Tiếng gió truyền thổi tốc độ rất nhanh,
còn chưa đến giờ cơm trưa, tất cả mọi người đều đã biết. Đa số vẫn còn
nhớ kết cục thê thảm của đám sát thủ ám hại Úc Trạch lần trước, cộng với việc bị trục xuất khỏi gia tộc của gia đình lão đại . Lần này bọn họ
chỉ dám nghị luận sau khi đóng kín cửa, sẽ không ngu ngốc xuất đầu châm
ngòi thị phi.
Các vị trưởng lão trong tộc bị đám con cháu làm
phiền không thôi, đành phải lấy tư thái làm chủ vì lợi ích gia tộc đi
tìm lão gia tử bàn bạc, rất tiếc một chút chỗ tốt cũng chưa chiếm được
đã bị lão gia tử lên tiếng phủ đầu, nếu để ông biết có ai cố ý làm khó
dễ Chu Tử Tri, ông sẽ không tha thứ.
Mới hoài thai hơn một tháng, là thời điểm cực kỳ nhạy cảmdễ xảy ra sự cố, Chu Tử Tri đương nhiên trở thành đối tượng được bảo hộ, đừng nói làm khó dễ, mọi người thấy cô,
cũng không dám đi gần, sợ vận khí không may mắn bị liên lụy.
Chu Tử Tri không có phản ứng gì lớn ngoại trừ thích ăn chua hơn trước, phương diện khẩu vị không có nhiều biến hóa.
"Con nên ăn nhiều rau củ vào." Khâu Dung nói,"A Trạch, con gắp măng tây cho Tử Tri đi."
Úc Trạch gắp một đũa măng tây, phóng tới trong bát Chu Tử Tri.
Chu Tử Tri cúi đầu vùi một ngụm cơm, bắt đầu ăn măng tây, cô ăn vài miếng,
thấy Úc Trạch muốn hỏi cô ăn nữa không, liền lắc lắc đầu.
"Em không ăn nữa, múc cho em chút canh đi anh."
Chu Tử Tri húp nửa bát canh gà, thoạt nhìn tinh thần rất thoải mái.
Ngồi ở đối diện Từ Thọ Tình cười nói,"Tử Tri điểm này giống tôi nè."
Khi xưa bà hoài thai hơn năm tháng mới phát hiện, không hề ốm nghén, khẩu
vị vô cùng tốt, trong khi đó vẫn bận rộn, cái gì kiếm được tiền đều làm, bụng cũng không bị làm sao.
Tử Tri lúc này khẳng định cũng bình an .
"Làm mẹ rồi." Úc Thành Đức trầm ngâm nói,"Vậy sáu tháng cuối năm con cũng nên hạn chế đi đây đi đó ."
Cuộc đời mỗi người luôn có một vài sự kiện tại một giai đoạn nào đó phải
hoàn thành, chỉ có hoàn thành, như vậy mới có thể xem là một đời hoàn
chỉnh.
Ông tin con dâu có thể phân minh.
Chu Tử Tri gật đầu,"Dạ con biết."
Trên bàn bầu không khí rất tốt, lão gia tử ăn không nhiều, chỉ ăn mấy miếng, an vị một chỗ cùng mọi người câu được câu không nói chuyện.
Dùng xong cơm trưa, Chu Tử Tri và Úc Trạch đi giáo đường, nơi này vết chân
thưa thớt. Sau giờ ngọ không khí trở nên oi bức, hồ nước quay chung
quanh góp một luồng ý lạnh, càng đi sâu vào bên trong, tâm tình càng trở nên thông thoáng hơn.
Bọn họ ngồi ở dãy ghế sau trong giáo đường, cùng tiến vào với một nhóm người đến cầu nguyện, lắng nghe, cầu nguyện.
Ra ngoài băng ghế ngoài giáo đường, Úc Trạch đưa tay, khoát lên đầu vai Chu Tử Tri, bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve.