Người Đẹp Và Giáo Sư

Chương 24


trướctiếp

Vì chú ý Diệp Chuẩn, tốc lộ lái xe của Chử Diễm tương đối chậm. Quán bar cách chung cư không xa, đến rất nhanh.

Diệp Chuẩn uống quá nhiều, mới lên xe được vài phút đã ngủ thiếp đi. Cơ thể cậu ngả lưng vào ghế ngồi, lồng ngực phập phồng với biên độ nhỏ.

Chử Diễm nhìn Diệp Chuẩn một lát mới đẩy cửa đi xuống, vòng qua bên ghế phó mở cửa xe, anh đưa tay vỗ nhẹ bờ vai đánh thức Diệp Chuẩn: "Về ngủ rồi tiếp."

"Ưm. . ." Diệp Chuẩn lắc đầu, muốn tỉnh táo hơn. Nhưng càng lắc đầu thì càng choáng váng, phải lại ngồi trong xe nửa phút rồi mới đi xuống.

Khi bước đi Diệp Chuẩn chân không còn vững nữa, Chử Diễm nhìn không nổi đành kéo tay cậu khoát lên vai mình, cõng Diệp Chuẩn lên.

Ghé vào lưng Chử Diễm, cậu ngửi thấy hương thơm cỏ xanh nhàn nhạt trên người anh, mùi hương nhẹ nhàng tươi mát làm đầu óc quay cuồng trở nên tỉnh táo hơn. Cậu biết đó là mùi sữa tắm của Chử Diễm, lần trước qua đêm ở nhà anh cậu đã từng dùng nó.

Không nhịn được sát lại gần, dùng mũi ngửi.

Cổ Chử Diễm bị mũi Diệp Chuẩn cọ vào hơi nhột, nhấc bổng cậu lên.

Diệp Chuẩn sống trong loại chung cư thấp tầng(1), mỗi tòa nhà chỉ có năm tầng. Cậu ở lầu ba, không có thang máy.

[i](1) Chung cư thấp tầng là chung cư có quy mô nhỏ có số tầng ít hơn 25, giới bất động sản thường gọi đó là các chung cư thấp tầng. Và những dự án cao hơn 25 tầng gọi là chung cư cao tầng.[/i]

Trong khi Chử Diễm đang cõng cậu lên tầng, Diệp Chuẩn ôm cổ anh hỏi: "Giáo sư, thầy có cõng nổi không đó?"

"Không nên hỏi như vậy đâu." Bước chân Chử Diễm vững vàng bước lên cầu thang, khi anh nói giọng nói vẫn hết sức ổn định, không hề có dấu hiệu không nổi.

Diệp Chuẩn khẽ cười, cọ đầu vào cổ anh mệt mỏi nhắm mắt lại.

Đến lầu 3, Chử Diễm dừng lại trước cửa phòng 303, nghiêng đầu nói với Diệp Chuẩn sau lưng mình: "Đến rồi, đưa chìa khóa cho tôi."

"Đây." Diệp Chuẩn vẫn không mở mắt ra, một tay lần tới túi quần để tìm chìa khóa. Sờ soạng một lúc lâu mới moi ra được cái chìa khóa đưa cho anh.

Chử Diễm hơi khom lưng để Diệp Chuẩn nằm sấp trên lưng mình. Tay nhận lấy chìa khóa mở cửa, cõng người đi vào mở đèn trong phòng khách.

Đèn bật sáng, Chử Diễm cõng Diệp Chuẩn vào nhà, đi được nửa đường thì chợt dừng lại, Diệp Chuẩn trên lưng anh lầm bẩm: ". . . Nhà em hơi bừa bộn. . ."

Diệp Chuẩn sống đơn độc trong căn nhà thuê đã được trang trí sẵn, diện tích nhà không quá lớn. Một phòng ngủ một phòng khách, vật dụng của cậu khá ít. Ngoài một số quần áo trên ghế sa lon và ít tạp chí bên ngoài, chưa nói tới lộn xộn tới mức nào, điều khiến Chử Diễm dừng lại đó là tủ rượu khổng lồ trong phòng khách này.

Kệ tủ nào cũng chứa đầy những chai rượu, số lượng vô cùng đồ sộ. Ngay cả trên bàn cũng có một chai rượu đỏ đã nở nắp, trong đó chỉ còn một nửa.

Bỗng nhiên Chử Diễm cảm thấy cái người vừa hứa "Kiêng rượu nửa tháng" chắc chắn đax lừa gạt mình. Không tới quán bar đi chăng nữa, chỉ ở nhà thôi có lẽ cũng đủ để uống cho đã nghiền.

Nghĩ vậy, trong lòng Chử Diễm không khỏi tức giận, anh cảm thấy Diệp Chuẩn thực sự chẳng chút quan tâm đến thân thể mình. Một chút khích động nhất thời anh đã muốn ném xuống người này xuống, nhưng cuối cùng vẫn không nỡ là vậy, còn cõng Diệp Chuẩn tới ghế sofa mới thả xuống.

Diệp Chuẩn nằm trên ghế salon duỗi eo ra theo thói quen, cậu lăn hai vòng rồi ôm cái gối phía trên co quắp thành quả bóng. Quần áo bị vén lên theo động tác đó.

"Em cứ nằm đi, tôi đi nấu canh giải rượu cho em." Chử Diễm kéo quần áo xuống giúp cậu, rồi xoay người đi vào bếp.

". . . Làm gì vậy? Em đi cùng thầy." Diệp Chuẩn không nghe rõ, mở mắt chống ghế sa lon ngồi dậy muốn đi theo sau Chử Diễm. Vừa đi được hai bước thì đụng trúng cái kệ ngay bên cạnh. "Ầm", giá sách đổ xuống tạp chí bên trên rơi đầy đất.

Chử Diễm nghe thấy tiếng động, quay đầu lại chỉ thấy Diệp Chuẩn lảo đảo đi về phía mình, vội vàng dơ tay ra đỡ cậu: "Em muốn làm gì?"

"Chẳng làm gì cả." Diệp Chuẩn cầm lấy tay cậu, "Thầy đi đâu vậy? Phải về rồi sao?"

"Không, tôi đi làm cho em chút đồ ăn." Chử Diễm thấy cậu đã say lắm rồi, kéo Diệp


trướctiếp