Phương Chi Nhiễm nhìn Sở Mạt, ánh mắt rất không thân thiện. Cô ta khoanh tay,
khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp lộ vẻ cao ngạo, ”Nè, tôi hỏi cô đó, rốt cuộc cô là ai? Anh Tuân đâu?”
Sở Mạt nhíu mày, không hài lòng với cách gọi ‘nè’ xíu nào, nhưng nghĩ đến
chuyện cô ta có thể là nhân viên của công ty, cô vẫn phải lễ phép, nhẫn
nại nói: ”Bây giờ anh ấy đang bàn công việc bên trong, nếu cô có việc
tìm thì xin đợi một lát.”
Phương Chi Nhiễm đánh giá Sở Mạt từ trên xuống, sự cảnh giác trong mắt cũng
biến mất, ”Ờ, cô là thư ký của anh Tuân à?” Vừa dứt lời, lại cảm thấy có gì đó không đúng, nhíu mày hỏi: ”Vậy Tiểu Trịnh đâu rồi? Không phải là
Tiểu Trịnh ở đây sao?”
Cô ta biết Tiểu Trịnh, vậy nhất định là người trong công ty.
”Được rồi được rồi, cô đừng nói nữa.” Phương Chi Nhiễm không kiên nhẫn phất
phất tay cắt đứt lời cô, cô ta lấy điện thoại ra gọi, ngập tràn khí thế
nói với bên kia: ”Quản lý Viên, ông đến văn phòng Kỷ tổng một chuyến đi. Cũng không có gì, tôi chỉ muốn đổi thư ký cho Kỷ tổng thôi.”
Nói xong, Phương Chi Nhiễm vừa đắc ý vừa khinh thường nhìn lướt qua Sở Mạt, nói tiếp: ”Tôi đã nói rồi, không được sắp xếp thư ký cho Kỷ tổng là nữ, bây giờ ông lập tức lên đây giải quyết đi.”
Trong lòng Phương Chi Nhiễm đã mặc định Sở Mạt chính là thư ký của Kỷ Tuân,
cô vài lần muốn mở miệng giải thích, nhưng đều bị ánh mắt của cô ta
trừng lại. Sở Mạt cũng không muốn nói nữa, dù sao chỉ cần đợi quản lý
Viên kia lên là hiểu lầm sẽ được gỡ bỏ.
Phương Chi Nhiễm cúp điện thoại, nhìn thoáng qua văn phòng Kỷ Tuân, ánh mắt
ngập tràn tình cảm, nhưng nhìn qua Sở Mạt liền thay đổi, như muốn hù
chết người vậy, ”Cô đi ra ngoài với tôi.”
Ngoài văn phòng, Phương Chi Nhiễm và Sở Mạt đứng đối diện nhau.
Sở Mạt được di truyền gien cao ráo của Sở Kiến Hùng, lúc này cô chỉ mang
đôi giày vải mà đã sắp cao hơn Phương Chi Nhiễm mang giày cao gót. Cô
bình tĩnh nhìn người đối diện, chờ cô ta nói chuyện.
Phương Chi Nhiễm là Đại tiểu thư được nuông chiều từ bé, từ đầu đến chân đều
là hàng hiệu, đứng với Sở Mạt tuy thua một cái đầu, nhưng khí thế thì
không.
Cách các cô không xa là khu làm việc nhân viên, mấy người đó dường như đều
biết Phương Chi nhiễm, cô ta và Sở Mạt vừa đi ra đã có người ló đầu ra
nhìn, nhưng rụt lại rất nhanh, hình như là sợ Phương Chi Nhiễm, bất kể
bọn cô bên này có đang làm gì cũng không dám ngẩng đầu lên.
Sở Mạt đoán, địa vị của Phương Chi Nhiễm trong công ty chắc chắn không thấp.
”Lúc nãy cô cũng nghe tôi gọi điện thoại rồi đó. Anh Tuân không cần thư ký
nữ, bây giờ cô có thể đi rồi.” Phương Chi Nhiễm vừa mở miệng đã đuổi
người.
Sở Mạt cảm thấy có chút buồn cười, đừng nói cô không phải thư ký của Kỷ
Tuân, cho dù là thật đi chăng nữa, cô ta dựa vào cái gì mà lại vô duyên
vô cớ đuổi việc người khác?
”Cô đây là muốn đuổi việc tôi? Xin hỏi tôi đã làm sai nội quy gì của công ty?”
Phương Chi Nhiễm không ngờ Sở Mạt dám cãi lại, cô ta hừ lạnh một tiếng: ”Tôi
là giám đốc phòng kế hoạch, tôi đuổi việc nhân viên còn cần lý do sao?”
”Ồ, thật không.” Sở Mạt mỉm cười, ”Vậy thật xin lỗi, nếu cô không có lý do, tôi nghĩ tôi sẽ rất khó làm theo lời cô. Dù sao thì Kỷ tổng mới là cấp
trên của tôi, đúng chứ?”
”Cô!”
Lúc Phương Chi Nhiễm bị Sở Mạt chọc đến nghẹn lời, quản lý nhân sự cuối cùng cũng đến.
”Giám đốc Phương, giám đốc Phương.” Vị quản lý nhân sự này vừa nhìn đã biết
là người có hiểu biết, anh ta đứng cạnh Phương Chi Nhiễm, không thèm
liếc mắt nhìn Sở Mạt một lần. Bộ dáng rất nịnh bợ, thiếu chút nữa đã
viết thêm hai chữ nịnh nọt lên mặt, trong mắt đều là nước, ”Giám đốc
Phương, ngài gọi tôi lên đây có chuyện gì vậy?”
Phương Chi Nhiễm chán ghét bộ dáng xum xoe này của anh ta, nhưng bây giờ cô ta lại càng không muốn thấy Sở Mạt hơn, cô ta dùng ngón tay đính thạch anh chỉ vào mũi Sở Mạt nói: ”Người phụ nữ này, bây giờ anh lập tức đuổi
việc cô ta cho tôi!”
Lúc bấy giờ quản lý Viên mới phát hiện bên cạnh còn có Sở Mạt đang đứng,
anh ta híp mắt, lớn tiếng chất vấn: ”Cô là người của phòng nào, tên gì?”
”Tôi…” Sở Mạt nhất thời không biết giải thích thế nào, chỉ nói: ”Tôi đến cùng với Kỷ tổng.”
”Kỷ tổng?” Quản lý Viên đánh giá Sở Mạt một phen, chỉ thấy dáng người cô
cao gầy, nhưng hơi nhạt nhẽo, ăn mặc chắc cũng không phải giới thượng
lưu, trong lòng thầm suy tính, ”Hừ, Kỷ tổng mới chỉ có một thư ký là do
tôi sắp xếp, còn cô, tôi chưa gặp cô bao giờ.”
”Không phải, hôm nay tôi vừa mới…”
”Hôm nay? Xin lỗi vị tiểu thư này, sáng đến giờ tôi đã ở lì trong phòng nhân sự, chưa bao giờ nghe tin Kỷ tổng đem thư ký mới đến.” Quản lý Viên
trào phúng cười.
”Nói cách khác, cô không phải nhân viên của Kỷ thị?” Phương Chi Nhiễm hiểu
ra, khinh thường nói: ”Tôi nói rồi mà, mắt nhìn của anh Tuân… Kỷ tổng
sao có thể kém đến vậy, đưa một cô gái bên ngoài vào làm thư ký. Nhất
định là cô có mục đích riêng!”
Thiếu điều Phương Chỉ Nhiễm chỉ chưa nói hai chữ ‘người xấu’ ra, dù tính cách Sở Mạt dễ chịu đến đâu, nhưng bị oan cô cũng không chịu được, ”Phiền cô chú ý nói chuyện, sự kiên nhẫn của tôi có giới hạn.”
”Ha, sự kiên nhẫn của cô đối với tôi mà nói chẳng đáng một đồng.” Phương Chi Nhiễm phất tay, nói với quản lý Viên, ”Còn đứng đó làm gì? Không mau
chạy đi kêu bảo vệ đuổi vị khách không mời này ra ngoài.”
Quản lý Viên lập tức gật đầu: ”Tôi, tôi lập tức gọi ngay.”
”Đợi đã.” Sở Mạt hít sâu một hơi ngắt ngang động tác của quản lý, lấy điện
thoại ra, đem camera nhắm vào Phương Chi Nhiễm và quản lý Viên, ra vẻ
đang quay phim, ”Đúng thật tôi không phải nhân viên của Kỷ thị, nhưng
tôi lại là khách của Kỷ tổng. Cho hỏi giám đốc Phương đây giải thích một chút, tôi đã làm gì trái với quy định của công ty các vị, để các vị
phải kêu bảo vệ lên đây đuổi tôi đi?”
”Cô muốn làm gì?!” Phương Chi Nhiễm đối mặt với camera, theo bản năng lùi về phía sau.
”Tôi muốn làm gì? Tôi muốn phơi bày cách giám đốc Phương đãi khách lên mạng
cho mọi người xem.” Lúc Sở Mạt lạnh mặt có mấy phần giống với tư thái
của người đẹp lạnh lùng, ”Tôi cứ thắc mắc tại sao Kỷ thị cứ hai ba ngày
lại lên top search Weibo, thì ra nguyên nhân là do nhân viên của Kỷ thị
đều làm việc y như giám đốc Phương đây.”
Vừa nghe cô nói muốn đưa chuyện này lên mạng, trong lòng quản lý Viên quýnh lên, muốn cướp điện thoại của Sở Mạt, lại bị cô tránh được.
Anh ta chụp trúng không khí, sắc mặt cũng không tốt, ”Vị tiểu thư này, có
chuyện gì thì chúng ta từ từ nói. Tôi còn chưa kêu bảo vệ mà, cô cũng
tắt video đi, tắt đi rồi chúng ta từ từ nói chuyện được không?”
”Bây giờ mới muốn nói chuyện với tôi?” Sở Mạt hừ lạnh, ”Thật xin lỗi, tôi là loại phụ nữ thù dai. Giám đốc Phương, cô trả lời câu hỏi của tôi đi.”
”Cô! Cô nói bậy!” Phương Chi Nhiễm tức đến dậm chân, ”Cô nhìn xem cô ăn mặc
bủn xỉn thế nào đi, người như vậy sao có thể là khách của anh Tuân! Nhất định là cô gạt người!”
”Ai quy định khách của Kỷ tổng nhất định phải ăn mặc thật cao quý? Cô không biết cô có thành kiến với khách như vậy là không lễ phép sao?” Sở Mạt
giơ điện thoại, thỉnh thoảng né mấy đòn đánh lén của quản lý Viên, cô
bước lên phía trước, trầm giọng nói: ”Xem ra, công ty lớn như Kỷ thị đều ỷ thế hiếp người giống cô?!”
”Cô!”
”Đương nhiên không phải.”
Giọng nói Kỷ Tuân đột ngột xuất hiện, làm Sở Mạt và Phương Chi Nhiễm cả kinh. Cô nghiêng đầu, thấy anh đang đứng cạnh cửa văn phòng, Ngạn Thành phía
sau mỉm cười với Sở Mạt.
Thấy hai người bọn họ, khí thế của Sở Mạt lập tức biến mất. Cô quên mất, ở
đây là Kỷ thị, cô làm loạn như vậy sẽ làm Kỷ Tuân khó xử.
”Kỷ Tuân…”
Kỷ Tuân thấy giọng nói của cô đã không còn khí thế như ban nãy, anh đi đến đứng cạnh cô, dịu dàng mỉm cười an ủi, sau đó nói với Phương Chi Nhiễm: ”Giám đốc Phương, nghe nói cô muốn kêu bảo vệ đuổi khách của tôi đi?”
Phương Chi Nhiễm không ngờ Kỷ Tuân lại đột nhiên đi ra, càng không ngờ người
phụ nữ này thật sự là khách của anh, nhất thời không biết giải thích thế nào, ”Anh Tuân, em…”
”Cô không cần giải thích.” Gương mặt đẹp trai của Kỷ Tuân lạnh nhạt đi mấy
phần, ”Lúc nãy mọi người nói chuyện tôi đều nghe được. Nói năng lỗ mãng, ỷ thế hiếp người, đây không phải đạo lý đãi khách của Kỷ thị. Tuy rằng
cô không họ Kỷ, nhưng tôi nghĩ Phương gia cũng đã dạy cho cô cái gì là
lễ phép rồi chứ. Giám đốc Phương, cô làm tôi thật thất vọng.”
”Anh Tuân, xin lỗi. Em…” Phương Chi Nhiễm muốn vớt vát lại hình tượng của
mình, nhưng Kỷ Tuân lại cắt ngang cô ta, ”Người cô đối đãi không tốt
cũng không phải là tôi.”
Phương Chi Nhiễm kinh ngạc mở to mắt, nhưng nhìn thoáng qua vẻ mặt của Kỷ
Tuân, cô ta thức thời chịu thua, quay sang Sở Mạt, ”Thật xin lỗi.”
Tuy miệng nói xin lỗi, nhưng ngay cả liếc mắt nhìn Sở Mạt một lần cũng
không có, cô ta vẫn cứ cúi mặt xuống, trên mặt như viết hai chữ ”oan ức” vậy, bộ dáng nghiến răng nghiến lợi như Sở Mạt ấn đầu cô ta xuống ép
xin lỗi không bằng.
Sở Mạt không muốn chuyện phức tạp thêm, cũng không thèm so đo chuyện
Phương Chi Nhiễm xin lỗi thật hay giả, cô lặng lẽ kéo kéo tay áo Kỷ
Tuân, ý bảo anh quên đi.
Kỷ Tuân biết tính cách của cô, tuy rất uất ức nhưng vẫn mềm lòng, anh đau lòng xoa xoa tóc Sở Mạt.
”Được rồi, mấy người trở về làm việc tiếp đi. Nhớ kỹ, tôi không muốn chuyện
này lặp lại thêm lần nào nữa.” Kỷ Tuân đặc biệt chỉ đích danh Phương Chi Nhiễm, ”Giám đốc Phương, nghe rõ chưa?”
”Nghe rồi ạ.” Cô ta ủ rũ đáp.
”Kỷ tổng, về điện thoại…” Quản lý Viên nhắc nhở, ”Video trong điện thoại của vị tiểu thư này…”
Kỷ Tuân lạnh lùng nói: ”Tôi sẽ xử lý.”
Dứt lời, anh đưa Sở Mạt vào trong văn phòng, khu nhân viên đang sôi nổi lại lần nữa im lặng.
Phương Chi Nhiễm tức đến nỗi hốc mắt đỏ bừng, đạp giày cao gót đi khỏi đó.
Quản lý Viên lại đứng ở cửa văn phòng, hơi lưỡng lự.
Động tác vừa rồi của Kỷ Tuân, Phương Chi Nhiễm không phát hiện, nhưng anh ta thấy rất rõ. Nghĩ đến quan hệ của cô gái kia với Kỷ tổng, liền hãi hùng một phen.
Quản lí Viên nhớ lại lúc này, mấy câu quá phận đều là Phương Chi Nhiễm nói. Anh ta không nói gì đúng không?
Mấy phút sau, quản lý Viên vỗ vỗ ngực, cảm thán ”May quá, may quá” rồi đi khỏi văn phòng Kỷ Tuân.