Người Đẹp Và Giáo Sư

Chương 27


trướctiếp

Với một người có tính cách lạnh lùng, nghiêm túc như Chử Diễm để anh nói ra những lời này trước người lạ đã đủ khiến Diệp Chuẩn kinh ngạc. Ngay sau đấy là cái cảm giác vui sướng ngập tràn, nó khiến khóe miệng cậu không khỏi cong lên trong chốc lát.

Đột nhiên bị người yêu cũ phát cơm chó, khóe môi Mặc Sanh mấp máy. Cậu ta liếc Diệp Chuẩn đang lén cười rồi chuyển ánh mắt sang Chử Diễm đáp lời: "Chào anh, tôi là Mạc Sanh, người yêu cũ của Diệp Chuẩn."

.. Người anh em à, cậu có cần đối trọi gay gắt vậy không!

Diệp Chuẩn đang âm thầm tuôn mồ hôi, cậu lén liếc Chử Diễm chỉ thấy anh hờ hững gật đầu: "Tôi biết cậu, Diệp Chuẩn đã từng kể với tôi về cậu."

Mạc Sanh không ngờ Diệp Chuẩn cũng đề cập mấy cái này với người yêu mới. Cậu ta còn đang định nói gì thì thấy Chử Diễm chỉ cửa hàng KFC bên cạnh hỏi, "Cậu muốn đi chung không?"

Diệp Chuẩn: ". . ."

Mạc Sanh: ". . ."

Trưng ra bộ mặt lạnh như tiền hẹn người yêu cũ ngồi ăn chung, Chử Diễm đã đạt tới cảnh giới khiến Mạc Sanh cũng phải thán phuc. Mặc Sanh cảm thấy ông người yêu mới rõ ràng đang cố tình chèn ép mình, cậu ta còn chưa kịp nổ súng thì đã chặn nòng rồi. Thú vui khiêu khích chẳng còn Mạc Sanh mất hứng dứt khoát từ chối: "Không, nó thật vô vị."

Cậu ta không ngu, đi nhìn người khác tú ân ái làm gì chứ. Sợ rằng thứ hai người này định mời không phải KFC mà là cơm chó thì đúng hơn.

"Vậy chúng tôi xin phép." Chử Diễm chỉ hỏi cho có lệ, thấy cậu ta từ chối cũng không đò đưa nữa, nghiêng đầu nói với Diệp Chuẩn và Mộc Mộc, "Chúng ta đi thôi."

"Vâng." Diệp Chuẩn nói với Mạc Sanh, "Vậy chúng tôi đi trước đây."

Mạc Sanh tùy ý gật đầu một cái, xoay người đi về hướng ngược lại.

Đợi tới khi Mạc Sanh đã đi xa Diệp Chuẩn mới lên tiếng hỏi Chử Diễm: "Giáo sư, thế mà anh lại mời cậu ta đi KFC, nếu cậu ta đồng ý thì sao?"

"Phải làm sao à? Vậy thì phải ăn cùng chứ sao." Chử Diễm chẳng mảy may để ý.



"Anh không ngại thật à?"

"Ngại hử?" Chử Diễm dừng lại, nhìn vào cậu, "Em chắc rằng là người phải ngại sẽ là tôi?"

". . ."

Diệp Chuẩn suy nghĩ về ý nghĩa của câu nói này, cậu mới nhớ lại vẻ mặt Chử Diễm ban nãy lúc mở lời hẹn Mạc Sanh. Một lời khó nói hết, cậu bừng tỉnh hiểu ra: "Giáo sư, anh thắng."

Vừa dứt lời điện thoại rung hai cái, lấy ra thì thấy Wechat thông báo có tin nhắn mới, vừa ấn mở đã khiến cậu lập tức.

Mạc Sanh: Người yêu mới của anh cao tay đấy! [ gặp lại sau ]

Xem ra Mạc Sanh nhìn thấu mưu tính của Giáo sư, khóe miệng Diệp Chuẩn không khỏi cong lên. Cậu ngẩng đầu nhìn bóng lưng Chử Diễm đang dắt tay Mộc Mộc, nhanh chóng rep lại đối phương "Đương nhiên người tôi yêu phải vậy" , sau đó nhanh chân đuổi theo.

Vào sảnh lớn của KFC, Diệp Chuẩn bảo Chử Diễm đưa Mộc Mộc tìm chỗ ngồi trước, còn mình thì đi xếp hàng mua đồ ăn. Order xong, Diệp Chuẩn đi đến thì thấy Chử Diễm và Mộc Mộ, một người lớn một đứa nhỏ đã ngồi nghiêm chỉnh, mặt đối mặt mắt to nhìn mắt nhỏ.

Mặc dù Chử Diễm dáng vẻ đẹp trai xuất chúng, nhưng lại là một con người có tính cách lạnh lùng lại còn vô cùng nghiêm túc. Người bình thường nhìn vào thấy anh là một người vô cùng khó gần, huống chi đây lần đầu gặp mặt của Mộc Mộc.

Nhóc con đặt hai tay trên đầu gối, học theo dáng vẻ ngồi thẳng lưng của Chử Diễm. Khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu nhóc cực kỳ nghiêm túc, hai mắt nhìn thẳng bắt trước theo dáng vẻ người lớn. Nhưng thực ra trong lòng đang cầu mong Diệp Chuẩn mau mau trở về, vừa nhìn thấy Diệp Chuẩn, đôi mắt của nhóc con cũng bừng sáng sáng lên.

Diệp Chuẩn đặt cái khay chứa đồ ăn xuống, cậu gọi cho Chử Diễm một ly nước, còn phần của bản thân là kem tươi và trà sữa thuyền thống cho Mộc Mộc. Ngoài ra còn có khoai tây chiên, cánh gà, gà rán.

Lát nữa vẫn còn bữa cơm tối nên Diệp Chuẩn mua vừa phải, chỉ mua cho đứa nhỏ ăn cho dỡ ghiền thôi. Chử Diễm không thích mấy thứ này, ngoài uống nước anh chỉ ăn một ít khoai tây.

Ba người ngồi chọn chỗ ngồi phía trong góc, Diệp Chuẩn thấy anh chỉ ngồi uống nước, quan sát xung quanh thấy chẳng ai mảy may chú ý đến bên này, cậu cầm muỗng múc một muỗng kem đưa tới: "Giáo sư, thầy có ăn hay cái này không?"



"Tôi không ăn." Chử Diễm không thích ăn đồ ngọt, nhất là mấy loại kem ly này.

"Nếm thử một xíu thôi."

"Không ăn."

Mộc Mộc nhìn hai người đưa qua đưa lại cũng hùa theo, cầm cốc trong tay trà sữa đôi tay đưa tới: "Thím. . . À!" Mộc Mộc tự ý thức được mình gọi sai rồi, vội vàng sửa lại, "Chú ơi, chú có muốn uống cái này không?"

Câu "Thím" của Mộc Mộc đã làm Diệp Chuẩn phải bật cười: "Thím con không thích ăn mấy cái này đâu."

". . ." Chử Diễm đỡ trán, cho cậu một cái nhìn cảnh cáo rồi nói với Mộc Mộc, "Chú không ăn đâu, cảm ơn con."

"Dạ." Mộc Mộc lấy lại trà sữa uống tiếp.

Diệp Chuẩn cười hì hì cái muỗng chứa kem tới trước mặt Chử Diễm đong đưa, bắt chước giọng điệu của Mộc Mộc nói: "Thím ơi, thím có ăn cái này không?"

Chử Diễm: ". . . . Em ngậm miệng lại."

Nhìn sắc mặt Giáo sư ngày càng đen hơn, thấy anh không muốn thì cũng thu cái muỗng về. Tự mình ăn hết miếng kem trong một hớp. Cuối cùng còn liếm hết số kem còn sót lại bên viền môi, tặc lưỡi nói với Chử Diễm: "Giáo sư, ngon ghê."

Chử Diễm: ". . . ."

Rốt cuộc là giáo sư ăn ngon, hay là giáo sư, kem ngon?

Ăn no căng diều thấy thời gian vẫn còn sớm. Ban đầu Chử Diễm định đưa Diệp Chuẩn và Mộc Mộc về trước, còn mình thì tự đi siêu thị mua ít thức ăn. Nhưng vì


trướctiếp