Diệp Chuẩn không rõ nói với Tưởng Nguyên là
Chử Diễm cũng đi cùng, chẳng qua do mới đang hỏi ý kiến Chử Diễm, thừa
dịp hôm nay mọi người đều rãnh rỗi thì hẹn cùng ăn cơm một bữa. Hơn nữa
trước đây do Tưởng Nguyên luôn thấy cậu và Chử Diễm không thích hợp, đem lòng muốn hù Tưởng Nguyên một lần. Không ngờ Giáo sư Chử không những
đồng ý nhận lời mời, mà còn đặc biệt phối hợp với trò đùa của mình.
Sau khi nghe thấy Chử Diễm nói "Tới đón tôi" mặt Tưởng Nguyên "Ngẩn tò te
ra"(*), bộ dạng này là bạn học Diệp Chuẩn cực kỳ hài lòng.
(*)
Nguyên văn: Vẻ mặt mộng bức (一脸懵逼): Vốn từ mộng bức là lời nói ở phía ĐB Trung Quốc, ý là trạng thái bị chuyện gì đó giật sấm (kinh ngạc, chấn
động, đứng hình, chết lặng, bốc khói lời) ‘ngoài khét trong sống’. Và vẻ mặt mộng bức có thể hiểu là, sau khi bị ‘sét đánh’ bởi một chuyện nào
đó hoặc ai đó, khuôn mặt xuất hiện biểu cảm trợn mắt hốc mồm.
Nói qua quýt với Tưởng Nguyên đôi câu, Diệp Chuẩn quay lại tới bên Chử
Diễm, lợi dụng cơ thể ngăn sinh viên từ phía trước đi tới. Diệp Chuẩn
vươn tay ra chụp lấy ngón tay Chử Diễm, dùng ngón trỏ gãi vào lòng bàn
tay của anh: "Giáo sư, em tới đón thầy tan tầm."
"Ừ." Chử Diễm bắt lấy ngón tay kẻ đang chọc ghẹo mình, rồi buông ra ngay sau đó, ý nói cậu đừng nghịch.
Giời đang ở sân trường, Diệp Chuẩn tự biết nặng nhẹ không làm càn quá. Kéo
dãn khoảng cách giữa hai người, bộ dạng khiêm tốn lắng nghe lời chỉ dạy: "Được, Giáo sư, nghe theo thầy định đoạt."
Tầm mắt Chử Diễm nhìn vào lỗ thủng lớn trên chiếc quần Jean của cậu da thịt lộ ra một mảng
lớn. Anh suy nghĩ một chút, rồi bỏ thêm một câu, "Quần hỏng quá rồi."
"Vẫn còn tốt mà?" Diệp Chuẩn sờ đầu gối, dùng khuỷu tay đụng anh một cái, "Em đưa cho thầy một cái, cùng nhau mặc được chứ."
"Tôi từ chối."
"Đúng là nhạt nhẽo mà."
Tưởng Nguyên ở bên cạnh nghe được cuộc đối thoại này, không dám nhìn thẳng, quay đầu coi như không thấy.
Chử Diễm chú ý tới động tác của người bạn bên cạnh, lên tiếng ngăn không
cho Diệp Chuẩn nói đùa nữa, rồi nói với hai người: "Trước tiên tôi phải
về văn phòng một chuyến, hai muốn đi cùng không?" Anh muốn đi lấy giáo
trình và sách, hơn nữa chìa khóa xe vẫn còn ở văn phòng.
"Cùng nhau đi đi." Diệp Chuẩn gật đầu, hỏi Tưởng Nguyên bên cạnh, "Ma ma cậu thì sao?"
"Tớ. . ." Tưởng Nguyên cũng muốn đi cùng, nhưng nhìn bầu không khí giữa hai
người kẻ thứ ba không thể chen vào, nuốt lời nói trở về, "Tớ sẽ đợi hai
người ở đây."
Tưởng Nguyên ngồi xuống cái ghế đá ban nãy Diệp
Chuẩn vừa ngồi chờ bọn họ, ánh mắt dõi theo bóng lưng hai người rời đi
hồi lâu. Trong lúc đó Diệp Chuẩn vẫn luôn líu lo cạnh Chử Diễm, Chử Diễm tuy không nói quá nhiều, nhưng đều đáp lại đúng lúc. Gò má cũng không
lạnh lùng như bình thường khi đối đãi với người khác, thậm chí thỉnh
thoảng còn mỉm cười.
Tưởng Nguyên suy ngẫm một lúc, phát hiện
mình cũng mới dự khóa học của Chử Diễm được hai tháng, nhưng gần như
chưa thấy cười Chử Diễm lần nào.
Nhìn bóng lưng hai người một cao một thấp, Tưởng Nguyên đột nhiên cảm thấy họ thật xứng đôi. Sư mẫu hay
em dâu cũng được, chỉ cần hai người vui vẻ là oke rồi.
Phòng làm
việc của Chử Diễm ở lầu ba, Diệp Chuẩn đã từng tới một lần. Có lẽ đã giờ trưa nên lúc này hành lang chẳng có ai, rộng rãi trống trơn, vô cùng
thích hợp làm một số chuyện không thể miêu tả.
Cậu đi theo Chử Diễm vào phòng làm việc, thuận tay đóng cửa lại.
Chử Diễm nghe thấy tiếng đóng cửa, đặt giáo trình lên bàn, quay đầu hỏi:
"Em đóng cửa làm gì vậy, tôi đi lấy chìa khóa ngay bây giờ."
"Không làm gì cả." Diệp Chuẩn chậm rãi đi tới trước mặt anh, "Thầy có cảm thấy lúc này khá giống lần gặp mặt thứ hai của chúng ta không?"
Gặp nhau lần hai, do Diệp Chuẩn đùa giỡn Chử Diễm ở trên lớp, nên giờ học bị Chử Diễm gọi vào phòng làm việc, viết kiểm điểm.
"Ừ khá giống." Chử Diễm nhìn hắn, "Em còn muốn viết bản kiểm?"
"Viết bản kiểm điểm có lợi ích gì?"
"Không có gì."
"Quên nó đi, em chán quá." Diệp Chuẩn đong đưa tay, vẻ mặt không hứng thú lắm.
"Em ngồi bên này, tôi đi rửa tay." Chử Diễm chỉ vào cái ghế bên cạnh,
nghiêng người đi qua cậu, tính tới bồn rửa bên cạnh để rửa đi lớp phấn
trên tay.
"Giáo sư." Diệp Chuẩn gọi anh lại, cả người dựa vào bàn làm việc, nửa đùa nói: " Tối hôm qua em thức đêm tới 3 giờ, hiện tại đã tới đây đón thầy rồi, giáo sư đừng lạnh nhạt với bạn trai mình vậy
chứ."
Bước chân Chử Diễm dừng lại, quay lại nhìn thấy mặt cậu vẫn còn chút buồn ngủ, đúng kiểu không được nghỉ ngơi cho tốt. Đôi chân dài của anh bước tới trước hai bước, cúi đầu hôn lên gò má cậu một cái,
giọng nói dịu dàng hơn mấy phần: "Chờ tôi một chút."
Diệp Chuẩn
khẽ cười, sờ tới nơi anh vừa hôn, trái lại cũng chẳng so đo với nụ hôn
nhẹ tự lông vũ này , chờ Chử Diêm rửa tay xong cầm chìa khóa cùng nhau
xuống lầu.
Tên đường đi tới quán cơm, Chử Diễm lái xe Diệp Chuẩn ngồi ghế lái, Tưởng Nguyên ngồi ở phía sau.
Lần đầu tiên được ngồi xe Giáo sư Chử, nội tâm Tưởng Nguyên có chút vi
diệu. Giáo sư tôn kính bỗng chốc trở thành người nhà, cậu cảm giác được
lát nữa sẽ là một bữa cơm gia đình, không thể không cảm thán một câu:
việc đời biến đổi thất thường.
Bây giờ đã là giữa trưa không
tránh khỏi cảnh kẹt xe trên đường, ba người đến được quán ăn đã hẹn thì
Từ Độ đã tới, đặt một phòng bao riêng, vừa uống trà vừa chờ bọn họ.
Nhìn thấy Chử Diễm Từ Độ hơi bất ngờ, vốn tưởng chỉ có ba người ngồi tụ họp, không ngờ còn có thêm một người lạ. Có điều Từ Độ cũng chẳng để ý
nhiều, chủ động rót trà cho ba người, lúc này mới cười hỏi Tưởng Nguyên: "Sao lâu vậy, Giáo sư đại học còn dạy quá giờ à?"
Đây vốn chỉ là một câu nói đùa rất chi bình thường, nếu là thường ngày thì cũng chẳng
ai để ý. Nhưng hôm nay có Chử Diễm ở đây, vừa nãy Tưởng Nguyên mới dự
lớp của Giáo sư Chử, Từ Độ vừa thốt ra câu này Tưởng Nguyên lập tức bị
sặc nước trà, chợt ho khan mấy tiếng, khóe mắt liếc trộm mấy lần Chử
Diễm.
Diệp Chuẩn thấy thế cười khà khà, vỗ vai Tưởng Nguyên: "Lão sư cậu dạy quá giờ à?"
"Không quá giờ thì không quá giờ, cậu kích động làm gì?" Từ Độ liếc cậu ta một cái, mắt chuyển hướng về phía Chử Diễm, "Vị này là?"
"Xin chào, tôi là Chử Diễm." Chử Diễm tự giới thiệu một câu đơn giản.
Bởi nhờ Diệp Chuẩn, cái tên "Chử Diễm" này khá ấn tượng với Từ Độ, trong
nháy mắt đã hiểu lí do Tưởng Nguyên ho khan. Lông mày Du nhi nhướng lên, nhìn về phía Diệp Chuẩn và Tưởng Nguyên.
Vẻ mặt của Tưởng Nguyên một lời khó nói hết, còn mặt mày Diệp Chuẩn vô cùng hớn hở, giới thiệu
với bạn mình: "Bạn trai tớ, Chử Diễm."
"Giáo sư tớ, Chử Diễm." Tưởng Nguyên giới thiệu theo, xong còn không quên bổ sung thêm một câu, "Cũng không dạy quá giờ."
Chử Diễm: ". . ."
"Ừ, không dạy quá giờ." Từ Độ nghiêm túc gật đầu, nâng chén trà trong giơ
về phía Chử Diễm, cười nói: "Xin chào, tôi là Từ Độ, bạn nối khố của
Tiểu Chuẩn. Lần đầu tiên gặp mặt, ban nãy chưa chào hỏi được chu đáo
đừng để ý nha."
"Nói quá rồi." Chử Diễm nâng chén trà cụng ly với Từ Độ, "Diệp Chuẩn từng nói với tôi về anh, lần đầu tiên gặp mặt, xin
chỉ giáo nhiều hơn."
Đây không phải một lời xã giao, mặc dù đây
là lần đầu tiên gặp mặt, nhưng đúng là Diệp Chuẩn đã từng đề cập tới Chử Diễm với Từ Độ. Chử Diễm cũng hiểu rõ cậu ta và Tưởng Nguyên là huynh
đệ thân thiết nhất của Diệp Chuẩn, không giống với mối quan hệ bạn bè
bình thường.
"Vừa rồi không biết Tiểu Chuẩn sẽ dẫn người yêu tới, tôi đã gọi món trước. Giáo sư Chử nhìn thử muốn ăn gì?" Từ Độ cầm menu
bên cạnh đưa cho Chử Diễm.
"Cám ơn, gọi tôi Chử Diễm là được rồi." Chử Diễm nhận lấy thực đơn, không gọi món ngay, mà hỏi Diệp Chuẩn muốn ăn gì trước.
Diệp Chuẩn nhìn bên cạnh một lát đã chọn được thực đơn, nói: "Dư nhi đã giúp em gọi rồi, còn thầy ăn gì? Ăn cá được không? Chỗ này cá kho tàu không tệ đâu."
"Được."
"Hay bún thịt cũng oke đó, ế, nếu không
để em gọi giúp thầy cho rồi." Diệp Chuẩn trực tiếp cầm lấy thực đơn
trong tay anh, sau một tuần lễ cậu đã biết rõ khẩu vị của Chử Diễm.
"Ừ." Chử Diễm không có ý kiến gì, cầm lấy ấm trà châm thêm trà giúp cậu.
Từ Độ và Tưởng Nguyên ngồi đối diện liếc nhau một cái, ăn ý lựa chọn cách im lặng.
Bửa tiệc " Liên hoan gia đình " này mặc dù tới hơi bất ngờ, nhưng trong thời gian đó bốn người ăn cơm với nhau rất vui vẻ.
Sau khi ăn xong, Diệp Chuẩn và Chử Diễm đi trước. Tưởng Nguyên nhìn hai
bóng lưng rời đi, gãi đầu, giọng điệu cảm thán nói với Từ Độ: "Một tuần
không gặp, tớ còn tưởng Tiểu Chuẩn thay đổi mục tiêu rồi cơ, không ngờ
giờ đã đưa người đến ăn cơm cùng nhau."
"Chử Diễm cũng không tệ
lắm, chuyện của hai người bọn họ cậu đừng quan tâm làm gì." Ấn tượng ban đầu của Từ Độ đối với Chử Diễm không tệ, nên đã nói giúp anh nói một
câu. Hơn nữa chuyện tình cảm, chỉ cần Diệp Chuẩn thích là được, những
người khác muốn quản cũng chẳng được.
"Tớ cũng không muốn quản, Tiểu Chuẩn thích là được. Vả lại, Giáo sư cũng đồng ý." Tưởng Nguyên buông tay ra, cậu cũng bất lực.
"Vậy thì được rồi, nếu cậu có thời gian không bằng dạy Từ Nghiêu đọc sách
viết chữ đi, mùa thu tựu trường còn phải đưa nó đi học nữa đấy."
"Được thôi, vậy còn cậu?"
"Tớ đi ngủ."
"Có người ba nào như cậu không?"
"Dù sao cậu cũng là bác cả của nó."
". . ."
Tưởng Nguyên không thể phản bác, vừa đúng lúc buổi chiều không có lớp học, nên cùng Từ Độ trở về.
Bên kia, Diệp Chuẩn cùng Chử Diễm đi lấy, vừa lên xe Diệp Chuẩn đã móc hai
tờ vé xem phim ra. Chống khuỷu ta lên ghế dựa lưng, cười híp mắt nói với Chử Diễm: "Giáo sư, nể mặt em đi xem phim đi."