Bản thân Khương Hành cũng không có câu trả lời, mơ hồ có một chút ấn
tượng, nhưng lại không quá rõ ràng rốt cuộc là khi nào, năm nào tháng
nào người nào chuyện gì sinh ra linh cảm vẽ tranh, quá kỳ lạ, chẳng lẽ
hắn thật sự mất trí nhớ sao?
Không nhớ được quá trình vẽ tranh
cũng không quan trọng, mà hiện tại Lý Quân phi thường để ý, nói cách
khác hắn cảm thấy bức tranh này không phải vẽ hắn, chẳng lẽ còn có người thứ hai bị hắn quên mất sao, chẳng lẽ hắn lại tồi tệ đến mức đó?
Lý Quân mãi không nghe thấy Khương Hành trả lời, không nhổ cỏ nữa tìm cái cớ rời đi: "Em đi lấy thêm cái cuốc nhỏ."
Khương Hành nhìn theo bóng dáng anh rời đi, rõ ràng là ánh nắng tươi sáng,
nhưng tựa hồ lại nhìn thấy một đám mây đen trên đỉnh đầu anh, chắc mình
không phải là một kẻ thấy một người yêu một người, thích bắt cá hai tay
đấy chứ, nếu như có việc này Lý Quân có xé hắn thành mảnh nhỏ hay không?
Vẫn là nhổ cỏ quan trọng, đừng lại thiên mã hành không tự tìm khó chịu cho bản thân nữa.
Nhưng bức tranh kia thật sự rất hấp dẫn, một giây suy nghĩ bậy bạ có thể khiến người sinh ra vô hạn mơ màng.
Dùng ngôn ngữ chuẩn xác để miêu tả thì đó chính là một bức mỹ nhân xuất thủy đồ, chẳng qua phong cách hội họa của Trung Quốc được thay thế bằng
phong cách tranh sơn dầu, nhưng cũng không ảnh hưởng tới nét đẹp hấp dẫn của nó.
Người trong hồ hơi hơi nghiêng đầu, nước làm ướt tóc y, bọt nước từ trên tóc y chảy dần xuống phần lưng, cất giấu sự gợi cảm
không thể miêu tả được, bọt nước hoàn toàn đi vào cạp quần quanh eo,
nước trong hồ không qua đầu gối ý, người trong tranh tựa hồ lập tức muốn rời đi, ẩn ẩn lộ ra sự quyến luyến của tác giả với nhân vật chính.
Có một nhân vật chính như vậy, cảnh vật xung quanh hồ nước cũng chỉ là dư
thừa, tất cả lực chú ý đều đặt lên trên người nhân vật chính, ai còn
quan tâm hoa bên cạnh là màu đỏ hay xanh chứ.
Từng chi tiết của
người trong bức tranh không khác với người thật bao nhiêu, thoạt nhìn có vẻ như người trong bức tranh tùy thời sẽ bước ra khỏi hồ nước, tiến vào trong giấc mơ của ngươi, hoặc là đi tới cạnh ngươi.
Cái Lý Quân để ý không phải người trong tranh vẽ thế nào, cái anh để ý chính là Khương Hành lấy hình mẫu của ai để vẽ.
Khương Hành hoàn toàn không trả lời được, Lý Quân cũng không ép được ra câu
trả lời, vốn dĩ chỉ có thể tự mình giận dỗi, nhưng Khương Hành đột nhiên quan tâm nên tâm lý lại thoải mái được một chút, thôi, bạn trai của anh chính là một tên ngốc, có thể nói gì được.
Buổi chiều trời thực sự rất nóng, hai người làm việc chân tay hai ngày cũng tìm ra quy luật, tốn hơn nửa tiếng đồng hồ liền xử lý hết đám cỏ dại ở cửa, cảm giác còn có thể trồng thêm chút cây cối, nhưng lần này nên trồng loại đơn giản
và có khả năng chống chịu là được, vốn dĩ nơi này cũng đã được xây dựng
thành vườn hoa, chỉ là chủ nhân cũ không chăm sóc nên lúc này mới hoang
phế mà thôi. Sau khi được xử lý, thoải mái tươi mát hơn rất nhiều, bọn
họ còn có thể lười biếng một chút, tới con sông nhỏ bên cạnh tìm chút đá cuội trải lên đi cũng được, coi như là trang trí.
Hai người trở về phòng, về phòng trước thay một thân quần áo ướt đẫm mồ hôi.
Lâm Lập Thư và Lương Chỉ Duyên đã treo xong tất cả tranh ảnh, đang chờ
Khương Hành kiểm tra, Khương Hành đi ra tùy tiện nhìn vài lần, không
thấy có vấn đề gì liền cho qua.
Thoáng một cái liền tới bốn giờ
chiều, mọi người nghỉ ngơi và trò chuyện trong chốc lát, vợ chồng Lý Thù Minh mang theo túi lớn túi nhỏ trở lại, túi lớn đều là mua cho khách
sạn bọn họ, đại đa số đều bỏ vào phòng bếp, còn có một vài món hàng mỹ
nghệ thì bày ở đại sảnh.
Trương Tuyết Mai và La Thừa sôi nổi xin chữ ký của Lý Thù Minh, sau đó lại một vòng tự giới thiệu.
Lúc này Trương Tuyết Mai cũng bắt đầu triển lãm tài năng của mình, cô là
một truyền nhân nghệ thuật cắt giấy của văn hóa phi vật thể, khi mọi
người vây xem, cô xoát xoát hai cái liền cắt ra một con cá vàng sinh
động như thật. Tuy nói cô là một truyền nhân của văn hóa phi vật thể,
nhưng tiểu cô nương người ta cũng không quá truyền thống, tài liệu chế
tác của cô không đơn giản chỉ là giấy đỏ truyền thống, cô có thể dễ dàng kiểm soát tất cả các loại màu sắc và cắt ra đủ loại kiểu dáng hoa văn,
khiến cho những minh tinh thường xuyên xuất hiện trên màn ảnh bọn họ mở
rộng tầm mắt.
Ai cũng không nghĩ cô gái có thể trọng hơn 80kg lại có thể làm được công việc tinh tế mà có ý nghĩa văn hóa như thế này.
Lý Thù Minh còn nói lần sau nếu hắn quay bộ phim có chủ đề như này nhất
định sẽ tìm Trương Tuyết Mai, khiến Trương Tuyết Mai mừng rỡ lộ cả giọng nói địa phương của mình.
Hạ An Mẫn chen vào một câu: "Lão Lý chính là yêu thích nhân tài."
Nếu cẩn thận lắng nghe thì sẽ nhận ra bên trong cũng không có ý khen ngợi
mà là có chút ý tứ trào phúng, Lý Thù Minh nhẹ nhàng cười một cái, biểu
tình có chút miễn cưỡng, sau đó quay đầu nói chuyện với Khương Hành.
Lý Quân không quá thích xem náo nhiệt, khi người khác đều vây xem, anh chỉ ngồi ở một bên nghe bọn họ tán gẫu, thuận tiện uống một ngụm trà an
thần.
Thời gian đi tới chạng vạng, bầu trời bị nhuộm đỏ bởi mặt trời, cảnh sắc lại càng thêm đẹp.
Trong quá trình tán gẫu với Lý Thù Minh, Khương Hành phát hiện buổi tối bọn
họ kỳ thực có thể không cần đều ăn cơm ở khách sạn, gần đó cũng có rất
nhiều quán ăn nông gia nhạc không tồi. Hoàn toàn có thể mời mọi người ra ngoài ăn một bữa, coi như liên hoan, cũng không cần ai xuống bếp, vì
thế hắn thương lượng biện pháp giải quyết cơm chiều với đạo diễn.
Vương đạo diễn mỗi ngày đều ăn cơm hộp cũng có chút chán, bản thân cũng muốn
thay đổi khẩu vị, vì thế đồng ý với ý kiến của Khương Hành, cũng tỏ vẻ
tổ tiết mục sẽ lựa chọn địa điểm, dù sao bọn họ còn phải bày biện máy
móc quay chụp nữa mà, tự nhiên phải tìm một quán ăn rộng rãi, Khương
Hành cũng không có ý kiến.
Hôm nay nhân số thật sự là nhiều,
người có thể vào phòng bếp quá ít, một mình Lý Quân chắc chắn không thể
gánh được quá nhiều việc, không bằng ra ngoài giải quyết là xong.
Vương đạo diễn cũng rất hối hận vì lúc trước tuyển người không xác minh tay
nghề nấu nướng của ba người Lâm Lập Thư, Lương Chỉ Duyên và Hà Uyển
Tinh, xem ra giới trẻ hiện nay vì lên được chương trình mà nói dối cũng
coi như việc thường ngày, hắn còn đang suy xét để các minh tinh thay
phiên nhau nấu cơm, cũng là một mánh lới tình cảm, ai ngờ người lợi hại
nhất lại là người không có danh tiếng nhất Lý Quân.
Khương Hành
thông báo cho mọi người bọn họ sẽ giải quyết bữa tối ở bên ngoài, được
mọi người nhất trí tán thành, ăn ở ngoài không cần tự mình rửa rau,
không cần rửa bát, cũng không cần lây dính một thân dầu mỡ.
Vẻ mặt Lý Quân vẫn bình tĩnh như cũ, giống như anh đang đứng ngoài cuộc, vẫn luôn không cùng một tuyến với bọn họ.
Trước khi đi tới quán ăn nông gia nhạc gần đó, thiếu chút nữa Lý Quân đã bị
lỡ, nếu không phải Khương Hành đếm đầu người, còn không biết anh còn
chưa lên xe, Khương Hành đành phải quay lại trong phòng tìm người, phát
hiện Lý Quân đang đứng trong bóng tối của hành lang, trong tay không
biết sao lại có thêm một bình ô doa tưới cây.
Khương Hành đứng cách anh hơn ba mét hỏi: "Đi ăn cơm, sao vẫn còn tưới hoa?"
Lý Quân: "Em còn tưởng phải một lúc nữa chứ." Anh đặt bình ô doa tưới cây trên tay xuống cạnh chậu hoa ở hành lang.
Chương trình chuẩn bị cho bọn họ 2 chiếc xe, chiếc xe Lý Thù Minh lái đã đủ
người, xe Khương Hành thì có ba cô gái là Trương Tuyết Mai, Lương Chỉ
Duyên, Hà Uyển Tinh, Lương Chỉ Duyên lên xe trước, có chút hối hận sao
lại nhường ra ghế phụ lái, vừa rồi cô nên chiếm trước, không nghĩ tới
người ngồi chính là tên Lý Quân tâm cơ này, còn để Khương lão sư tự mình đi tìm anh ta, chiếm lấy nổi bật, sao cô không nghĩ ra biện pháp này để hấp dẫn sự chú ý của Khương lão sư nhỉ, nói nhiều mấy câu cũng tốt mà,
sao lại để thua một tên đàn ông mưu mô chứ, thật tức quá!
Lý
Quân còn không biết bản thân đã trở thành một người đàn ông mưu mô trong cảm nhận của Lương Chỉ Duyên, lúc này đang chọn nhạc.
Lý Quân: "Nghe radio hay là ca nhạc?"
Khương Hành thực tự nhiên mà trả lời anh: "Xe này không tải nhạc hay."
Lý Quân: "Vậy nghe radio." Anh tùy ý lựa chọn radio, một khúc nhạc dạo đầu quen thuộc hấp dẫn anh: "Anh có biết bài hát này không?"
Lương
Chỉ Duyên ngồi ở ghế sau liếc mắt xem thường, mới vài giây dạo đầu có
thể nghe ra bài nào được sao? Tâm cơ nam không phải đang gây khó dễ cho
Khương lão sư sao!
Khương Hành lại nói thẳng nói: "Yesenia."
Lương Chỉ Duyên cưỡng ép chen lời: "Giống như em đoán."
Nhưng Khương Hành cũng không để ý tới cô.
Giọng nam thấp trầm nhàn nhạt cất lên, Lý Quân nói: "Là bản cover được chuyển sang tiếng Trung."
Khương Hành hỏi anh: "Cậu biết hát không?"
Lý Quân nhướng mày nhìn hắn, cười cười, không nói.
Âm nhạc vang lên trong xe, Hà Uyển Tinh không nhịn được: "Khương lão sẽ, anh hát một câu đi?"
Trương Tuyết Mai cũng là vẻ mặt chờ mong, Lương Chỉ Duyên nhân cơ hội nói:
"Thật muốn nghe Khương lão sư hát, nhất định rất êm tai."
Khương Hành đánh vỡ ảo tưởng của cô: "Các cô đừng mong, tôi sẽ không hát." Hắn đem dư quang đặt ở trên mặt Lý Quân, trong lòng còn có một câu không
nói, hắn cảm thấy Lý Quân hát hẳn là sẽ rất êm tai.
Trong lúc
nói chuyện phiếm, xe phía trước đã giảm bớt tốc độ, bọn họ đã tới nơi,
đây là một nông gia nhạc trong rừng, gần hơn vườn vải mà Lý Quân và
Khương Hành đi ngày hôm qua, họ phải dừng xe sau đó đi thêm vài bước.
Nông gia nhạc có tên là: Duyên tới là người một nhà, vừa dân dã lại vừa có tình người.
Nơi này có diện tích không nhỏ, chia thành sảnh lớn và phòng riêng, nhân
viên tổ tiết mục ngồi ở bàn trong sảnh lớn, nhóm khách mời và khách ở
thì vào phòng riêng, một cái bàn tròn, đoàn đoàn tụ tụ, ngụ ý khá tốt.
Bữa cơm này nói là Khương Hành mời khách, nhưng thực tế vẫn là tổ tiết mục
trả tiền, Khương Hành chỉ ra đề nghị mà thôi, đương nhiên, bản thân hắn
cũng không thiếu chút cơm mời khách này.
Một bữa cơm cả khách và chủ đều thỏa mãn, Lý Thù Minh hài hước dí dỏm, không khí rất sinh động, sau khi uống vào chút rượu Lâm Lập Thư cũng nói nhiều hơn, còn nói hắn ở nước ngoài du học đã bị bắt nạt như thế nào, được Hạ An Mẫn an ủi vài
câu, La Thừa và Trương Tuyết Mai cũng nhắc tới sự nghiệp của bọn họ có
bao nhiêu gian nan, có bao nhiêu thứ người khác không thể hiểu hết.
Khương Hành kể lại vài chuyện thú vị mà hắn gặp phải lúc vừa mới đóng phim.
"Ba mẹ tôi đều là giảng viên đại học, và không liên quan gì tới các yếu tố
lưu hành lúc ấy, giới giải trí và diễn viên đều cách xa người nhà tôi,
đột nhiên có một ngày, có người tới cửa tìm tôi đi đóng phim, ba tôi còn cảm thấy người ta là kẻ lừa đảo, cầm chổi đuổi theo người ta nửa con
phố. Sau đó chúng tôi hỏi thăm mới biết, đấy đúng là một công ty môi
giới có tiếng, không phải lừa đảo, người bị ba tôi đánh lúc đó kỳ thực
chính là một người môi giới, sau cũng trở thành người đại diện của tôi,
đến bây giờ anh ta còn thường xuyên gọi điện nhắc mãi với tôi."
Mọi người nghe xong đều không nhịn được cười, Khương Hành nhìn lãnh khốc
khi kể truyện cười còn buồn cười hơn so với người khác, ngay cả Lý Quân
cũng nhàn nhạt nở nụ cười.
Tiếp theo là những câu chuyện cũ, rồi nói tới quan điểm của mọi người về tình yêu, hôn nhân, tóm lại chỉ cần
không liên quan tới khiêu dâm hay chính trị đều có thể tán gẫu vài câu.
Đại khái là khóe môi bị rách, bữa tối Khương Hành chỉ có thể chọn mấy món
khẩu vị không nặng để ăn, sau đó cũng không nói gì, Lý Quân ngồi ở vị
trí ngoài cách hắn hai người, rất yên tĩnh, ăn cũng không nhiều lắm,
không phải ngon miệng lắm.
Khi trở về, Lý Quân không uống rượu
nên lái xe mà Lý Thù Minh lái lúc đi, La Thừa lái xe thay Khương Hành,
hai người bọn họ tách ra.
Lý Thù Minh uống có chút nhiều, trực
tiếp về phòng nghỉ ngơi, Trương Tuyết Mai là một cô gái uống được, lúc
này lại tiếp tục cắt giấy, nói muốn ngày mai trước khi rời đi phải để
lại một phần đại lễ cho Có cái khách sạn.
Lương Chỉ Duyên và Hà
Uyển Tinh về phòng trang điểm lại, uống vào chút rượu, còn có chút hưng
phấn, tỏ vẻ còn có thể hát karaoke, đáng tiếc khách sạn tạm thời không
có bố trí phòng hát karaoke.
Khương Hành dạo qua một vòng, đảm bảo mọi người đều đã về đủ mới yên tâm.
Sau khi về phòng, bắt đầu theo bản năng tìm kiếm Lý Quân, người đâu?
Tìm trước sau một vòng mới nhìn thấy Lý Quân và Hạ An Mẫn đang ngồi ở ghế trong vườn nói chuyện.
Ánh sao lấp lánh, bầu trời đêm rộng mênh mang, bóng đêm yên tĩnh, thích hợp tâm sự.
Trong lòng Khương hành đang sôi lên ùng ục nước dấm, hai người ngồi ở chỗ này làm gì, cô nam quả nữ, thích hợp à!
Nhưng mà, Khương Hành lại không biết nội dung nói chuyện của Hạ An Mẫn và Lý Quân có bao nhiêu đáng sợ.
Hạ An Mẫn nhìn ánh sao phía chân trời, khóe miệng mang theo ý cười nhưng
lại nói ra lời bi thương: "Lần này là chuyên du lịch cuối cùng của chị
và lão Lý."
Lý Quân vẫn bình tĩnh như cũ: "...... Vì sao?" Kỳ thật anh cũng không quá muốn biết bí mật của người khác.
Hạ An Mẫn nói: "Cậu nghe nói tới du lịch chia tay chưa? Chúng tôi đại khái chính là như vậy.""
Lý Quân có vẻ không cảm thấy đây là việc lớn gì, lại nói: "Nhưng tình cảm giữa chị và Lý đạo diễn rất tốt mà."
Hạ An Mẫn nói: "Sống lâu rồi sẽ thành thói quen, không đại biểu là tình
cảm tốt, tình cảm của bọn tôi đã bị thời gian chậm rãi mài mòn rồi."
Lý Quân đưa ra một ý kiến bình thường: "Có từng có ý định cứu vãn không?"
Hạ An Mẫn thở dài, nói: "Đã từng, hai bọn chị từng cho nhau nửa năm thời gian, nhưng cuối cùng vẫn là đi tới một bước này."
Lý Quân không biết phải nói gì, chỉ có thể im lặng, anh không biết vì sao
Hạ An Mẫn lại nói điều này với anh, rõ ràng có nhiều người có thể tâm sự như vậy.
Hai người ngồi trong chốc lát sau, Hạ An Mẫn liền nói ngủ ngon với anh, nói trở về nghỉ ngơi.
Lý Quân còn ngồi ở trên ghế, chống cằm nhìn sao trời, chỉ một lát sau, bên người nhiều thêm một người.
Mùi nước hoa nhàn nhạt bay vào chóp mũi, không ai khác ngoài Khương Hành, Lý Quân đột nhiên bình tĩnh trở lại.
Lý Quân đột nhiên quay đầu hỏi hắn: "Khương lão sư, anh đã từng chia tay ai chưa? ""
Mông mới vừa dính lên ghế dựa Khương Hành: "......" Hiện tại rời đi còn kịp sao? Đây tuyệt đối là một đề tài chết người!