Người đàn ông ngồi trễm trệ trên ghế mang trong
mình hai dòng máu lai giữa Phương Đông và Phương Tây, ngũ quan cân đối
hài hòa, hai tay giao nhau tùy ý đặt trên đùi, bên môi đeo một nụ cười
đạm mạc, nhìn chung tư thái khá hiền hoà thân thiện.
Kiều Tứ,
tổng giám chế công ty Hành Tinh, hơn bốn mươi tuổi, thường ngày vẫn chú ý rèn luyện thân thể nên dáng người trông trẻ hơn tuổi thật một chút, mỗi động tác giơ tay nhấc chân đều mang theo vài phong vị nho nhã anh khí.
Bộ phận đặc biệt nhất trên gương mặt chính là cặp mắt phượng sắc lam
thâm thúy mê người, mỗi lần nhìn chăm chú vào vật thể nào đó đều phảng
phất như đó chính là bảo bối quý hiếm có một không hai trên đời, cũng vì lẽ đó mà thường dễ dàng tháo dỡ lớp đề phòng dựng sẵn của người đối
diện, từ đó khiến người ta xem nhẹ con ngươi sắc bén sâu hun hút kia.
"Tử Tri, ngồi đi."
Chu Tử Tri kéo ghế dựa ngồi xuống bên cạnh Kiều Tứ, An Ý Như ngồi trên
sopha đối diện, ánh mắt xa cách nhìn cô đan xen chút ghen ghét.
Kiều Tứ không trực tiếp vào chủ đề, tựa như nói chuyện phiếm trong nhà, mở
đầu hỏi "Sân khấu đón giao thừa năm nay hai người có xem qua không? Tiểu phẩm [ Leo núi ] là điểm nhấn trong bữa tiệc ấy đấy."
An Ý Như nở nụ cười diễm lệ,đáp "Có xem chứ, rất lôi cuốn."
Chu Tử Tri uống một ngụm cà phê, ngón tay ma sát mép chén, thấy Kiều Tứ
nhìn qua phía cô, cô lắc đầu,"Nhà tôi cúp điện ." Đợi lúc có điện cô đã
leo lên giường ngủ mất tiêu rồi, không thấy tivi phát lại, vì vậy chẳng
có khái niệm gì cả.
"Tiếc vậy." Kiều Tứ nhấc chân đang bắt chéo
thả xuống,"Tiết mục đài địa phương Sơ nhất còn thú vị hơn nữa kìa." Hắn
cười khẽ,"Nhưng mà thú vị nhất vẫn là bảng tin nóng hổi mới đây."
Không khí lập tức bị đè nén.
An Ý Như trưng ra vẻ mặt tổn thương,"Kiều tổng, trong chuyện này tôi là nạn nhân vô tội."
"Mọi người đều quen biết mười mấy năm rồi , đừng giở trò vặt trước mặt tôi." Kiều Tứ nụ cười không giảm,"An Ý Như, có vô tội hay không không phải
chỉ mình cô nói là đúng, phải để khán giả phán xét , mà chín người thì
cũng hết mười ý đánh giá khác nhau, thứ tôi muốn là một đáp án thỏa đáng duy nhất."
An Ý Như sắc mặt có chút cứng ngắc, Chu Tử Tri đến
giờ vẫn không tự động mở miệng là chính xác , xem ra cô cũng có hiểu
biết đôi chút về con người Kiều Tứ, mỗi một câu nói hắn thốt ra đều đào
sẵn một cái hố chờ trực con mồi nhảy vào.
Kiều Tứ bưng cà phê lên miệng, nói : "Chiều nay tôi còn phải dùng cơm với đối tác."
Ngụ ý là đừng làm mất thời gian của tôi.
An Ý Như cười mất tự nhiên,"Kiều tổng, fans có tự do của họ, tôi biết phải làm sao chứ."
Cô đem toàn bộ trách nhiệm đẩy sang fans, mục đích muốn tách mình ra khỏi đống nghi vấn.
Chuyện nữ bồi rượu quả thực do cô ở phía sau giựt dây, tấm ảnh kia cũng là do
cô chụp, năm đó mọi người tụ tập ăn uống cũng có mặt cô, còn có vài
người bạn nữ khác nữa, chẳng qua cô ra ngoài đi WC lúc trở về nhất thời
nổi hứng, chụp mấy tấm, vừa vặn có Chu Tử Tri một mình ngồi giữa mấy
người nam đang ngửa đầu cạn ly.