cái thằng này tưởng ngây thơ mà tẩm ngẩm tầm ngầm dẫm chết voi!
Trần Thiên Bảo mỉm cười nói:
- Cô nhớ đừng nói với ai nhé!
Cô lao công gật đầu rồi tập trung vào công việc của mình.
Trong cái thời tiết mùa hè trời thường rất lâu mới tối. Khi hoàn toàn vào đêm Trần Thiên Bảo nhẹ nhách lách mình qua khe cửa không phát ra
một tiếng động nào tránh làm Phan Như Ý thức giấc. Gọi một chiếc taxi
hắn nói với tài xế chạy đến khu nhà trọ Long Biên.
Theo lời miêu tả của tên học sinh kia Trần Thiên Bảo đã tìm thấy phòng trọ của người đàn ông xăm kín tay.
Hắn nhẹ nhàng bước từng bước sát vào bờ tường để tránh gây ra tiếng
làm kinh động người khác. Xung quanh khu nhà trọ không có tiếng gì khác
ngoài vài tiếng kêu của côn trùng.
Trần Thiên Bảo dựa vào chút ánh sáng le lói của trăng tìm một căn
phòng có cửa sổ màu xanh, toàn bộ khu nhà trọ này chỉ duy nhất có một
phòng có cửa sổ màu xanh dương, vậy nên người đàn ông xăm kín tay chắc
chắn là ở phòng này.
Trần Thiên Bảo hơi kéo nhẹ cánh cửa sổ thì thấy đã bị khoá. Hắn nhẹ
nhàng bước đến bên cạnh cửa ra vào ngồi xuống từ trong túi móc ra hai
thanh sắt mỏng. Vừa đưa hai miếng sắt vào trong khe ổ khoá thì đột nhiên rất nhiều ánh đèn giống như đèn chiếu trên sân khấu rọi thẳng lên người hắn.
“Cạch.....Cạch....Cạch....”
Một vài âm thanh kỳ lạ vàng lên, nhưng chỉ kỳ lạ đối với người khác
còn với Trần Thiên Bảo thì hắn biết rõ, đây chính là tiếng súng vừa được lên đạn. Không chỉ có một khẩu mà có rất nhiều khẩu đang chĩa vào cơ
thể hắn.