Rời khỏi tiệc rượu, Kỷ Tuân đưa Sở Mạt về căn nhà anh mua cho cô bên ngoài.
Là một căn nhà rất đơn giản, hai phòng ngủ một phòng khách, trang trí ấm
áp, hai người mặc lễ phục trang trọng đứng trong căn nhà nhỏ như vậy có
hơi không thích hợp.
Sở Mạt không ngờ anh lại nhanh vậy, còn chưa đến một tuần thế mà đã tìm được nhà rồi.
”Anh tìm được nơi này lúc nào vậy?” Gương mặt trang điểm tinh xảo của Sở Mạt hiện lên vẻ kinh ngạc, ánh đèn thủy tinh từ trên trần nhà chiếu xuống
càng làm càng rỡ hơn.
”Thích không?” Kỷ Tuân thích cô cười, anh bật điều hòa, mở đèn tất cả các phòng lên rồi nắm tay kéo Sở Mạt đến phòng cô.
Một căn phòng xinh xắn, cái đèn ngủ hình hoa sơn trà trên tủ đầu giường tỏa ra ánh sáng dịu dàng ấm áp, giấy dán tường màu xám nhạt in hoa làm căn
phòng trở nên lịch sự tao nhã.
Trong phòng vẫn chưa kịp ấm lên, Kỷ Tuân ôm Sở Mạt từ phía sau, cơ thể nhỏ bé của cô được áo khoác của anh bao bọc lấy.
”Sau này đây chính là phòng ngủ của em, quần áo trong tủ anh đã chuẩn bị hết rồi, trong phòng tắm cũng có sẵn khăn và đồ vệ sinh cá nhân, lúc nào em cũng có thể ở đây.”
Sở Mạt kinh ngạc hỏi anh: ”Anh mua quần áo cho em?”
Kỷ Tuân gật đầu: ”Ừm. Vali của em lớn quá, mang đi mang lại rất phiền
phức, nên anh chuẩn bị đồ mới cho em luôn rồi. Quần áo cũ em cứ để lại
ký túc, khi nào muốn ở lại đó thì cũng có đồ để thay.”
Sở Mạt xoay người ôm anh, ”Nhưng Kỷ tổng nói anh không thể tặng em bất cứ gì mà.”
”Ừm.” Kỷ Tuân cúi đầu mổ lên mặt cô, ”Cho nên, em có thể đưa cho anh một đồng không?”
”Một đồng?” Sở Mạt kinh ngạc.
”Như vậy thì sẽ không có nghĩa là anh tặng em.” Lúc Kỷ Tuân nói câu này, anh nhìn thẳng vào Sở Mạt, cười đầy gian xảo.
Rõ ràng là một hành động trẻ con như vậy, thế nhưng lại đầy quyến rũ.
Sở Mạt nhìn anh, đôi mắt hạnh chớp chớp, cô nhón chân hôn lên má anh.
Gương mặt đỏ ửng vì ngượng ngùng ra vẻ nghiêm túc lên án: ”Em cảm thấy
anh ngày càng xấu xa rồi.”
”Có sao không?” Kỷ Tuân thấy cô nghiêm túc cũng hồi hộp hẳn.
”Có.” Sở Mạt gật đầu chắc chắn như đinh đóng cột, giơ ngón tay ra tính: ”Anh
xem, anh tặng quần áo cho em, rồi kêu em đưa anh một đồng, trước giờ em
chưa nghĩ đến chuyện này. Hơn nữa, lúc anh nắm lấy cổ tay tên kia, em
cảm thấy hình như anh đã làm rất nhiều lần! Nói ra thì, có phải lúc
trước anh thường xuyên làm anh hùng cứu mỹ nhân nên có nhiều kinh nghiệm như vậy hay không?”
Sở Mạt chỉ vào mũi Kỷ Tuân, ý cười trong mắt như ẩn như hiện đã lộ rõ cảm
xúc thật của cô. Ý thức được cô đang nói đùa, Kỷ Tuân cũng bình tĩnh
lại.
Ngón tay thon dài trước mặt như đang dụ dỗ Kỷ Tuân, anh há miệng cắn đầu
ngón tay cô, Sở Mạt lập tức rụt tay về, đôi mắt hạnh tràn đầy sự kinh
ngạc.
”Anh cắn em?”
Kỷ Tuân cười khẽ, cúi đầu hôn lên môi cô, ”Cũng tương tự vậy, nhưng tệ hơn một chút.”
”Đừng!”
Anh nói xong thì nuốt lấy tất cả kháng nghị và kinh ngạc của Sở Mạt.
”Anh chỉ làm anh hùng của em.”
Sở Mạt đang choáng váng vì nụ hôn này cũng nghe được giọng nói của anh, cô hơi hoảng hốt, sau đó trong lòng lại tràn đầy cảm động, không tự chủ
được muốn ôm chặt anh.
Anh hùng cứu mỹ nhân, nhưng anh chỉ làm anh hùng của cô.
Nụ hôn triền miên làm nhiệt độ cơ thể của bọn họ tăng cao, eo Sở Mạt bị Kỷ Tuân ôm lấy, cong người thành một độ cong hoàn mỹ.
”Kỷ Tuân, đừng… Anh thả em ra đi!”
Kỷ Tuân còn chưa thỏa mãn, cũng không buông tay ra hoàn toàn, chỉ hơi nới
ra để cô có thể đứng đối hiện anh, nhưng môi vẫn đảo quanh môi cô.
Hành động xấu xa này của anh làm Sở Mạt dở khóc dở cười, cô ôm anh chặt hơn, ”Kỷ Tuân, em có chuyện muốn hỏi anh.”
”Ừm.” Kỷ Tuân còn chưa thoát ra khỏi nụ hôn triền miên lúc nãy, giọng nói từ
tính hơi mang theo chút dục vọng, lúc nói chuyện hầu kết hơi di chuyển
lên xuống, ”Em nói đi.”
Bộ dạng lúc này của anh quá gợi cảm câu người, Sở Mạt nhìn anh đến choáng
váng, phiền muộn che mặt, ”Anh như vậy thì em nói thế nào được!”
Môi lại áp sát vào cô, ”Vậy khỏi nói.”
”Không được!” Sở Mạt cố hết sức kéo lý trí của mình về, hít sâu một hơi, cô nâng mắt đối diện với Kỷ Tuân.
Cuối cùng lý trí của Kỷ Tuân cũng quay về, dục vọng trong mắt cũng dần biến
mất, chỉ để lại sự cưng chiều, anh im lặng đợi cô nói.
”Em muốn hỏi anh, lúc nãy anh nói chuyện kết hôn… Là thật sao?”
Lúc nói đến hai chữ kết hôn Sở Mạt có hơi ngượng, cô tạm dừng một lát, điều chỉnh cảm xúc lại mới nói tiếp.
Tình huống tối hôm nay có chút loạn, Kỷ Tuân kéo cô lên sân khấu, tuyên bố
biến tiệc gia đình thành tiệc đính hôn, cuối cùng lại cầu hôn cô, tất cả chuyện này Sở Mạt đều không biết gì cả.
Mà Kỷ Tuân rõ ràng là có chuẩn bị mà đến. Lúc đầu cô cũng rất kinh ngạc và cảm động, nhưng khi nghĩ lại, anh làm vậy chắc là có nguyên nhân. Có lẽ đây chỉ là một bước trong kế hoạch ứng phó với Kỷ Thịnh Bang hoặc
Phương Hoài Thu thôi.
Sở Mạt không ngại chuyện Kỷ Tuân gạt cô chuẩn bị mọi thứ, cô còn rất vui
vì mình có thể giúp cho anh, nhưng có một số chuyện nên cẩn thận vẫn
hơn.
Nhất là chuyện kết hôn, đây rốt cuộc là anh thành tâm muốn hay chỉ là kế hoạch, cô phải làm sáng tỏ.
Thời gian bọn họ ở bên nhau không lâu, tình cảm của cô đối với Kỷ Tuân, sự
tin tưởng với tình yêu của bọn họ không đủ để cô có thể vượt qua được
chướng ngại tâm lý để chấp nhận chuyện cầu hôn bất ngờ này.
Bây giờ cô chỉ mới năm nhất, đến khi tốt nghiệp còn ba năm, trong ba năm
này sẽ xảy ra rất nhiều chuyện. Cô muốn xác định thật kỹ, xác định rõ
tình cảm của anh, xác định xem thật sự anh có muốn kết hôn với cô không
dù sau này sẽ có rất nhiều sóng gió đang chờ bọn họ.
Chuyện đêm nay chưa nói trước với Sở Mạt, cũng là vì Kỷ Tuân chưa chuẩn bị trước.
Kế hoạch của anh vốn là để Sở Mạt xuất hiện trước Kỷ gia, chuyện bọn họ
không tổ chức lễ đính hôn đối với Sở Mạt củng rất uất ức, anh định tổ
chức một buổi lễ đính hôn bù.
Về phần cầu hôn, chỉ là vì những lời Kỷ Thịnh Bang nói với anh.
Anh biết dĩ nhiên Kỷ Thịnh Bang sẽ không dễ dàng đồng ý chuyện bọn họ ở bên nhau, nhưng anh không ngờ ngay từ đầu ông ta đã không đồng ý rồi.
Tối hôm nay anh mới rõ ràng, tại sao bên ngoài đã biết tin đính hôn của anh thế mà vẫn có không ít thiên kim tiểu thư tận dụng mọi cơ hội để tạo
cảm giác tồn tại trước mặt anh.
Tất cả đều là do Kỷ Thịnh Bang ngầm cho phép, ông ta vốn không định để
người đính hôn với anh là Sở Mạt, nên Kỷ Thịnh Bang mới giúp Sở Mạt bảo
vệ thông tin cá nhân, mới đưa cô ký hợp đồng giữ bí mật, thậm chí ông ta còn đang ngầm tìm kiếm con dâu lý tưởng cho Kỷ gia.
Kỷ Thịnh Bang muốn lợi dụng Sở Mạt, nhưng Kỷ Tuân thì không.
Anh muốn bảo vệ cô, anh yêu cô, thứ anh muốn cho Sở Mạt không chỉ là một
cái hôn ước không rõ ràng, anh muốn để cô trở thành vợ mình, đường đường chính chính xuất hiện trước mặt mọi người.
Nếu Kỷ Thịnh Bang đã không đồng ý, thì anh không cần hỏi ý kiến ông ta về
chuyện này, dù sao thì anh cũng không để ý đến suy nghĩ của ông ta.
Kỷ Tuân biết cầu hôn Sở Mạt như vậy quả là có hơi vội vã, anh nắm lấy tay cô, ý tứ xin lỗi và chân thành đều rất chân thật.
”Sở Mạt, anh biết đối với em thì chuyện này rất đột ngột, anh cũng thừa
nhận hôm nay mình chuẩn bị chưa chu đáo. Nhưng em hãy tin tưởng anh, anh sẽ cho em một lễ cầu hôn thật chính thức, để em có thể thấy được tấm
lòng của anh.” Kỷ Tuân hôm lên tay cô, khí chất quý tộc trên người anh
giờ đây lại ngập tràn thành ý và tình yêu, ”Anh rất chân thành, muốn em
gả cho anh.”
Khóe mắt Sở Mạt phiếm nước, dù cô có bao nhiêu không tự tin đi chăng nữa thì khi nhìn vào mắt anh, tất cả đều biến mất, chỉ còn lại sự cảm động.
”Kỷ Tuân…”
“Lúc nãy anh còn chưa kịp hỏi em, em có đồng ý không?”
Sở Mạt định gật đầu, nhưng cô lại nhớ đến một người, ”Vậy Kỷ tổng…”
”Không sao cả.” Kỷ Tuân hôn lên khóe mắt cô, ”Anh sẽ cho em tất cả những gì
anh có thể cho, tình cảm của anh, tất cả của anh. Vì vậy Sở Mạt à, em
đồng ý không?”
”Em…” Sở Mạt cảm thấy những lo lắng và cảm động đều trôi ra theo từng giọt
nước mắt, từng giọt từng giọt rơi xuống, cô nói không nên lời, chỉ có
thể gật đầu.
Lúc hai người hôn nhau, Sở Mạt nghĩ, có lẽ quãng đường sau này còn rất dài, cô sẽ gặp rất nhiều người và rất nhiều chuyện, nhưng cô có thể chắc
chắn rằng, không một ai có thể làm cô cảm động như Kỷ Tuân.
Buổi tối hôm nay, giờ này phút này, trong căn phòng xa lạ nhưng ấm áp, mỗi
một biểu cảm của Kỷ Tuân, đều khắc vào đầu Sở Mạt. Dù sau này có nhớ lại bao nhiêu lần, đoạn hồi ức này sẽ vĩnh viễn chân thực như vậy.
Tết năm nay hoàn toàn khác với tết của 18 năm trước Sở Mạt trải qua.
Tình yêu Kỷ Tuân cho cô khiến Sở Mạt hoàn toàn chìm đắm trong bầu không khí hạnh phúc.
Mà đối với người nhà họ Kỷ, tết năm nay cũng rất đặc biệt.
Không thua gì với sự hạnh phúc của Sở Mat, hầu hết người Kỷ gia đều phải đối mặt với sự bất an và căng thẳng.
Sau tiệc tối hôm đó, bức thư Kỷ Tuân gửi đi đúng giờ xuất hiện trong hòm thư của mỗi nhân viên Kỷ thị.
Nội dung của bức thư này đối với một nhân viên bình thường, là khích lệ, là tán thưởng, là hy vọng có thể tăng chức tăng lương; nhưng đối với một
số người nắm quyền cao chức trọng mà nói, đó lại là một cú đấm bất ngờ,
không kịp phòng bị.
Sau bữa tiệc, Kỷ gia lại trở về với dáng vẻ yên tĩnh của nó, nơi đặt từng
ngọn đèn gió huy hoàng của tối hôm qua, sáng sớm nay đã bị sương mù bao
phủ, Kỷ trạch nhìn có vẻ trong trẻo nhưng lại đìu hiu và lạnh lùng.
Kỷ Thịnh Bang dường như tức không nhẹ, lúc sáng hộ lý đo huyết áp cho ông
ta xong thì đầy căng thẳng, vội vàng kêu quản gia kêu bác sĩ.
Phương Hoài Thu luôn luôn dậy sớm, xuống lầu lại thấy bác sĩ tư của Kỷ Thịnh
Bang vội vội vàng vàng cầm hòm thuốc lên lầu, bà ta không lên cùng, còn
nhàn nhã ngồi dưới lầu ăn sáng.
Trong phòng ăn, ly cà phê nóng hổi tỏa ra hương thơm mê người. Phương Hoài
Thu cắt bánh mì thành từng miếng nhỏ đưa vào miệng, tư thế tao nhã ung
dung, dường như không hề để ý đến tình huống của Kỷ Thịnh Bang trên lầu.
Đợi cho bà ta từ từ ăn xong bữa sáng, bác sĩ tư của Kỷ gia đã đến trước mặt.
”Phu nhân, bệnh tình của Kỷ tổng đã càng nặng thêm, tim và huyết áp của ông
ấy ngày càng không ổn. Nhưng mà chỉ cần trong thời gian này chăm sóc
thật tốt, nếu không có gì ngoài ý muốn thì tháng sau sẽ có thể làm phẫu
thuật cấy ghép tim.”
Vị bác sĩ tư nhân của Kỷ Thịnh Bang này là căn cứ vào tình hình sức khỏe
của ông ta để chọn lựa, ví dụ như người đang báo cáo tình trạng của Kỷ
Thịnh Bang là người đứng đầu của khoa tim mạch bệnh viện Phổ Thụy, Lưu
Nhất Bình.
Nghe Lưu Nhất Bình nói tháng sau có thể tiến hành phẫu thuật, biểu cảm của
Phương Hoài Thu hơi cứng lại, nhưng bà ta lập tức khôi phục lại dáng vẻ
tao nhã lạnh nhạt.
Bà ta đứng dậy bắt tay với Lưu Nhất Bình, ”Cảm ơn bác sĩ Lưu, Thịnh Bang phải nhờ ông rồi.”
”Kỷ phu nhân cứ yên tâm, tôi nhất định sẽ cố gắng hết sức.”
”Cảm ơn. Quản gia, tiễn bác sĩ Lưu đi.”
Đợi Lưu Nhất Bình đi ra, vẻ mặt Phương Hoài Thu lập tức suy sụp hẳn. Bà ta
ngồi bên bàn ăn, ngón trỏ chạm vào thành cốc cà phê, ngón tay dùng sức
đến trắng bệch.
”Phu nhân.”
Quản gia đứng bên ngoài phòng ăn,
”Chuyện gì?”
”Kỷ Hoa ở bên ngoài, nói muốn gặp ngài.”
Phương Hoài Thu nghe đến tên Kỷ Hoa thì theo bản năng nhíu nhíu mày, bà ta
lạnh lùng nói: ”Kêu ông ta đến thư phòng tầng hai chờ.”
”Vâng.”
Kỷ Hoa chính là ba của Kỷ Minh, cũng là anh họ của Kỷ Thịnh Bang, lại là
đồng mình với Phương Hoài Thu, địa vị của ông ta ở Kỷ thị nói thấp không thấp, nói cao không sao, nhưng số cổ phần trong tay ông ta lại đến 21%.
Phải biết rằng Kỷ Tuân làm người thừa kế của Kỷ thị, số cổ phần của anh được Kỷ Thịnh Bang cho cùng lắm chỉ có 30% thôi.
Từ Kỷ Tuân, trước mắt Kỷ Hoa chính là người nhiều cổ phần nhất trong Kỷ thị.
Tất cả chuyện này, đều do một tay Phương Hoài Thu sai khiến.
Phương Hoài Thu là một người phụ nữ có dã tâm rất lớn, bà ta muốn một mình
chiếm lấy Kỷ thị thì không thể thiếu được sự giúp đỡ. Kỷ Hoa là người
khó điều khiển nhất trong Kỷ gia, nhưng nếu ông ta làm việc giúp bà ta,
thì không chỉ che giấu được người ngoài, mà bà ta còn có thể nắm ông ta
trong tay.
Cả nhà Kỷ Hoa chẳng có năng lực gì cả, chỉ biết đến tiền.
Trước khi Kỷ Tuân quay về Kỷ gia, Phương Hoài Thu muốn mượn sức Kỷ Hoa, nhưng lúc đó ông ta không đồng ý với bà. Hồi đó Kỷ Hoa còn nghĩ mình là anh
họ của Kỷ Thịnh Bang, chỉ với quan hệ này thôi đã có thể cho ông ta
nhiều thứ hơn so với một người ngoài như Phương Hoài Thu.
Nhưng sau khi Kỷ Tuân trở về thì tình hình không giống vậy, Kỷ Thịnh Bang còn chưa thông báo gì đã tuyên bố cho Kỷ Tuân làm người thừa kế.
Nếu Kỷ Tuân lớn lên ở Kỷ gia thì còn được, đằng này nó chỉ là một đứa con
riêng lưu lạc bên ngoài hai mươi mấy năm. Dù Kỷ Thịnh Bang có niệm tình
thân với bọn họ thì sao, Kỷ Tuân có như vậy không? Huống chi nhất triều
thiên tử nhất triều thần*, đợi khi Kỷ Tuân tiếp quản Kỷ thị, nhất định
nó sẽ nghiêng về thân tín của mình hơn.
[*] Nhất triều thiên tử nhất triều thần: Vua nào triều thần nấy/ Một đời vua một đời thần.
Kỷ Hoa muốn cho Kỷ Tuân biết ông ta ở bên phe của nó, nhưng thử vài lần,
tên Kỷ Tuân này lại như một khối gỗ vậy, dù ông ta có ám chỉ rõ ràng như nào đi chăng nữa, nó hoàn toàn không phản ứng. Chuyện này làm Kỷ Hoa
bắt đầu lo lắng, sợ rằng với thái độ này của Kỷ Tuân, cả nhà bọn họ sẽ
không có chỗ đứng trong Kỷ thị nữa.
Ngay lúc này Phương Hoài Thu lại tung cành ô liu ra vẫy vẫy, Kỷ Hoa không do dự nắm lấy.
Từ khi nghe tin Phương Hoài Thu sai người thu mua những cổ phiếu tung ra
ngoài của Kỷ thị, Kỷ Hoa đã rõ mục đích của bà ta. Nhưng tương lai Kỷ
thị nằm trong tay ai, đối với ông ta mà nói chẳng có tí quan hệ nào. Ông ta chỉ biết, ai có thể đảm bảo cho ông ta càng nhiều, thì ông ta sẽ
đứng về phía người đó.
Phương Hoài Thu đã đồng ý với ông ta, chỉ cần ông ta chịu hợp tác bà ta, đợi
Phương Hoài Thu làm chủ Kỷ thị xong sẽ sắp đặt cho Kỷ Minh một chức vị
ít việc nhiều tiền, cũng không thu lại số cổ phần trên tay ông ta. Hơn
nữa, bà ta còn có thể cho Phương Chi Nhiễm kết hôn với Kỷ Minh.
Phương gia gần đây tuy không bằng năm xưa, nhưng lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa.
Hiện tại dù có dựa vào gia tộc lớn mạnh hơn cũng sẽ không ảnh hưởng đến
lợi ích của mình ở Kỷ thị, thật sự là một lựa chọn không tồi.
Kỷ Hoa vẫn nghĩ như vậy, cho đến khi hôm nay ông ta nhận được lá thư của Kỷ Tuân.
Thật ra Kỷ Tuân gửi hai loại thư, một loại là gửi cho những nhân viên bình
thường, loại còn lại là gửi cho tất cả người của Kỷ gia trong Kỷ thị.
Kỷ Hoa mở thư ra, Kỷ Tuân nói sắp phải tiến hành cải cách quy mô lớn trong Kỷ thị, hình thức kinh doanh của gia tộc bây giờ đã không thể thích ứng với xã hội hiện tại, không lâu nữa Kỷ thị sẽ bắt đầu điều chỉnh lại cổ
phần, những quản lý và nhân viên trong tập đoàn cũng phải điều chỉnh.
Cuối thư anh còn đặc biệt ghi rõ, sẽ có một tổ chuyên môn đi kiểm tra từng
bản ghi chép công việc và thu chi, hơn nữa yêu cầu mọi người chủ động
chuẩn bị hết tất cả tư liệu, tích cực phối hợp.
Sau khi nhận được bức thư này, không chỉ Kỷ Hoa, mà đại đa số người trong Kỷ gia đều luống cuống.
Bản chi chép công việc và mấy thứ khác thì được, nhưng mấu chốt là bản ghi
chép thu chi. Mọi người vào Kỷ thị đã nhiều năm, không người nào dám nói sổ sách của mình sạch sẽ cả.
Nhất là chuyện kiểm tra cả tài khoản công việc và tài khoản cá nhân.
Kỷ Tuân là người thừa kế của Kỷ thị, lại là con cả của gia tộc chính, về công lẫn tư anh đều có quyền yêu cầu chuyện này.
Nếu không từ chối được thì phải suy nghĩ biện pháp làm sao để đối phó với lần kiểm tra này.
Tài khoản của Kỷ Hoa tuyệt đối không thể bị kiểm tra, trong thời gian này
ông ta nghe theo sắp xếp của Phương Hoài Thu, đi mua lại các cổ phiếu
bán ra ngoài. Số tiền biến mất trong sổ sách lại không thể giải thích,
nếu không sẽ lòi đuôi.
Tuy Phương Hoài Thu đã nhấn mạnh quan hệ của bọn họ tuyệt đối không thể bị
người ngoài biết, nhưng Kỷ Hoa lại không nghĩ được cách nào, chỉ có thể
đến xin Phương Hoài Thu giúp đỡ.
Phương Hoài Thu nhìn sơ qua nội dung lá thư, không nặng không nhẹ đặt con
chuột lên mặt bàn, đôi mắt phượng lạnh nhạt nhìn gương mặt nhát gan của
Kỷ Hoa, ”Ông có thể gọi điện cho tôi mà, ông cứ chạy thẳng đến nhà nói
thẳng muốn gặp tôi như vậy, nếu lỡ bị Thịnh Bang phát hiện, thì đừng
trách tôi không giúp.”
Kỷ Hoa vẫn còn lờ mờ, ông ta nghe người khác nói cái mail này gửi đi còn
chưa đến nửa tiếng đã có người bị cách chức điều ra, với tốc độ của Kỷ
Tuân, không biết khi nào sẽ tra được đầu mối của ông ta, tất nhiên phải
chuẩn bị kế hoạch càng sớm càng tốt.
”Đừng có soi mói sai lầm của tôi, mau mau nghĩ xem nên làm gì đây!” Kỷ Hoa
buồn bực, định lấy thuốc ra hút một điếu, nhưng Phương Hoài Thu vừa đảo
mắt ông ta đã không dám động đậy, lúc người đàn bà này lườm người khác
thật sự rất có khí thế. Ông ta không được tự nhiên ngồi trên ghế, cắn
răng nói: ”Cái thằng Kỷ Tuân này hôm qua ở tiệc rượu làm Tiểu Minh mất
mặt cũng xem như không có gì đi, nhưng sáng hôm nay nó lại làm chuyện
này, cô nói xem rốt cuộc nó muốn làm gì!”
”Ông hỏi tôi, tôi làm sao biết được.” Sắc mặt Phương Hoài Thu cũng chẳng đẹp đẽ gì, ”Tóm lại, bây giờ nó muốn làm mọi người không sống yên ổn.”
Kỷ Hoa làm sao không biết chuyện này được, ”Tôi mặc kệ, dù sao cô cũng
phải giúp tôi nghĩ biện pháp. Đến lúc đó nếu thật sự bị thằng đó tra ra
cái gì, tôi không chắc sẽ giấu cô đâu. Nói cho cô biết, tôi không sống
tốt thì cô cũng phải đi theo.”
Lúc ông ta nói ra những lời này thật sự không khách khí tí nào, mặt Phương
Hoài Thu trầm xuống, cái trán trơn bóng cũng lộ ra mấy đường nhăn.
Trong thư phòng im ắng một lát, Phương Hoài Thu nhìn cách cửa trước mắt, trầm giọng nói: ”Thịnh Bang sắp đến giờ uống thuốc rồi, ông đi về trước đi,
tối nay… Tôi sẽ cho ông một câu trả lời thuyết phục.”
”Vậy cô mau nhanh nhanh lên, ai biết được tốc độ của đứa con riêng kia nhanh hay biện pháp của cô nhanh hơn.” Kỷ Hoa biết cứ ở đây mắt to trừng mắt
nhỏ với bà ta cũng không trừng ra được gì, bèn bỏ lại một câu đầy châm
biếm, vỗ vỗ mông bước đi.
Phương Hoài Thu nhìn cánh cửa thư phòng bị Kỷ Hoa mở ra, mặt mũi không phân rõ vui hay buồn.
Nhưng qua một lúc, đột nhiên bà ta nở nụ cười.
”Thịnh Bang, không phải là tôi không muốn cho ông sống, mà là do đứa con của ông rất muốn ông chết. Ha ha ha.”
Tác giả có lời muốn nói:
Hôm nay là 520, Kỷ Tuân, Cố Dịch, Khương Nguyên, Diệp Dương Hi, còn có mấy
người sắp lên sân như Dịch Tuyên, Ngôn Nhân, Hạ Ký Thanh, tất cả sẽ bày
tỏ tình cảm nha ~!
Kỷ Tuân: Mượn ý nghĩa của hoa hồng sâm banh: Anh chỉ yêu một mình em.
Cố Dịch: Đầu tiên, mở ‘máy tính’ trên điện thoại của em ra đi, sau đó nghĩ đến một số bất kỳ trong lòng, rồi làm theo từng bước anh nói. Mở ‘máy
tính’ chưa? Được rồi. Đầu tiên cộng số đó với 52,8, nhân với 5, trừ
3,9343, rồi lại chia 0,5, cuối cùng trừ cho số ban đầu mười lần. Bây giờ số trên màn hình chính là điều anh muốn nói với em.
Khương Nguyên: Muốn mua gì? Anh đưa em thẻ.
Diệp Dương Hi: Ăn thỏ không? Như vậy đến khi hôn sẽ rất ngọt ngào.
Dịch Tuyên: …
Ngôn Nhân: Lại đây cho lão tử hôn một cái.
Hạ Ký Thanh: Đêm nay muốn dùng tư thế nào?
Khụ khụ! Ờm cái đó ~ Tôi giải thích một chút, Dịch Tuyên không bị câm điếc
nha, chỉ là hơi nhạy cảm với người ngoài trừ Tân Nguyệt, dù mẹ ruột này
yêu cầu cũng không chịu phối hợp luôn ~ o(╯□╰)o ngại thật ~