Sau khi giải quyết sự việc, Diệp Chuẩn quay
đầu nói với mấy thiếu niên Tần Miễn: “Vừa rồi chút đồ ăn của các em đều
bị đổ, các em đói bụng không? Anh mời các em ăn khuya.”
“Sao có thể để anh mời chứ.” Tần Miễn ngại ngùng vò đầu.
“Đừng khách sáo.” Diệp Chuẩn cười nói, nghiêng đầu nhìn về phía Chử Diễm: “Đi cùng không?”
Chỗ cậu đứng cách Chử Diễm khá gần, khi nghiêng đầu ánh mắt nhìn thẳng vào Chử Diễm.
Mắt của Diệp Chuẩn đúng chuẩn là đôi mắt hoa đào, khóe mắt hơi nhếch lên,
mang theo ý tứ triền miên vô tận không thể nói rõ. Chử Diễm nhớ lúc cậu
cười với mình, mắt cong cong, như trăng lưỡi liềm hấp hẫn người khác.
Nhìn thẳng vào mắt cậu, Chử Diễm không khỏi nghĩ đến thời điểm ở bể bơi hôm
trước, Diệp Chuẩn nằm sấp trên bể bơi, khi đôi mắt mang theo hơi nước
nhìn mình. Trong lòng hơi ngừng lại, có can đảm bước một bước này, dự
cảm sẽ thay đổi tình trạng hiện nay của hai người.
Đồng ý hay
không đồng ý, hai lựa chọn xẹt qua trong ngực anh, không nói rõ được là
tại sao, cuối cùng anh vẫn chọn người trước, gật đầu nói câu được.
Trong khoảng thời gian lên lớp đến nay, Diệp Chuẩn chọc Chử Diễm vô số lần ở
trong tối ngoài sáng, nhưng cũng không được đáp lại. Bây giờ thấy Chử
Diễm gật đầu đồng ý, trong lòng chợt vui mừng, không nhịn được cúi đầu khẽ cười, khóe miệng càng cong lên.
Nghiêm Tuấn ở bên cạnh chú ý tới nụ cười của cậu, nhưng không cảm thấy vui
mừng, tiến lên giữ chặt cậu: “Tiểu Chuẩn, không phải cậu nói muốn về ngủ sao?”
“Ăn xong sẽ về.” Diệp Chuẩn tránh cổ tay của anh ta, “Các cậu tiếp tục chơi đi, hẹn lần sau.”
“Tôi và cậu cùng…”
“Lần sau đi.” Diệp Chuẩn nhàn nhạt cắt ngang anh ta, nói với mấy người Chử Diễm, “Đi thôi.”
Nghiêm Tuấn không cam lòng, cất bước muốn đuổi theo, người bạn bên cạnh ngăn
anh ta lại, lắc đầu với anh ta: “Đừng chọc Tiểu Chuẩn không vui, chuyện
lần trước cậu còn muốn xảy ra lần nữa sao?’
Sắc mặt Nghiêm Tuấn
cứng đờ, nhớ tới câu nói “Chồng tôi” của Diệp Chuẩn kia, trong lòng lập
tức buồn bực, ánh mắt không tốt nhìn bóng lưng Chử Diễm, cuối cùng không đuổi theo.
Lúc này sắp mười hai giờ, mấy bạn học của Tần Miễn
không có cha mẹ bên cạnh, đêm không về ngủ thì không tốt, sau khi cảm ơn Diệp Chuẩn và Chử Diễm thì rời đi trước.
Ven đường chỉ còn lại
ba người bọn họ, đột nhiên Chử Diễm vỗ vỗ vai Tần Miễn, Tần Miễn ngẩng
đầu nhìn đến vẻ mặt lạnh nhạt của anh, đầu tiên là sửng sốt một chút,
ngay sau đó phản ứng kịp, trong nháy mắt khom lưng về phía Diệp Chuẩn,
giọng điệu ân hận nói: "Xin lỗi anh Tiểu Chuẩn, hôm nay gây thêm phiền
phức cho anh rồi."
“Không phải chuyện lớn gì, không cần để trong
lòng.” Diệp Chuẩn vô tình khoát tay áo, “Đúng rồi, các em còn là học
sinh đi, chỗ như quán bar này từ sau vẫn ít tới thì tốt hơn.”
Dù
Chử Diễm không quen Diệp Chuẩn, nhưng xem hành động trêu chọc mình của
Diệp Chuẩn, cũng đoán được tính tình Diệp Chuẩn thích chơi đùa, nhưng không ngờ cậu sẽ nghiêm túc chỉ bảo Tần Miễn ít tới
quầy rượu như thế, không khỏi nhìn Diệp Chuẩn thêm một cái.
Ban
đầu Diệp Chuẩn muốn đưa Chử Diễm bọn họ đến Thành phố đồ nướng* ăn
khuya, lại cảm thấy việc liên hệ Chử Diễm với rượu bia quá lẫn lộn rồi,
liền hỏi anh muốn ăn gì.
*Thành phố đồ nướng: Nguyên văn là
“Thiêu Khảo Thành” (烧烤城), tra trên Baidu thì có vẻ nó là tên của quán ăn bên Trung Quốc chuyên về đồ nướng.
“Đều được, hai người quyết định là được.” Chử Diễm không có ý kiến.
“Cậu không kén ăn, nếu không chúng ta đi ăn cá được không? Cậu thích ăn cá.” Tần Miễn đề nghị nói, “Cậu và Tiểu Ngũ có thể ăn ba bữa cá một ngày.”
"Tiểu Ngũ là ai?" Diệp Chuẩn hỏi.
“Mèo, mèo cậu nuôi.”
Mèo?
Diệp Chuẩn có chút kinh ngạc nhìn về phía Chử Diễm. Ấn tượng của cậu về Chử
Diễm vẫn luôn là cao lãnh* nghiêm túc, bất kể mình trêu chọc như thế
nào, anh đều là bộ dáng không đổi sắc mặt, không ngờ Chử Diễm như vậy
lại nuôi mèo.
*Cao lãnh: lạnh lùng và xa xách.
“Làm sao vậy?” Chử Diễm phát hiện cậu vẫn nhìn mình.
* Mèo lông ngắn Anh là phiên bản nhân giống có chọn lọc của mèo nhà Anh
truyền thống với những đặc điểm như thân hình mũm mĩm, lông ngắn và dày
cùng với khuôn mặt to. Màu sắc phổ biến nhất là màu xám xanh với mắt màu vàng đồng, nhưng ngoài ra vẫn còn nhiều màu sắc và hoa văn khác nhau.
(Nguồn: Wikipedia) (Có ảnh ở dưới nha ^^)
“Bộ dáng siêu đáng yêu, chính là không thích quan tâm tới người khác, ngoại trừ cậu ra thì
không để ý đến ai.” Tần Miễn xen vào một câu, cậu cũng xem như nhìn Tiểu Ngũ lớn lên từ nhỏ, nhưng cũng không đạt được khả năng gần gũi.
“Mèo Anh lông ngắn thực sự đáng yêu.” Diệp Chuẩn rất tán thành, cậu cũng
từng muốn nuôi mèo, nhưng sinh hoạt và nghỉ ngơi rối loạn, không chú ý
quan tâm được, dứt khoát từ bỏ.
“Anh Tiểu Chuẩn cũng thích sao? Em cho anh xem ảnh.”
Tần Miễn nói xong liền lấy điện thoại cho Diệp Chuẩn xem ảnh của Tiểu Ngủ,
bộ dáng Tiểu Ngũ tròn vo, lười biếng làm ổ trên ghế xích đu vô cùng dễ
thương.
“Có phải rất đáng yêu hay không?” Tần Miễn hỏi.
“Ừ.” Diệp Chuẩn gật đầu, có chút tiếc nuối, "Nếu có thể sờ một chút thì tốt."
“Nhà mới của cậu ngay gần đây, lần sau em đưa anh Tiểu Chuẩn đi! Chuyện hôm
nay nhờ có anh, em còn muốn cảm ơn anh thật tốt đấy.”
Chử Diễm có chút bất đắc dĩ: “….Khi mời khách, nên lễ phép hỏi qua chủ nhà trước.”
“Ồ.” Tần Miễn gật đầu, cực kì nể mặt hỏi, “Cậu, cháu có thể đưa anh Tiểu Chuẩn tới nhà cậu làm khách không?”
Diệp Chuẩn chỉ cảm thán một câu, không ngờ được một phần thưởng lớn như vậy, đương nhiên cậu sẽ không bỏ qua cơ hội tốt như thế, lập tức hỏi Chử
Diễm: “Giáo sư, tôi có thể đến nhà anh làm khách không?”
Thực ra
Chử Diễm cũng không thích người lạ ra vào lãnh địa cá nhân của mình, chỉ là nhìn ánh mắt mong chờ của Diệp Chuẩn, không hiểu sao anh không nói
lời từ chối ra khỏi miệng được, mà hỏi: “Cậu thích mèo?”
“Thích.” Diệp Chuẩn không chút do dự nói, ngừng một lát, thấy Chử Diễm im lặng lại nói thêm một câu.
Chử Diễm: “…”
___thích anh hơn.
Từ “Ngưỡng mộ” đến “Thích”, Diệp Chuẩn nói được quá dễ dàng, giống như
chuyện bày tỏ với cậu mà nói là chuyện không thể đơn giản hơn.
Chử Diễm vốn có chút lơ đãng trong giây lát, lập tức nhíu mày, không quá đồng ý với loại yêu thích quá bừa bãi này.
Đây cũng là nguyên nhân anh vẫn chưa trả lời Diệp Chuẩn, chỉ xem đối phương là thích thú nhất thời, hứng khởi chốc lát mới quấy rầy mình mà thôi.
Có lẽ anh nên nhân cơ hội này nói thật rõ ràng.
Diệp Chuẩn chờ câu trả lời của Chử Diễm, ánh mắt vẫn luôn rơi trên khuôn mặt anh, vì vậy thu hết bộ dáng Chử Diễm hơi nhíu mày và ánh mắt trong trẻo lạnh lùng vào mắt.
Anh ấy không muốn.
Tinh tường ý thức được đáp án này, nụ cười của Diệp Chuẩn bắt đầu biến mất.
Đúng vậy, ngay từ đầu là một mình cậu nóng lòng trêu chọc đối phương mà thôi, Chử Diễm, từ trước đến nay đều không vui.
Chử Diễm tuổi trẻ tài cao, gần 33 tuổi đã là phó giáo sư của trường đại học danh tiếng, ngoại hình quá tốt, từ cử chỉ lời nói của anh đều có thể
nhìn được hoàn cảnh gia đình tốt, nếu như anh thực sự muốn tìm đối
tượng, cũng là người cùng trình độ học vấn với anh, xuất sắc đến mức có
thể trò chuyện với anh những thứ cao thâm như lý luận toán học kia.
Xem lại mình, chưa học xong đại học, Chử Diễm thuận tay viết một đề toán
học cũng xem không hiểu, trừ cái này ra, sinh hoạt và việc xã giao với
mọi người đều khác một trời một vực với Chử Diễm, có thể chống đỡ trên
mặt bàn chẳng qua chỉ có cái vẻ ngoài mà thôi.
Chử Diễm không thích, không vui, cũng bình thường.
Nghĩ như vậy, cậu lại cười, thu hồi những suy nghĩ hão huyền kia, nói với Chử Diểm: “Đi thôi, đưa hai người đi ăn khuya.”
“Chúng ta ăn gì hả anh Tiểu Chuẩn?” Tần Miễn hỏi.
“Ăn cá đi, bên cạnh có một Thành phố đồ nướng, đồ ăn cũng không tệ.” Diệp
Chuẩn nói xong dẫn bọn họ đi về phía Thành phố đồ nướng.
“Là nơi cạnh khu thương mại kia sao?”
“Ừ, em đã đến rồi?”
“Từng đến hai lần với bạn, bên trong có rất nhiều đồ ăn.”
“Lần sau tới có thể liên lạc với anh, anh mời.”
“Thực sự có thể sao? Số điện thoại của anh Tiểu Chuẩn là bao nhiêu?”
Diệp Chuẩn đọc một dãy số cho Tần Miễn, Tần Miễn vội vàng lấy điện thoại ra ghi lại.
Khi thiếu niên bấm số điện thoại của Diệp Chuẩn trên mặt mang theo nụ cười
rõ ràng, cứ như chiếm được thứ gì đó đã mong đợi từ lâu.
Nhắc tới số điện thoại, Chử Diễm chợt nhớ tới tài khoản WeChat lần trước Diệp Chuẩn ghi ở trong cuốn vở.
Anh vẫn để quyển vở trong ngăn kéo của bàn làm việc, từ lần gặp mặt đầu
tiên đến bây giờ, anh không chủ động thêm Diệp Chuẩn, Diệp Chuẩn cũng
không có nhắc tới chuyện này, dường như hai người đều ăn ý tránh vấn đề
đó.
“Cậu có cần số điện thoại của anh Tiểu Chuẩn không?” Tần Miễn chợt quay đầu lại hỏi Chử Diễm.
Số điện thoại sao?
Chử Diễm nhìn về phía Diệp Chuẩn theo bản năng, anh cho rằng Diệp Chuẩn sẽ
lại ghi số cho mình, giống như lúc nãy hỏi anh có thể đến nhà làm khách
không.
Vậy mà cũng không có.
Diệp Chuẩn chỉ cầm điện thoại đứng ở đằng kia, cười thản nhiên, nụ cười không có ý hấp dẫn người
khác, chỉ là nhìn chăm chú một cách lịch sự.
Có lẽ phản ứng vừa rồi của mình làm cậu khó chịu đi, Chử Diễm nghĩ thầm.
Hai người nhìn nhau không nói gì, Tần miễn lại lên tiếng, cậu bé vỗ đầu một cái, tỉnh ngộ nói: "Trời ạ, sao cháu quên mất, nếu hai người biết nhau, nhất định là có số điện thoại."
Chử Diễm: “…” Cháu tự hỏi tự trả lời cũng giỏi đó.
Diệp Chuẩn nở nụ cười, ừ một tiếng mơ hồ, bỏ qua việc này.
Ba người tới Thành phố đồ nướng, Diệp Chuẩn dẫn bọn họ đến một quán đồ
nướng mình thường tới ngồi xuống, mỗi người đều chọn chút đồ mình thích.
Nhân viên phục vụ từng đưa đồ nướng tới quán bar của Diệp Chuẩn không ít
lần, lúc chọn xong đồ thuận miệng hỏi một câu: “Anh Tiểu Chuẩn, hôm nay
anh đến sớm vậy à?”
“Ừ, tan sớm.” Diệp Chuẩn cười nói.
Sớm?
Chử Diễm cúi đầu nhìn đồng hồ đeo tay, bây giờ đã hơn 12 giờ sáng, không
biết hai người họ nói sớm đến đâu, nhưng nghĩ lại, bình thường quán bar
đến hai ba giờ sáng mới đóng cửa, Diệp Chuẩn là chủ quán rượu, bây giờ
tan làm quả thực coi là sớm.
Điều này cũng làm anh hiểu được tại sao sáng nay Diệp Chuẩn đến học lại ngủ thẳng từ đầu đến cuối rồi.
Nghĩ đến việc mỗi ngày Diệp Chuẩn thức đêm, ban ngày còn vội tới trường, chỉ vì đến tiết của mình, trong lòng Chử Diễm có chút cảm giác không nói
nên lời, không nhịn được cúi đầu nhìn Diệp Chuẩn đang uống rượu, đúng
lúc cậu ngẩng đầu khiến tầm mắt hai người đối lập die nd da nl e q uu
ydo n nhau.
Có lẽ Diệp Chuẩn không ngờ mình nhìn cậu, Chử Diễm
thấy đầu tiên cậu sửng sốt một chút, ngay sau đó đôi mắt lại xuất hiện
nụ cười mình quen thuộc, giống như nụ cười khi tầm mắt hai người chạm
nhau trên lớp.
Theo phát triển bình thường, Chử Diễm biết cậu lại muốn chọc mình vài câu.
Quả nhiên, một giây sau, liền nghe thấy Diệp Chuẩn nói: “Nhìn tôi làm gì? Có phải…”
Cậu nói một nửa thì dừng lại, ánh mắt xẹt qua Tần Miễn ở bên cạnh Chử Diễm, chữa lại lời đã đưa tới bên môi: “Có phải muốn gọi thêm đồ không? Uống
bia lạnh hay uống gì?”
“Bia!” Tần Miễn nói.
“Còn giáo sư Chử?” Diệp Chuẩn hỏi.
Không biết có phải áo giác không, Chử Diễm lại cảm thấy câu “Giáo sư Chử” này của Diệp Chuẩn có phần đứng đắn và kính trọng hơn, từng tiếng kia dường như mang theo ý tứ xa cách giống như là ảo giác của mình.
Rõ
ràng trước đó không lâu người này vẫn nói câu ngưỡng mộ với mình, vừa
rồi khi đối mặt với mình ở quán bar rõ ràng cũng vui mừng, lúc này tự
nhiên lại thu hồi tất cả tình ý trước đó, giống như hai người chỉ có
tình cảm bình thường là biết được tên họ của đối phương mà thôi.
Một bữa ăn khuya này, phần lớn thời gian là Tần Miễn nói chuyện, chưa nói
tới nhạt nhẽo, nhưng cũng không thấy thân thiện bao nhiêu.
Diệp Chuẩn vẫy tay để nhân viên phục vụ tới tính tiền, Chử Diễm rút tiền đưa cho đối phương trước cậu: “Để tôi đi.”
“Anh Tiểu Chuẩn để cậu đi, cậu có tiền!” Tần Miễn nói.
Ánh mắt của Diệp Chuẩn dừng trên ngón tay chuyển tiền của Chử Diễm, muốn
nói vậy lần sau tôi mời, cuối cùng vẫn nuốt lời xuống, thả lại ví tiền
vào túi áo, gật đầu với Chử Diễm, cười nói: “Vậy cảm ơn giáo sư Chử.”
Diệp Chuẩn khoát khoát tay, nhưng cũng biết hai người nên có loại quan hệ khách khí này.
Đợi nhân viên phục vụ tìm tiền lẻ về, ba người đứng dậy chuẩn bị rời đi,
một vị khách bên cạnh say rượu đi ngang qua đụng phải Diệp Chuẩn, Chử
Diễm vội vàng đỡ cậu, đúng lúc nắm lấy tay cậu.
Lòng bàn tay kề
lòng bàn tay, khoảng cách của hai người quá gần, gần đến nỗi Diệp Chuẩn
không nghe thấy tiếng xin lỗi của anh ta.
“Không sao chứ?” Chử Diễm khẽ hỏi thăm, lễ độ buông tay Diệp Chuẩn ra, chỉ là tay còn bị đối phương nắm lấy.
Lòng Diệp Chuẩn tiếc nuối thở dài, nắm thêm hai giây mới làm như không có việc gì mà buông ra: “Không sao, cảm ơn.”
Chử Diễm gật đầu, vẻ mặt như cũ, giống như nhiệt độ đến từ lòng bàn tay của Diệp Chuẩn chưa từng tồn tại.
Chử Diễm lái xe tới, dừng ở gần đó, ra khỏi Thành phố đồ nướng, anh hỏi Diệp Chuẩn ở đâu, tiện đường đưa cậu về trước.
Chỗ ở của Diệp Chuẩn không xa, đi bộ chỉ mất mười mấy phút đồng hồ, nhưng
Chử Diễm chủ động nói đưa, cậu đương nhiên sẽ không từ chối chuyện mong
còn không được này.
Xe đến cửa chung cư, Diệp Chuẩn xuống xe, Tần Miễn ngồi ở ghế phụ hạ cửa xe xuống nói lời tạm biệt với cậu.
Diệp Chuẩn nói tạm biệt với cậu bé, ngừng lại gọi một tiếng Chử Diễm.
Cậu gọi là Chử Diễm, mà không phải giáo sư Chử.
“Ngày mai gặp.” Diệp Chuẩn nói.
Sáng mai còn có hai tiết của Chử Diễm.
Chử Diễm hiểu ý của cậu, gật đầu một cái: “Ngày mai gặp.”
Sau khi Diệp Chuẩn đi vào, Chử Diễm lái xe rời đi, trên đường Tần Miễn
không ngừng quay đầu nhìn về phía chung cư của Diệp Chuẩn.
“Nhìn gì?” Chử Diễm biết rõ còn cố hỏi.
“Không có gì.” Tần Miễn có ý nghĩ không tốt lắm gãi gãi đầu.
Về chỗ ở của Chử Diễm, Tần Miễn không nhịn được hỏi: “Cậu, cậu và anh Tiểu Chuẩn biết nhau như thế nào?”
Biết như thế nào?
Chử Diễm nhớ tới lần đầu gặp mặt Diệp Chuẩn huýt gió với mình, lần thứ hai
hỏi xin WeChat của mình, cân nhắc nên trả lời cháu ngoại vấn đề này như
thế nào, cuối cùng đáp hai chữ đơn giản: “Bạn bè.”
“Ơ, vậy sao lần trước quán bar của anh Tiểu Chuẩn khai trương cậu không tới?” Tần Miễn tò mò hỏi.
“Khai trương?”
“Đúng vậy, tháng trươc, nhưng vui vẻ! Anh Tiểu Chuẩn còn múa mở màn!”
“Múa cái gì?”
“Múa cột!”
“…”
“Eo của anh Tiểu Chuẩn … Mềm mại giống như giả vậy…”
Khi Tần Miễn nói lời này, khuôn mặt có chút hồng, như là nhớ đến hình ảnh đẹp đẽ gì.
Bước chân của Chử Diễm ngừng lại.
Tâm trí của thiếu niên thể hiện thẳng ra giống như Tiểu Ngũ khi đến thời kì mùa xuân*, tất cả viết ở trên mặt, còn kém không gọi hai tiếng tình yêu rồi.
*Chú thích để mọi người dễ hiểu hơn: Mèo thường đi tìm bạn đời vào mùa xuân nhé.
“Tần Miễn.” Anh nhàn nhạt gọi thiếu niên đang đắm chìm trong hồi ức.
“Dạ?” Tần Miễn ngẩng đầu, phát hiện vẻ mặt cậu không tốt, nhớ tới hôm nay mình gây chuyện ở quán bar, không khỏi chột dạ, “Cậu…”
“Xem ra cháu đi quán bar rất nhiều lần.” Giọng Chử Diễm nhàn nhạt, nhưng Tần Miễn hiểu rõ tính tình anh lại biết anh tức giận, liền vội vàng giải thích: “Không có không có! Một lần này thôi!
Không không không, hai lần, lần trước khai trương cũng đi. . . . . ."
“Nếu thi cuối kì không có mặt trong top 5 ở lớp, tự cháu dọn đồ cút về.”
Chử Diễm nói xong câu này, không nhìn khuôn mặt khóc không ra nước mắt của
cháu mình, khom lưng ôm lấy Tiểu Ngũ đang cọ cọ ống quần anh lên tầng.