Chiếc xe màu trắng bạc yên lặng đậu bên cạnh bờ sông, Kỷ Tuân và Sở Mạt thì ngồi ở chiếc ghế đá dài cách đó không xa.
Gió đêm lạnh lẽo thổi qua, Sở Mạt rụt bả vai lại.
Giây tiếp theo, một cái áo khoác vẫn còn hơi ấm đã phủ lên người cô.
Giọng nói của Kỷ Tuân vẫn dịu dàng như cũ, ”Đừng để bị cảm.”
Sở Mạt nhìn vào đôi mắt dịu dàng như nước của anh, trong lòng bỗng chua
xót. Rõ ràng là anh dịu dàng đến thế cơ mà, tại sao ông trời lại cho anh nhiều thử thách như vậy.
Sở Mạt nghiêng người tựa vào vai Kỷ Tuân, vỗ nhẹ lưng anh, nhỏ giọng nói:
”Kỷ Tuân, đừng buồn. Vẫn còn có em luôn ở bên cạnh anh.”
Trong nháy mắt, bả vai Kỷ Tuân hơi cứng lại, nhưng sau đó lập tức mềm xuống.
Anh hơi hơi nghiêng đầu, sườn mặt dán lên trán Sở Mạt, áy náy nói: ”Thật xin lỗi, hình như anh làm sai rồi. Anh không nên kéo em vào chuyện
này.”
”Anh vốn nghĩ chỉ cần chúng ta công khai ra ngoài thì sẽ có thể che chở cho
em. Nhưng hôm nay sau khi nghe mấy lời Kỷ tổng nói, anh mới phát hiện,
ra là ông ta đã sớm biến em thành quân cờ của mình rồi.” Kỷ Tuân nói
xong, bỗng cười tự giễu: ”Anh đã sớm biết mình chỉ là quân cờ để đối phó với Kỷ phu nhân thôi, thế nhưng vẫn ích kỷ kéo em vào vũng bùn này. Sở
Mạt, em có trách anh không?”
”Sao có thể!” Cô bật thốt ra, ”Em còn ước gì mình luôn có thể ở bên cạnh anh.”
Kỷ Tuân lặng đi, quay đầu lại nhìn Sở Mạt.
Ý thức được mình vừa nói cái gì, mặt cô bắt đầu nóng lên, nhưng cô cũng
không muốn ngừng lại. Sở Mạt đứng dậy, hít sâu một hơi, nhìn thẳng vào
Kỷ Tuân mà nói: ”Kỷ Tuân, em nói em thích anh, không phải nói đùa đâu.
Có thể anh sẽ cảm thấy em rất hạn hẹp, nhưng lần đầu tiên em thấy anh
thì đã thích rồi, anh là người đẹp nhất em từng gặp, cũng là người tốt
nhất.”
”Anh dịu dàng săn sóc , có lẽ anh đều đối xử tốt với tất cả mọi người, nhưng dù vậy anh vẫn khiến em cảm nhận được cảm giác được cưng chiều che chở. Bà ngoại em nói, trước khi anh rời khỏi thôn Ngân Hồ còn sửa xe lăn lại giúp bà nữa. Anh vừa tốt bụng lại hiếu thảo như vậy, càng tiếp xúc, em
càng bị anh hấp dẫn.”
”Kỷ Tuân, tuy em không hiểu mấy chuyện yêu hận tình thù, nhưng mà em cũng
không phải loại người tốt đẹp gì. Mối thù mà anh không buông bỏ được, ba anh… Kỷ tổng bây giờ lại có thái độ như vậy, em biết, lúc trước anh
thương mẹ anh bao nhiêu, thì bây giờ anh hận Kỷ gia bấy nhiêu. Em không
ngại trở thành quân cờ hay công cụ, chỉ cần có thể ở bên cạnh anh, có
thể giúp anh tiếp thêm sức mạnh, em đã rất vui rồi.”
Sở Mạt nói xong, đôi mắt vốn đang ngập tràn kiên định lại có hai giọt nước lấp lánh chảy xuống.
Trái tim đang đập nhịp nhàng của Kỷ Tuân bị Sở Mạt làm cảm động đến mức đập loạn lên. Anh im lặng chờ cô nói tiếp, nhưng hương thơm của hoa nhài
lại đột nhiên ập đến, xúc cảm mềm mại của đôi môi làm tim Kỷ Tuân mềm ra như nước, cảm giác tê dại truyền đến từng đầu ngón tay làm anh không tự chủ được muốn có nhiều hơn.
Hai má Sở Mạt đỏ ửng lên, rất xấu hổ nhưng hai đôi mắt to vẫn chăm chú nhìn Kỷ Tuân, ”Kỷ Tuân, hãy để em tiếp tục bên cạnh anh, được không?”
Sở Mạt chủ động hôn anh hai lần, mỗi một lần đều khiến anh đầy cảm động.
Lúc này đây, cô còn xúc động nói muốn tiếp tục bên cạnh anh. Anh không
thể từ chối, cũng không có khả năng từ chối.
Một tay Kỷ Tuân đè lại gáy cô, một tay ôm lấy eo Sở Mạt, hai người gắt gao dán chặt vào nhau.
Sở Mạt chưa bao giờ trải qua cảm giác mãnh liệt như thế này, Kỷ Tuân đưa
đầu lưỡi khắp môi cô, động tác vừa dịu dàng lại triền miên. Lúc răng môi va chạm với nhau, cô nghe thấy tiếng thì thào của anh: ”Chỉ dành cho
em.”
Đầu Sở Mạt đang thiếu oxy, không nghe rõ được Kỷ Tuân đang nói gì. Có cảm
giác là anh đang nói bốn chữ đó, lại không chắc anh có nói không, bây
giờ cả cơ thể cô đều đang rơi vào bể nước dịu dàng mà anh bày ra.
Thật ra chuyện Kỷ Tuân muốn nói với cô là, sự dịu dàng của anh, sự chăm sóc
của anh, sự chiều chuộng và che chở của anh, tất cả đều chỉ dành cho cô. Anh cảm thấy mình cũng thật hạn hẹp, dường như từ lúc đứng ngoài cổng
sân nhà bà ngoại Sở Mạt, nhìn thấy từng giọt nước mắt của cô rơi xuống,
trong lòng anh đã mọc lên một cây hoa nhài rồi, cây hoa nhài đó trắng
tinh khiết, mảnh mai nhưng thơm ngát.
Mặc kệ Kỷ gia nguy hiểm thế nào, trong khoảnh khắc này, bọn họ đều tin rằng chỉ cần hai người kiên định muốn ở bên nhau, sẽ không có sợ hãi gì cả.
***
Kỷ Thịnh Bang đồng ý với Kỷ Tuân sẽ không công khai thân phận và thông tin cá nhân của Sở Mạt ra bên ngoài, và cũng không cho Phương Hoài Thu tìm
được ba mẹ cô.
Đây là lời hứa của Kỷ Tuân đối với Sở Mạt, anh muốn ít nhất cô có thể yên ổn học xong Đại học.
Kế hoạch làm hỏng thanh danh Kỷ Tuân của Phương Hoài Thu đã thành công
được một nửa, bây giờ mọi người trên mạng hoàn toàn tin rằng Kỷ Tuân là
một phú nhị đại không có đạo đức, có vô vàn những lời mắng chửi anh, nói anh đùa giỡn phụ nữ, ỷ thế hiếp người, còn ra tay với sinh viên, đúng
là cầm thú, Kỷ gia lại nuôi dưỡng ra loại cầm thú này, nhất định bọn họ cũng không phải thứ tốt lành gì.
Sở Mạt cau mày nhìn mấy lời chửi rủa trên mạng, tức giận đến nghiến răng
ghiến lợi, cô ôm gối vào lòng, nói: ”Mấy người đó không biết gì mà cứ
nói như thật vậy!”
Kỷ Tuân đang gọt trái cây cho cô, nghe vậy thì cười: ”Em cũng biết mấy người đó không nói thật, vậy mà vẫn tức sao.”
Sở Mạt không ngờ bây giờ anh còn cười được, cũng may lúc chuyện vừa nổi
lên Kỷ Tuân đã che giấu thông tin của cô, rồi còn có một đám thủy quân
được thuê mắng lại mấy người trên mạng, Sở Mạt mới có thể an toàn thoát
khỏi chuyện này.
Cô chỉ cần tưởng tượng mình là Kỷ Tuân thì cứ như bị nghẹn họng, nếu thật
sự đối tượng mà đám người đó hướng đến là cô thì chắc Sở Mạt sẽ tức đến
chết mất. Chuyện mấy người trên mạng nói đều y như thật vậy, cũng may ý
chí của Kỷ Tuân rất vững chắc, nếu đổi lại là Sở Mạt, không chừng cô sẽ
nghi ngờ bản thân có bị đa nhân cách rồi làm mấy chuyện bọn họ nói không nữa.
Nếu chỉ đến đây thôi, thì kế hoạch của Phương Hoài Thu đã hoàn toàn thành công.
Nhưng vào ngày 11, hướng gió của dư luận trên mạng đều chuyển sang một hướng khác.
Kỷ gia tuyên bố Kỷ Tuân là người thừa kế, tin tức vừa truyền ra, thậm chí
không cần đến thủy quân điều hướng dư luận đi, tất cả những người lúc
trước còn luôn miệng mắng anh là loại không có đạo đức đều bùng nổ, gào
khóc đòi sinh con cho Kỷ thiếu.
Chưa hết, sau đó đến phiên Kỷ Tuân tự giải thích, anh nói sinh viên nữ trong ảnh là vị hôn thê của anh, vì cô chỉ là một người bình thường nên anh
không hy vọng chyện tình cảm của bọn họ bị người ngoài làm phiền, nên
tạm thời sẽ không công khai thân phận của cô ấy.
Bài viết vừa đăng lên, mấy cô gái ảo tưởng muốn gả vào hào môn lại bắt đầu
ghen tị với ”cô gái bình thường” nào đó, cảm thấy cô ấy thật có phúc khi được thành thiếu phu nhân của Kỷ gia.
Vì trước đó chuyện này xuất hiện ở diễn đàn của trường Sở Mạt trước tiên
nên cũng sót lại vài chi tiết nhỏ, song, mọi người chỉ biết vị thiếu phu nhân đó học ở trường Đại học XX thôi.
XX là trường Đại học số một số hai trong nước, có thể vào trường này thì
IQ chắc chắn không thấp, huống chi còn có thể bám vào cây đại thụ Kỷ gia này, chắc chắn không phải là người bình thường, nói không chừng còn có
thể là tiểu thư của nhà nào đó, chắc chẳng qua là không giàu bằng kỷ gia thôi.
Vì vậy, đám người trên mạng một bên thì suy đoán thân phận ”Vị hôn thê của Kỷ thiếu”, một bên thì tưởng tượng đến chuyện tình gian truân của bọn
họ. Kỷ Tuân một đêm trước còn bị mắng ngập đầu bây giờ lại trở thành
tình nhân trong mộng của con gái cả nước. Trong bẳng xếp hạng bầu chọn
”Ông chồng quốc dân” gần đây nhất, Kỷ Tuân dựa vào ”xuất thân cao quý”
và ”gương mặt đẹp trai đến khó tin” đã nghiền áp tất cả đối thủ dự thi,
vinh quang trở thành ”Ông chồng quốc dân.”
Trong lúc đám người trên mạng vẫn còn đang hừng hực khí thế bỏ phiếu, thì
”Ông chồng quốc dân” và ”Vị hôn thê thần bí” lại đang hưởng thụ lễ Quốc
khánh ở hồ Ngân hồ.
Mãi đến khi đi học lại sau lễ Quốc khánh, Sở Mạt mới thấy mấy câu chuyện
tình yêu của bọn họ do cư dân mạng sáng tác, và còn mấy cái suy đoán về
thân thế của cô nữa chứ.
Ngay lúc Sở Mạt còn đang dở khóc dở cười, cô bỗng thấy một Kỷ Tuân trả lời một bình luận trên Weibo của anh.
@Kỷ Tuân: Gia đình cô ấy không có bối cảnh gì cả. Tôi yêu cô ấy vì cô ấy đã cho
tôi một tình yêu bình thường thôi. Cảm ơn đã quan tâm [Mỉm cười] // @Theo tui thì: Tui cảm thấy nhất định gia đình của vị hôn thê của Kỷ thiếu có bối cảnh rất lớn nha, nếu không thì tại sao Kỷ thiếu lại yêu cô ấy chứ? [Nghi
vấn].
[Chú ý nè: Trước dấu // là phần trả lời, sau dấu // là bình luận được trả lời nhe. Còn mấy từ trong [ ] là icon á.]
Vừa trả lời được hai phút, khu bình luận đã muốn nổ tung. Sở Mạt nhìn
thoáng qua, đa phần đều cùng một ý nghĩa: ”Kỷ thiếu nhìn em đi! Em cũng
có thể cho anh một tình yêu bình thường!!!”
”Aaaaaaa, Kỷ thiếu thật khí phách!”
”Đúng đúng, cũng mong một người chậm phát triển như chủ lầu có thể hiểu được! Kỷ thiếu muốn yêu ai thì yêu, liên quan gì đến thím chớ!”
”Tự bảo vệ vợ luôn 666666*.”
Thấy hai chữ** bảo vệ vợ, ý cười trong mắt Sở Mạt đã không giấu được nữa.