Lần đầu tiên đến nhà Chử Diễm, Diệp Chuẩn cũng không thể quá không lễ phép, câu "Tắm rửa một chút" kia chỉ đùa thôi.
Nhưng không ngờ Chử Diễm chỉ sửng sốt một chút rồi cũng gật đầu: "Đúng
là nên tắm qua, phòng khách có đồ dùng mới tôi đi lấy cho em."
Dứt lời rồi anh tiến vào phòng khách, Diệp Chuẩn nóng lòng vội vã đi theo, Tiểu Ngũ cũng nhảy xuống ghế sa lon đuổi theo.
Chử Diễm vừa mới chuyển đến nên rất nhiều đồ đạc đều được mua mới. Anh tìm
một bộ đồ mặc ở nhà đưa cho Diệp Chuẩn: "Đồ mới mua vẫn chưa giặt, nếu
em không ngại thì có thể mặc."
Diệp Chuẩn nhận lấy, chất vải
cotton cầm trong tay rất thoải mái, mặc dù chưa giặt nhưng còn tốt hơn
cái cơ thể toàn mùi rượu của cậu lúc này, cậu lập tức trả lời: "Em không ngại, có người mặc rồi em cũng không để ý."
Về phần nói người nào mặc . . . Cái này trong lòng mọi người ắt biết rõ.
Chử Diễm tự động phớt lờ lời đùa giỡn đó, anh đưa cậu tới phòng tắm còn
giúp Diệp Chuẩn mở nước ấm: "Em tắm trước đi, tôi đi làm cho em chút đồ
ăn."
Diệp Chuẩn dựa vào khung cửa, khóe mắt hơi cong lên, cậu cười hì hì hỏi: "Muốn tắm cùng không?"
"Trên người tôi không có mùi rượu. . . "
Chử Diễm chưa nói xong đã bị Diệp Chuẩn bất ngờ nghiêng người qua ôm lấy,
mùi rượu nồng nặc quanh quẩn chóp bên mũi làm anh thấy hơi khó chịu.
Cùng lúc đó giọng nói trầm thấp đầy mê hoặc của Diệp Chuẩn truyền tới
tai anh: "Giờ có rồi nè, có tắm chung không giáo sư?"
". . ."
Đối với người mỗi phút giây đều có thói quen trêu ghẹo mình Chử Diễm cảm
thấy hơi đau đầu, anh ngừng lại hai giây rồi đưa tay đẩy cậu ra, nghiêm
mặt nói: "Diệp Chuẩn, không được làm bậy."
Ồ, bị mắng rồi.
Cả khi mắng người giáo sư cũng đẹp trai như vậy nữa.
Đáy lòng Diệp Chuẩn mừng thầm, làm bộ nghiêm túc gật đầu với Chử Diễm sau
đó quay sang phía Tiểu Ngũ đang ngồi xổm trên bồn bồn rửa mặt nhìn bọn
họ nói: "Còn em, tiểu bảo bối cũng muốn tắm chung sao?"
Chử Diễm: ". . ."
Mắt Tiểu Ngũ mở thật lớn nghiêng đầu nhìn cậu, không biết bạn nhỏ có hiểu
không mà vẫn ngoan ngoãn kêu "Meo "một tiếng. Vừa muốn đi về phía Diệp
Chuẩn thì bị Chử Diễm duỗi tay ôm lấy.
Tiểu Ngũ vùng vẫy: "Meow ?"
"Tắm mau lên."
Chử Diễm để lại lời này rồi ôm Tiểu Ngũ ra khỏi phòng tắm, sau lưng anh truyền đến tiếng cười thích thú của Diệp Chuẩn.
Khắp người đều có mùi rượu, sau khi tắm rửa xong Diệp Chuẩn thấy thư thái
hơn nhiều, cậu lau khô nước trên người thay bộ quần áo ở nhà Chử Diễm
đưa cho.
Diệp Chuẩn cao 1m8 vẫn thấp hơn so với Chử Diễm vài cm, Chử Diễm cũng gầy hơn khiến bộ quần áo này trở lên to lớn, mặc lên
người cậu thì hơi rộng.
Sau khi thay đồ xong thì cậu đi ra
ngoài, Diệp Chuẩn thấy Chử Diễm đang ở trong phòng bếp nấu mì cho mình,
còn Tiểu Ngũ thì ngẩng đầu đứng cạnh chân anh.
Trên người Chử
Diễm mặc bộ quần áo ở nhà cộc tay màu xám đậm, cùng kiểu dáng với bộ
trên người Diệp Chuẩn khác mỗi màu sắc, trông như đồ tình nhân.
Diệp Chuẩn nhìn đồ trên người mình trong lòng lại mừng rỡ, tới cả đôi dép
kiểu dáng đại chúng dưới chân hai người cậu cũng thấy nó đúng là kiểu
tình nhân.
Cậu chưa từng có cảm giác này, giống như chỉ cần ở bên người này thì ngay cả không khí cũng có thể nở hoa.
Diệp Chuẩn lẳng lặng nhìn Chử Diễm thuần thục vớt sợi mì nấu xong múc vào
trong bát, sau đó rải hành lá đã cắt nhỏ lên trên.Cảm giác khó chịu khi
về nhà mấy ngày nay về nhà mang tới dần biến mất, thay vào đó là chút ấm áp lan ra làm cậu không thể kháng cự.
Kể từ sau khi bà nội qua
đời, ngoài lúc ở cùng bọn Tưởng Nguyên và Từ Độ thì rất lâu rồi cậu
không cảm nhận được cái cảm giác này.
Mặc dù cậu kết giao với
không ít người nhưng thời gian chung đụng không dài. Phần lớn đều do đối phương đề xuất chia tay trước bởi cảm thấy không thể có được cậu, đi
cùng không thấy an toàn, cảm giác trống rỗng đó khiến người ta hoảng
hốt.
Lần này Diệp Chuẩn không còn lời phản bác, bởi ngay cả cậu
cũng không cảm thấy an toàn thì sao có thể mang lại an toàn cho người
khác được đây.
Lúc Chử Diễm bưng mì ra thì thấy cậu đang ngẩn
người đứng giữa lối đi nhỏ trong phòng khách. Ánh mắt như đang nhìn về
phòng bếp nhưng lại giống như đã trôi dại đến nơi nào đó, khuôn mặt có
cảm giác cô đơn khó tả.
Diệp Chuẩn bây giờ rất khác so với dáng
vẻ hay thích trêu trọc lúc trước, theo bản năng Chử Diễm muốn cất tiếng
gọi Diệp Chuẩn. Nhưng Tiểu Ngũ bên cạnh đã nhanh hơn anh một bước, phóng tới bên cạnh Diệp Chuẩn duỗi móng vuốt của mình vỗ vào chân cậu.
Tiểu Ngũ: "Meo meo ?"
Diệp Chuẩn lấy lại tinh thần nhìn vào mắt anh, Chử Diễm nói với cậu: "Tắm xong rồi thì tới đây đi."
"Vâng."
Cảm giác trống trải dưới dáy lòng tựa như đã bị câu nói của anh xua tan đi
mất, Diệp Chuẩn đồng ý khom lưng ôm lấy Tiểu Ngũ dưới chân, đi tới bàn
ăn ngồi xuống.
Bát mì dùng canh gà Chử Diễm hầm cả buổi tối làm
nước dùng, ngoài ra còn bỏ thêm trứng chiên và rau cải để tăng thêm mùi
vị. Hương vị đậm đà làm cái bụng chưa có của Diệp Chuẩn hạt cơm nào càng thêm đói, cậu không thể cưỡng lại được mà cúi xuống uống một hớp canh
lớn.
"Cẩn thận nóng ——"
Chử Diễm còn chưa nói hết câu Diệp Chuẩn đã dính chưởng kêu "Ui" một tiếng, bị bỏng tới khóe mắt cũng ửng hồng.
Chử Diễm không biết làm sao, đi rót một cốc nước đưa cho cậu
Diệp Chuẩn nhận lấy cốc nước uống ngay hai ngụm, lúc này cảm giác nóng rực đau rát ở đầu lưỡi mới giảm bớt một chút.
"Bị bỏng rồi à?"
"Đau quá, thầy xem giúp em đi."
Diệp Chuẩn nói xong lè đầu lưỡi bị bỏng ra cho anh xem.
Anh ngước đầu nhìn, đầu lưỡi bị bỏng giờ hơi đỏ, khóe mắt cậu ửng hồng thiết tha nhìn Chử Diễm, bộ dạng có chút đáng thương.
Chử Diễm giật mình vì bị cặp mắt đẫm hơi nước mờ mờ nhìn, anh muốn đưa tay
xoa đầu cậu. Giơ tay ra nửa chừng anh mới phục hồi tinh thần lại, sau đó lại vòng tay sang hướng khác. Giả vờ sờ bên ngoài cái bát thử nhiệt độ
nói: "Vẫn còn nóng, em ăn từ từ thôi."
Dứt lời anh lập tức xoay người trở lại phòng bếp, đi dọn dẹp nồi nước.
Động tác giấu đầu hở đuôi này của Chử Diễm không thể qua được mắt Diệp
Chuẩn. Hành động nhỏ nhặt này của anh làm cho cậu cảm thấy cơn bỏng rát
trên đầu lưỡi cũng bị động tác này của đối phương cảm giác được bao trùm bởi sự ngọt ngào.
Tài nghệ nấu nướng của Chử Diễm rất tốt, chỉ
là một bát mì đơn giản nhưng anh có thể nấu ra hương vị hoàn hảo đến
vậy. Diệp Chuẩn cảm thấy mùi vị của nó không hề thua kém tiệm mì ở gần
đây, nhất là trứng chiên vừa đúng sở thích chín sáu phần của cậu, khi
đâm đũa xuống lòng đào đỏ vàng cam sẽ chảy ra.
Cậu ăn rất chậm, ăn một bát mì mà ngồi gần nửa tiếng, chỉ vì muốn ở cùng Chử Diễm lâu thêm chút nữa.
Chử Diễm vừa nhìn đã biết tâm tư này của cậu, nhưng chỉ tự ngầm hiểu chứ
không vạch trần. Chờ cậu ăn xong xuôi lại mang bát đũa đã dùng vào phòng bếp, còn Diệp Chuẩn thì ôm Tiểu Ngũ đứng ở cửa nhìn anh dọn dẹp.
Chử Diễm cầm bát đã rửa sạch cất đi, lấy khăn giấy lau tay rồi nói với Diệp Chuẩn: "Muộn rồi, tạm thời em cứ nghỉ lại phòng khách một đêm trước đi, sáng mai tôi đưa em về."
Giờ đã một rưỡi sáng, đối với người đã
quen với cuộc sống về đêm như Diệp Chuẩn thì giờ này chưa phải muộn.
Nhưng với một người luôn ngủ trước mười hai giờ như Chử Diễm thì đúng là đã muộn rồi.
Với đề nghị này của anh, Diệp Chuẩn đương nhiên
không phản đối, đừng nói ngủ phòng khách dù phải nằm trên sofa cậu cũng
vui lòng, cậu gật đầu trả lời ngay: "Được thôi, cám ơn giáo sư."
"Không cần khách sáo." Chử Diễm đáp hơi dừng một chút rồi nói tiếp,: "Tôi
không phải giảng viên của em, em có thể không gọi tôi là giáo sư, gọi
thẳng tên cũng được." Mỗi lần Diệp Chuẩn kéo dài âm thanh gọi anh giáo
sư, cảm giác thật kỳ lạ.
"Nhưng em cứ thích gọi giáo sư như vậy
đấy, tại vì em sùng bái thầy nên gọi như vậy rất bình thường." Khuôn
mặt Diệp Chuẩn rất thành khẩn, cậu vừa lại gần vừa gọi Chử Diễm gọi mấy
tiếng,: "Giáo sư, giáo sư, giáo ~ sư."
Chử Diễm". . ."
Có sùng bái cũng không cần gọi như vậy, giống như cái gì đó.
Nhìn dáng vẻ vô lại của cậu,Chử Diễm không muốn cùng Diệp Chuẩn dây dưa với
đề tài này nữa, đành dứt khoát dẫn người này tới phòng khách ở tầng một.
Căn hộ Chử Diễm ở là kiểu Duplex(*), nhưng diện tích không quá lớn, tầng
trên tầng dưới đều có hai phòng riêng. Tầng hai có phòng ngủ chính và
thư phòng, tầng một có hai gian phòng dành cho khách. Vì Tần Miễn sẽ
chuyển tới đây nên hai phòng khách anh đều đã dọn dẹp, vừa đúng lúc Diệp Chuẩn có thể lập tức nghỉ lại ở một phòng khác.
(*) Căn hộ
Duplex được thiết kế thông tầng, ít nhất hai tầng trong cùng một tòa
nhà, với cầu thang khép kín bên trong, không gian được mở rộng với kính
cường lực giúp tối đa góc nhìn thông thường. Căn hộ Duplex được thiết kế tại tầng áp mái của một dự án căn hộ và trung tâm thương mại cao cấp
"Đi ngủ sớm chút ." Chử Diễm nói xong lập tức xoay người rời đi, Diệp Chuẩn đứng sau lưng anh nửa thật nửa đùa nói một câu: "Giáo sư, em phải bay
xa như vậy mới đến được đây, ngay cả nụ hôn chúc ngủ ngon cũng không có
hả giáo sư?"
Bước chân Chử Diễm ngừng lại, quay đầu thì thấy Diệp Chuẩn đang nghiêng đầu nhìn mình, khóe miệng vẫn đang nở một nụ cười
nhàn nhạt.
Nhớ lần trước Diệp Chuẩn đã nhắc tới trong điện thoại, còn cả sắc mặt trắng bệch khi cậu chờ ở cửa chung cư. Chử Diễm đi tới
giơ tay vuốt ve tóc cậu nói: "Được rồi, không nên thức khuya, ngủ ngon."
Diệp Chuẩn nhìn cửa phòng đã khép lại, cậu đứng im tại chỗ. Dường như nhiệt
độ bàn tay của Chử Diễm vẫn còn trên mái tóc cậu, bên tai như vẫn còn mơ hồ nghe được lời nói cưng chiều ấy.
Không có nụ hôn chúc ngủ
ngon, chỉ một động tác đơn giản mà ôn nhu càng làm cho tim cậu run rẩy
hơn so với một việc nhận được một nụ hôn nữa, giống như ai đó đã thắp
trong ngực cậu một chùm sáng.
Diệp Chuẩn, mày xong rồi.
Đứng một lúc lâu, Diệp Chuẩn cúi đầu lấy tay che mặt, nhưng vẫn không ngăn được khóe miệng cong lên.
Ngủ ngon, giáo sư.
Bên ngoài cánh cửa, bước chân lên lầu Chử Diễm ngừng lại, anh giơ tay lên
nhìn lòng bàn tay của mình. Nơi đó như vẫn còn cảm giác mềm mại từ những sợi tóc của Diệp Chuẩn, anh không nhịn được nắm chặt tay sau đó lại mở
ra.
Gương mặt nghiêm túc lạnh nhạt của anh lộ ra nụ cười nhẹ, buông tay xuống đi lên lầu.