Giọng nói của Kỷ Tuân
cũng giống như cánh tay anh vậy, vững vàng mạnh mẽ, anh nâng thắt lưng Sở Mạt,
phòng ngừa cô ngã về phía sau. Trong khoảnh khắc đó hai người gần như có thể
nghe thấy tiếng hít thở của đối phương.
”Anh…” Sở Mạt mở to
hai mắt nhìn Kỷ Tuân, nhất thời không nói nên lời. Không phải là anh ta đã đi
đâu cùng với bà Lâm rồi hay sao?!
Kỷ Tuân đang đỡ Sở Mạt,
bỗng nhiên đụng đến mảng quần áo ẩm ướt bên hông cô, anh hơi nhăn nhăn mày,
hỏi: ”Sao lại bị ướt? Ở đây thời tiết rất lạnh, tốt nhất cô đừng mặc quần áo
ướt, rất dễ bị cảm.”
Sở Mạt ngẩn ra, nghĩ đến
tình hình chật vật ở phía sau lưng mình bây giờ, cô vội vàng đẩy Kỷ Tuân ra,
cũng không để ý hai tay mình cũng dính bùn, nên liền để lại hai cái dấu tay
bằng bùn trên áo anh.
”Thật xin lỗi thật xin
lỗi!” Sở Mạt nhìn vết tích mình gây ra, cô vô cùng hoảng hốt, muốn lau sạch
cho anh, nhưng lại không thấy cái gì để lau, nếu lấy tay lau thì càng lau lại
càng bẩn, ”Tôi không cố ý đâu. Đúng rồi, nếu không anh đưa áo cho tôi, tôi giặt
lại cho anh.”
Kỷ Tuân hơi giật mình:
”Cô giặt cho tôi?”
”Ách… Không, cũng
không phải.” Sở Mạt trở nên bối rối, lúc này là do nhanh mồm nhanh miệng, bây
giờ nghĩ lại thì đúng là có chút không rõ ràng, ”Tôi, tôi chỉ muốn giặt sạch
áo cho anh.”
Kỷ Tuân thấy cô bối rối
như vậy, có chút buồn cười. Anh cong khóe môi, vỗ vỗ đỉnh đầu Sở Mạt, nói: ”Cô
đừng vội. Tôi không sao cả, trước tiên cô đi thay đồ ướt đi.”
Sở Mạt sống mười bảy năm,
cao một mét bảy. Trong ấn tượng của cô, ngoại trừ Sở Kiến Hùng cách đây không
lâu vừa vỗ đầu cô, thì không còn người nào đụng đến đầu cô nữa.
Cái vỗ đầu dịu dàng như
vậy, còn mang theo sự cưng chiều của bề trên đối với trẻ con, trong nháy mắt
liền biến Sở Mạt từ một cô gái thành một bé gái nhỏ.
Mặt cô đỏ ửng lên, không
dám ngẩng đầu, cô cúi đầu ”ừ” một tiếng, sau đó xoay người giống con cua,
không dám nhìn mặt Kỷ Tuân mà đi vào bên trong nhà.
Đi nửa đường thì thấy bà
Lâm đang ở trong lòng khách nói chuyện với bà ngoại, vừa thấy Sở Mạt, bà ấy lập
tức kinh ngạc nói: ”Ôi cháu gái! Con ngã chỗ nào vậy, sao sau lưng đều là bùn
cả?!”
Giọng bà Lâm khá lớn, đến
nổi Kỷ Tuân đang đứng trong sân cũng nghe rõ ràng rành mạch.
Sở Mạt tinh thường thấy
được biểu cảm kinh ngạc trên mặt Kỷ Tuân biến thành ý cười ẩn giấu, mặt cô càng
đỏ.
Kiên trì xoay người chào
hỏi bà Lâm, giọng nói của Sở Mạt ngày càng nhỏ dần: ”Bà Lâm, bà ngoại. Lúc
nãy, cháu đi xem ông ngoại làm việc, không chú ý đến trên mặt đất đều là nước,
liền ngồi xuống…”
Nói xong, Sở Mạt xấu hổ
không biết làm sao khi nghe tiếng cười của bà Lâm và bà ngoại.
Cũng may Kỷ Tuân ở sau
lưng cô nói: ”Nhanh đi thay quần áo đi, nếu không sẽ cảm lạnh.”
Sở Mạt nghe vậy thì gật
gật đầu, không nói hai lời liền chạy lên lầu, thậm chí còn không dám quay đầu
lại nhìn biểu cảm trên mặt Kỷ Tuân bây giờ.
Nhất định là anh ta đang
cười cô. Vừa rồi bà Lâm kinh ngạc như vậy, bây giờ lại cười lớn như thế, không
cần nhìn cô cũng biết sau lưng mình bây giờ thảm đến mức nào. Anh ta đã thấy,
nhất định anh ta sẽ nghĩ cô rất ngốc nghếch!
Thật mất mặt!
Sở Mạt thay quần áo xong,
một mực ngồi trong phòng đến khi ông ngoại kêu cô xuống ăn cơm thì cô mới
xuống.
Trong phòng khách lầu
một, bà Lâm và Kỷ Tuân cũng ở đây.
Kỷ Tuân đã thay quần áo,
anh mặc trên người một cái áo hoodie màu trắng tay dài, nhìn rất sạch sẽ và
tràn đầy sức sống, cả người đều có một vầng sáng của tuổi trẻ. Thấy Sở Mạt, anh
mỉm cười khẽ gật đầu.
Nghĩ đến chuyện xấu hổ
lúc nãy, Sở Mạt theo bản năng cụp mắt tránh khỏi tầm mắt của Kỷ Tuân, đi đến
ngồi bên cạnh bà ngoại.
Thôn Ngân Hồ cách cái trấn
nhỏ gần nhất cũng nửa giờ đi đường, bởi vì phương tiện còn chưa phổ biến, nên
mỗi ngày chỉ có hai chuyến xe buýt lui tới giữa thôn Ngân Hồ và cái trấn nhỏ
kia. Hôm nay bà Lâm ra khỏi nhà hơi trễ, chuyến xe đi đến trấn nhỏ đã qua rồi,
đợi lát nữa gần giữa trưa sẽ có một chuyến nữa, cho nên bọn họ đi đến đây đợi.
Sở Mạt yên lặng ngồi nghe
họ nói chuyện phiếm, nhưng không nói câu nào, cô cứ chốc chốc lại ăn vài miếng
cơm.
Cơm nước xong, Sở Mạt
ngồi với mấy trưởng bối một chút thì liền lên lầu.
Bà Lâm lúc này mới tò mò
hỏi: ”Bà Tôn à, tôi nhớ năm nay Mạt Mạt không phải sẽ thi vào Đại học sao? Sao
lại đột nhiên xin nghỉ phép đến đây vậy?”
Nói đến chuyện này, ý
cười trên mặt bà ngoại phai nhạt đi, ”Ai, Vi Vi nói con bé học tập áp lực, cơ
thể Tiểu Mạt không khỏe, nên đưa về đây nghỉ ngơi.”
Sắc mặt ông ngoại cũng
trầm xuống: ”Bây giờ con bé không còn khỏe mạnh như lúc trước nữa. Tiểu Mạt
nhà tôi rất ít khi bị bệnh, bây giờ lại đột nhiên mắc phải, ngay cả bọn tôi
cũng không rõ cái bệnh này là gì, hình như tên là trầm cảm?”
Kỷ Tuân nghe thấy hai chữ
trầm cảm, biểu cảm trên mặt liền cứng lại.
”Đúng vậy, bọn tôi không
hiểu cái trầm cảm này là gì nên cũng không biết nên chữa như thế nào.” Bà
ngoại nói tiếp, ”Tôi và ông ấy cũng không có mong muốn gì lớn lao, chỉ cần
cháu gái khỏe mạnh là bọn tôi yên tâm rồi.”
”Cũng đúng, nếu như bọn
nhỏ này sống không tốt, chúng ta chết cũng không an tâm.” Bà Lâm nghe vậy trên
mặt cũng hiện lên một chút tiếc nuối, ”Nhưng mà tôi thấy Mạt Mạt hoạt bát xinh
đẹp như vậy, có phải là do bác sĩ đoán sai không? Tôi thấy con bé không giống
bộ dạng của người mắc bệnh chút nào.”
”Bọn tôi cũng rất bực
bội!” Ông ngoại là người nghiện thuốc, nhưng ông không dám hút thuốc trước mặt
Sở Mạt, sợ hơi khói bay vào cô, nhưng bây giờ nói đến chuyện này, ông đành phải
lấy ra hút một hơi để làm dịu đi nỗi lo lắng, ”Không cần quan tâm xem bác sĩ
có đoán sai không, chỉ cần bây giờ Tiểu Mạt sống thật khỏe mạnh, bọn tôi đã
mừng lắm rồi.”
Trong phòng khách không
ai lên tiếng.
Nhìn thấy ông ngoại đang
hút thuốc và bà ngoại cau mày đau khổ, Kỷ Tuân trấn an bọn họ: ”Bà Tôn, hai cụ
không cần lo lắng. Trầm cảm là một chứng bệnh về tâm lý, bình thường sẽ không
ảnh hưởng đến thân thể.”
”Kỷ Tuân, cháu biết
sao?”
”Cháu cũng không tính là
hiểu rõ, chỉ biết một phần.” Kỷ Tuân nói, ”Khi bị trầm cảm, chỉ cần có thể
duy trì tâm trạng vui vẻ thả lỏng, rất nhanh sẽ tự khỏi.”
”Thật vậy sao?” Lời nói
của Kỷ Tuân giống như là một liệu thuốc mạnh mẽ cho bà ngoại, ánh mắt của bà
lập tức sáng lên, ”Kỷ Tuân, cháu đừng gạt bà.”
Kỷ Tuân cười cười: ”Là
thật, chuyện này sao cháu có thể lừa bà được.”
Ông ngoại nhìn vậy nhưng
thật ra rất tin cậy Kỷ Tuân, ”Kỷ Tuân à, cháu so với Tiểu Mạt của bọn ta lại
càng thông minh hơn, nhất định cháu hiểu biết nhiều hơn chúng ta, nghe cháu nói
vậy bọn ta cũng yên tâm. Tiểu Mạt còn ở đây một thời gian nữa, ở nơi nông thôn
này cũng không có gì hay để chơi cả, nếu cháu có rảnh, cháu thay ta đưa Tiểu
Mạt ra ngoài đi dạo, được không?”
Kỷ Tuân còn chưa nói, bà
Lâm đã thay anh đồng ý: ”Được đó! Dù sao Kỷ Tuân đã quen thuộc nơi này rồi.
Vậy đi, ngày mai bắt đầu, Kỷ Tuân đưa Mạt Mạt đi chơi. Giống như cháu nói vậy,
nhất định phải làm cho con bé luôn duy trì tâm trạng thoải mái thả lỏng. Đây là
nhiệm vụ bà giao cho cháu, cháu nhất định phải hoàn thành thật tốt.”
Kỷ Tuân cảm thấy dở khóc
dở cười đối với nhiệm vụ ”xảy ra bất ngờ” này, nhưng anh vẫn trả lời được.
***
Sở Mạt ăn cơm xong thì
trở về phòng ngẩn người. Cô đã nghĩ kỹ rồi, không đi học nhưng nhất định phải đi
thi đại học, nếu không lại uổng phí bao nhiêu năm đi học.
Vốn dĩ cô muốn đọc sách
một chút, nhưng vừa cầm lấy sách đọc chưa đến hai dòng, hồn vía cô lại bắt đầu
bay lên trời.
Trường hợp xấu hổ vừa rồi
cứ lặp đi lặp lại trong đầu cô, thậm chí cô còn tự bổ não nụ cười giễu cợt của
Kỷ Tuân vào trong ký ức đó, thành công làm bản thân xấu hổ vô cùng.
“A!” Nghĩ vậy, Sở
Mạt buồn bực vùi đầu vài gối, lăn qua lăn lại hận không thể quay ngược thời
gian lại, cô nhất định sẽ không mất mặt như vậy.
Đang suy nghĩ, cửa phòng
vang lên tiếng gõ cửa.
Thật hiếm thấy.
Bà ngoại đi đứng không
tiện, dĩ nhiên sẽ không đi lên tầng hai, ông ngoại nếu có chuyện thì cũng ở
dưới lầu kêu cô, nếu vậy thì trừ bọn họ ra, còn có ai đi lên đây gõ cửa?
Không phải chứ?
Sở Mạt nghĩ đến một người,
cô lập tức nhảy ra khỏi giường chỉnh sửa đầu tóc và quần áo, sau khi đứng trước
gương xác định cô không còn chỗ gì để chê nữa, mới chậm chạp đi ra mở cửa.
Người ngoài cửa quả nhiên
là Kỷ Tuân.
Anh đứng cạnh cửa, trong
mắt có ý cười dịu dàng, thấy Sở Mạt, anh vẫy vẫy tay với cô, ”Hi.”
Ngốc…
Sở Mạt có chút nhớ nhung
cười, cũng không tự giác ”hi” với anh.
Kỷ Tuân nói: ”Nghe nói
bà Tôn muốn cô thăm quan hồ Ngân Hồ, đúng lúc tôi cũng muốn qua bên kia sưu tầm
dân ca. Nếu như ngày mốt không có mưa, thì chúng ta đi chung đi.”
Sở Mạt không ngờ anh lại
trực tiếp như vậy, cô nhất thời phản ứng không kịp, ngây ra chưa trả lời.
Kỷ Tuân nói tiếp: ”Vốn
dĩ kế hoạch của tôi là sáng mai đi, giữa trưa ở bên kia ăn cơm. Nhưng hôm nay
không lên trấn trên được, trong nhà lại không có nguyên liệu nấu ăn, hơn nữa
tôi cũng không biết cô thích ăn cái gì. Nếu cô chịu đi, thì có thể nói trước
cho tôi biết cô thích ăn cái gì, ngày mai tôi đi lên trấn trên mua trước.”
Anh nhất không không biết
được lúc anh nói với cô hai chữ ”chúng ta” có bao nhiêu thân thiết và dụ dỗ.
Anh vừa dứt lời, Sở Mạt
hít sâu một hơi: ”Anh chờ một chút.”
Cô xoay người đi đến bên
giường lấy điện thoại của mình, một lần nữa đứng trước mặt Kỷ Tuân, ”Cái đó,
nếu không thì anh thêm Wechat của tôi đi. Buổi tối chờ tôi nghĩ xong sẽ nhắn
cho anh.” Cô vốn cho rằng nói đến đây đã ổn, nhưng lại cảm thấy không ổn lắm,
nên bổ sung một câu, ”Có được không?”
Kỷ Tuân nhìn hai bàn tay
đang cầm điện thoại của cô đến ngẩn người, sau đó có chút ngượng ngùng bỏ tay
xuống, ”Thật xin lỗi, tôi không mang điện thoại.”
Dường như Sở Mạt có chút
thất vọng, cô cụp mắt ”ừ” một tiếng.
”Nhưng mà.” Kỷ Tuân
nghĩ nghĩ, nói: ”Cô có thể đưa số điện thoại của cô cho tôi, chút nữa trở về
tôi sẽ thêm cô vào.”
Sở Mạt vui mừng nâng mắt,
Kỷ Tuân đang nhìn cô, ý cười nhạt bên khóe môi anh càng thêm dịu dàng gợi cảm.
***
Sau khi đưa số điện thoại
cho anh, Sở Mạt trở nên thấp thỏm. Cô sợ Kỷ Tuân sẽ quên số điện thoại của cô,
lại càng sợ anh sẽ quên thêm Wechat của cô, chỉ cần tưởng tượng đến anh, lòng
cô liền trở nên bồn chồn lo lắng.
Tuy Sở Mạt không yêu sớm,
nhưng cô nhận được rất nhiều thư tình. Cô còn nhớ rõ tâm trạng rung động khi
lần đầu được nhận thư tình, có dè dặt, có kinh ngạc vui sướng, cũng có ngượng
ngùng và tò mò.
Tâm trạng của cô bây giờ
vừa giống như lần đầu tiên ấy, vừa có chút không giống. Tim cô đập rất nhanh,
lúc nghĩ đến Kỷ Tuân liền không tự chủ được mà nín thở, nhiệt độ trên mặt giống
như bị sốt cao, rõ ràng rất mong chờ hồi âm của anh nhưng khi thấy tên của anh
xuất hiện ở trong tay thì lại rụt rè.
Sở Mạt nghĩ, có lẽ là mùa
xuân tới rồi, tình yêu của cô cũng nảy mầm như vạn vật.
Vừa thấp thỏm vừa mong
chờ, Sở Mạt đợi đến chín giờ, đến lúc bên ngoài cửa sổ lúc này chỉ còn ánh sáng
mờ ảo của ánh trăng, điện thoại trên tay cô rốt cuộc cũng vang lên.