Tiếng tán dương không ngừng vang lên nhưng mà đám người Long Thiên Minh, Minh Nguyệt Vô Song, Viêm Dương lại có vẻ rất là lạnh nhạt, cười mà không
nói. Dù sao lý giải của Cầm Duyệt đối với đại đạo, với bọn họ mà nói vẫn chỉ là dừng lại ở mức sơ cấp, cùng bọn hắn so sánh vẫn là thua kém
nhiều lắm.
Dưới đài, Đường Long chỉ là cười cười không nói, Cầm Duyệt đối với
Đại Đạo lý giải vẫn rất thô sơ nhưng mà đối với những người ngồi tại
Thiên Điện trừ ba người Long Thiên Minh, Minh Nguyệt Vô Song cùng Viêm
Dương ra đều mạnh hơn Cầm Duyệt về Đại Đạo lý giải. Đường Long ước lượng chỉ có Viêm Dương cùng Minh Nguyệt Vô Song là xứng sánh ngang với hắn
về Võ Đạo.
Cầm Duyệt đàn xong khẽ khom người cúi đầu trước mặt mọi người.
- Cầm Duyệt bêu xấu, lại để cho mọi người chê cười. Cầm Duyệt vừa rồi đã mở màn, phía dưới liền đến phiên chư vị rồi.(Cầm Duyệt)
Nghe được Cầm Duyệt nói, rất nhiều người không khỏi có chút xấu hổ, Cầm Duyệt tiếng đàn đã đến loại cấp độ này, bọn hắn đi lên đó mới là
thật sự bêu xấu, màn luận đạo này, tốt hơn hết là để cho cao thủ chân
chính đi lên, như vậy ngược lại mới có thể có thu hoạch lợi ích.
Trong đám người, Đường Long đứng lên cước độ nhàn nhã bước lên nơi
bày ra dụng cụ cho Cầm Kỳ Thư Họa, thấy có người sau Cầm Duyệt bước lên
trong Thiên Điện có nhiều con mắt đổ dồn đến, bọn họ nhận ra người bước
đến chính là người ngồi cùng bàn với Cố Bối và Lý Hành Vân.
Cố Bối và Lý Hành Vân bị hành động của Đường Long cho chấn kinh không kịp ngăn cản, Tiêu Ngưng Nhi và Tiêu Tuyết hai mặt nhìn nhau sau đó là
mỉm cười, các nàng biết Đường Long muốn triển lộ tài năng của mình.
Đường Long bước lên trên đài cao đứng ở vị trí mà Cầm Duyệt trước đó đã đứng, cách không vồ lấy đàn tranh ôm vào trong ngực.
- Chỉ là giả tạo mà thôi, một giới võ phu làm sao biết gì về Cầm Kỳ Thư Họa.(Mộ Dung Vũ)
- Hắn chỉ là làm màu mà thôi, đừng tưởng là mình hơn người.(Diệp Hiên)
Ngoài trừ Mộ Dung Vũ và Diệp Hiên thì có vài người trong Vũ Thần Tông ghen ghét Đường Long hoặc có khúc mắc với Đường Long đều lên tiếng chê
bai cùng khinh thường. Đường Long nhàn nhạt liếc mắt xung quanh đem
những người chê bài cùng khinh thường mình thu hết vào đáy mắt. Ngón tay hắn sờ nhẹ dây đàn khiến nó phát ra một tiếng vang.
Tranh
Đàn tranh vang lên cũng là từ dây đàn bắn ra một đạo kình khí, cả đám người lập tức nhận ra đều rụt đầu mình xuống tránh cho kình khí ngộ
thương mình.
- Sóng âm công kích? Điều đó làm sao có khả năng.(Minh Nguyệt Vô Song)
Minh Nguyệt Vô Song từ chỗ ngồi của mình đứng lên, ánh mắt chấn kinh
nhìn Đường Long, nàng từng nghe nói có người đối với Cầm Đạo lý giải đạt đến trình độ nhất định có thể khiến cho khi gảy đàn tạo ra kình khí
công kích đối thủ, nàng truy cầu nhiều năm Cầm Đạo vẫn chưa đạt đến cảnh giới đó mà Đường Long chỉ là tùy tiện gảy đàn đã tạo thành kình khí.
Đường Long cũng không có để ý đến Minh Nguyệt Vô Song chấn kinh nhìn
mình mà thu hồi tâm ý của mình đều là rụt đầu mình xuống sợ Đường Long
trong lúc gảy đàn nổ bắn ra kình khí chém về phía mình.
Lần này, Đường Long cũng không có đùa cợt nữa mà tập trung gảy đàn,
từng tiếng âm vang tại trong Thiên Điện vang vọng, đám người chìm vào
trong ý cảnh mà Đường Long thông qua đàn trang tạo ra, đến cả Long Thiên Minh, Viêm Dương cùng Minh Nguyệt Vô Song cũng không có cưỡng lại được.
Trong ý cảnh, đám người kinh hãi trước những màn chiến đấu vượt qua
tầm hiểu biết của bọn hắn, bọn hắn thấy được một thân ảnh tay cầm thương đứng ngạo nghễ trên thiên không, bọn hắn nhìn bóng hình rất quen thuộc
nhưng không biết hắn là ai, kỳ thật Đường Long thông qua đàn trang khắc
họa lại từng trận chiến hào hùng của mình qua từng thế giới.
Qua một lúc thì Đường Long cũng dừng lại đánh đàn của mình, hắn đứng
lên đi về chỗ của mình, Viêm Dương cùng Minh Nguyệt Vô Song cũng từ
trong ý cảnh thức tỉnh. Minh Nguyệt Vô Song hướng bóng lưng Đường Long
nhìn lại nhịn không được lên tiếng.
- Vị sư đệ chờ chút, không biết có thể cho sư tỷ biết tôn tính đại danh.(Minh Nguyệt Vô Song)
- Sư đệ tên là Đường Long, hân hạnh được biết Minh Nguyệt Vô Song sư tỷ.
Minh Nguyệt Vô Song tính lên tiếng hỏi thăm về Cầm đạo lý giải của
Đường Long nhưng nàng nhận ra theo giọng nói nàng lên tiếng thì những
người khác có dấu hiệu tỉnh lại nên đem lời nói nuốt vào trong bụng.
Diệp Hiên tỉnh lại thấy bộ dáng của mỗi người trong Thiên Điện cũng
là nhịn không được trong lòng sinh rag hen ghét đối với Đường Long.
- Nếu Cầm Duyệt cô nương và Đường Long huynh đệ đã thi triển Cầm luật của mình cho mọi người nghe thì ta không ngại bêu xấu một phen.(Diệp
Hiên)
Cố Bối nhếch miệng, lộ ra dáng vẻ cực kỳ không hứng thú, hắn đối với Diệp Hiên hiển nhiên hoàn toàn không có chút nào chờ mong.
- Diệp Hiên sư huynh, mời. Không biết Diệp Hiên là chọn loại nào trong Cầm Kỳ Thư Họa?(Cầm Duyệt)
- Họa.(Diệp Hiên)
Diệp Hiên muốn thể hiện sự nổi bật của mình về Họa đạo cho giai nhân
xem, mong muốn là Tiêu Ngưng Nhi có thể hồi tâm chuyển ý, hắn là muốn để cho Tiêu Ngưng Nhi biết mình so với Đường Long càng ưu tú hơn nhưng
điều hắn làm chỉ là vô dụng, dù là phương tâm hay cơ thể thì Tiêu Ngưng
Nhi đều trao cho Đường Long. Ai đến muốn cùng nàng kết thành đạo lữ đều
là vô dụng.
- Ta đây mài mực cho Diệp Hiên sư huynh.(Cầm Duyệt)
Cầm Duyệt cười mỉm nói, đi tới bên cạnh bàn, bắt đầu mài mực.
Diệp Hiên từ trên bàn xuất ra một cọng lông bút, chấm trám mực nước,
lông mày nhìn chăm chú giấy trắng phía trước, thân mình có chút trầm
xuống, vung lên bút lông bắt đầu đã viết đứng lên, thoăn thoắt. Lát sau, một kiểu chữ mạnh mẽ nổi trên giấy, đó là chữ Tình.
Bên trong nét chữ, mỗi một nét bút đều hàm chứa cảnh giới kỳ diệu.
Cầm Duyệt không khỏi hai mắt tỏa sáng đem bức chữ cầm lên hướng về phía
tất cả mọi người, phía dưới không khỏi cao giọng trầm trồ khen ngợi.
Phần đông các thiếu nữ Thiên Âm Thần Tông không khỏi đưa mắt nhìn
lên, trong đôi mắt nổi lên sóng gợn, bên trong nét chữ này ẩn chứa lý
giải đối với tình cùng với đạo niệm cao thâm, chỉ riêng phần này lĩnh
ngộ cũng đủ để lại để cho rất nhiều người chịu xấu hổ.
Diệp Hiên bỏ qua mọi người, ánh mắt như có như không rơi vào trên
người Tiêu Ngưng Nhi. Tiêu Ngưng Nhi căn bản là không quan tâm đến Diệp
Hiên hay bức Họa chữ Tình.
- Để cho Diệp Hiên tiểu tử biểu hiện một hồi, chờ lát nữa có hắn bẽ mặt.
Lý Hành Vân kinh dị nhìn sang Đường Long, hắn đối với Đường Long lý
giải Cầm đạo là tâm phục khẩu phục nhưng không ngờ Đường Long vẫn có ý
định biểu lộ tài năng của mình trên phương diện Họa đạo. Lý Hành Vân có
chút mong đợi, hắn tò mò không biết Đường Long sẽ biểu hiện ra sao.
Tiêu Ngưng Nhi cuối cùng chỉ thấp giọng cùng Đường Long đàm tiếu,
thậm chí không đem ánh mắt hướng bên này nhìn qua, Diệp Hiên không khỏi
cảm thấy có chút mất mát, từ trên bục giảng bước xuống, ngồi trở lại vị
trí của mình.
Có người nhịn không được mà lên tiếng mong mỏi Viêm Dương, Minh
Nguyệt Vô Song cùng Long Thiên Minh triển lộ thiên phú của mình đối với
lý giải Đại đạo trên phương diện Cầm Kỳ Thư Họa.
Viêm Dương, Minh Nguyệt Vô Song cùng Long Thiên Minh ba người tại lý
giải đối với đại đạo là đạt đến trình độ kinh người, chỉ cần bọn hắn
triển lộ một chút, những người khác khẳng định đều sẽ thu được lợi ích
không nhỏ.
- Trong số ba người thì ta là yếu nhất, ta đây không ngại bêu xấu, về sau lại mời Minh Nguyệt sư tỷ còn có Viêm Dương sư huynh lên đi.(Long
Thiên Minh)
Nghe được Long Thiên Minh nói, tất cả mọi người không khỏi vì Long
Thiên Minh khí độ thầm khen rồi một tiếng, ba người đều là hậu bối nổi
bật bên trong Tam đại Thần Tông, giữa nhau khó tránh khỏi sẽ có chút
cạnh tranh lẫn nhau, nhất định sẽ không vui vẻ như vậy, nhưng mà Long
Thiên Minh lại chủ động nhận thua, đây không phải việc người bình thường có thể làm được.
Đường Long liếc nhìn Long Thiên Minh, trong lòng cười lạnh khi chứng
kiến Long Thiên Minh khiêm tốn nhưng thực chất hắn là có tâm cơ cực kì
âm trầm.
Long Thiên Minh lời đầu tiên tự nhận không bằng 2 người kia, các đệ
tử tam đại Thần Tông sẽ cảm thấy, dù là Long Thiên Minh không bằng hai
người còn lại, cũng không có gì mất mặt, nhưng nếu như có thể thắng cả
hai, cái kia lại là một việc cực kỳ xuất sắc, dù sao từ đầu Long Thiên
Minh đã đứng ở thế yếu.
Nhìn bóng lưng Long Thiên Minh, Viêm Dương khinh thường cười lạnh,
hắn như thế nào lại nhìn không ra tâm tư Long Thiên Minh, chẳng qua là
hắn căn bản khinh thường loại trò hề rẻ tiền này. Về phần Minh Nguyệt Vô Song vẫn như cũ bộ dạng lãnh đạm, dường như thắng bại đối với nàng mà
nói không có bất kỳ ý nghĩa.
Dưới ánh mắt chứng kiến của mọi người, Long Thiên Minh đi về phía trước.
- Trước mặt Đường Long cùng Diệp Hiên phân biệt biểu diễn Cầm kỹ cùng Thư pháp, chơi cờ mà nói cần hai người luận bàn, vì vậy ta liền không
ngại bêu xấu, đến làm một bức họa.(Long Thiên Minh)
Long Thiên Minh nhắc bút lông, chấm điểm mực nước, ánh mắt rơi vào tờ giấy trắng phía trước mặt.
Vốn là vẫn chỉ lạnh nhạt mỉm cười, Long Thiên Minh tại khoảng khắc
này, bỗng nhiên giống như núi cao vạn trượng, toàn thân lập tức bạo phát ra khí thế kinh người, khí thế bá đạo kinh người, áp bách khiến cho mọi người chung quanh không cách nào thở được.
Đường Long thấy Tiêu Ngưng Nhi và Tiêu Tuyết cơ thể rung rẩy cũng là
âm thầm bộc phát ra Thiên Tinh Cửu tinh đến chống đối với khí thế Long
Thiên Minh thả ra trợ giúp các nàng chống đỡ.
Long Thiên Minh cả người giống như là bảo kiếm ra khỏi vỏ, phảng phất như muốn khiến tất cả mọi người đều thần phục dưới chân mình, hắn chậm
rãi đem bút trong tay hạ xuống, một chút mực văn tại trên giấy tản ra,
nhanh chóng cuồng họa, dần dần, một cái mãnh thú hiện ra trên giấy, đây
là một đầu Thiên Huyết Thánh Long đang giương cánh nhào xuống.
Long cốt, long lân, long dực, mỗi một chỗ bút lực đều vô cùng mạnh mẽ.
Đầu Thiên Huyết Thánh Long này phảng phất như muốn từ trên giấy bay
ra, trong đôi mắt bắn ra nghiêm nghị chi khí, phảng phất bao quát chúng
sinh.
Trong bức tranh lúc này ẩn chứa đạo niệm cùng khí thế quân lâm thiên
hạ, chỉ là chứng kiến bức họa Thiên Huyết Thánh Long cũng khiến những đệ tử bình thường cảm giác tâm thần chịu chấn nhiếp, cảm giác hô hấp khó
khăn. Bất kể là tiếng đàn Cầm Duyệt hay tình tự Diệp Hiên cùng bức tranh này so sánh, rõ ràng đều thua kém hơn rất nhiều. Bức họa Thiên Huyết
Thánh Long có dấu hiệu tranh phong cao thấp với tiếng đàn Đường Long tấu lên.
Cầm Duyệt và Diệp Hiên am hiểu Đại đạo cùng Long THiên Minh là một trời một vực, hoàn toàn không cùng đẳng cấp.
- Bêu xấu.(Long Thiên Minh)
- Long Thiên Minh sư huynh ở bên trong vẽ Thiên Huyết Thánh Long.
Quan sát đại địa, ngạo lăng quần hùng còn thể hiện hoài bão sự rộng lớn
Long Thiên Minh sư huynh.(Diệp Hiên)
Diệp Hiên đúng là rất biết vuốt mông ngực, đạo niệm Long Thiên Minh
ẩn chứa bên trong, nhiều lắm chỉ được xưng tụng là khí thế bá đạo ma
thôi cách vương đạo chi khí còn kém xa rồi mà Diệp Hiên còn nói ẩn chứa hoài bão rộng lớn, bức họa này cùng hoài bão hoàn toàn không có quan
hệ, chỉ có thể nói Long Thiên Minh có tranh đoạt dã tâm rất lớn.
Long Thiên Minh nhìn về phía Viêm Dương cùng Minh Nguyệt Vô Song mở miệng.
- Cầm Kỳ Thư Họa, chỉ còn lại Kỳ nghệ là chưa ai thể hiện, hai vị có
nguyện ý hay không cho chúng nhìn thoáng qua một phát Kỳ nghệ.(Long
Thiên Minh)
Đánh cờ cần hai người tranh phong, thắng thua rất dễ dàng phân cao
thấp, hơn nữa song phương đánh cờ. Nếu trong đó đạo niệm một phương bị
một phương khác áp chế, người đó sẽ rất khó có có thể phát huy hết thực
lực, khó tránh khỏi thất bại. Long Thiên Minh hành động lần này, vô
thanh vô thức liền muốn làm Minh Nguyệt Vô Song cùng Viêm Dương trở nên
bất hòa.
Minh Nguyệt Vô Song cùng Viêm Dương hai người, một là Thánh tử Hỏa
Thần Tông, một là Thánh nữ Thiên Âm Thần Tông, nếu mà hai người bọn họ
đọ sức không biết sẽ là cái kết quả gì, mọi người không khỏi vô cùng
muốn thấy.
- Ta không thành vấn đế.(Viêm Dương)
Viêm Dương tuy là nhìn ra tâm tư thâm sâu của Long Thiên Minh nhưng
hắn không thèm để ý, không có cự tuyệt. Đối mặt bất kì người nào, hắn là đều chưa lùi bước.
- Lại để cho chư vị chê cười. Ta rất ít đánh cờ, đối kỳ nghệ cũng
không tinh thông. Đạo niệm cũng vô pháp cùng Viêm Dương sư đệ đánh đồng, nên không dám cùng Viêm Dương sư đệ tỷ thí, miễn cho làm trò cười cho
người trong nghề. Ta xin được phép dùng kỳ nghệ thể thể hiện.(Minh
Nguyệt Vô Song)
Minh Nguyệt Vô Song cũng là nữ tử thông minh, uyển chuyển cự tuyệt
đồng thời vẫn là dùng Kỳ nghệ biểu ra mình đối với Đại đạo lý giải.
Long Thiên Minh lông mi hơi nhướng, xem ra Minh Nguyệt Vô Song rút
lui a, xác thực đối mặt Viêm Dương, bất kể là Minh Nguyệt Vô Song hay là hắn, đều không có quá nhiều lòng tin khiêu chiến, Viêm Dương quá mạnh
mẽ.
Minh Nguyệt Vô Song hướng trước mặt đi đến, đi đến phía trước đàn
tranh, nàng cũng không hề ngồi xuống, chỉ là duỗi ra một ngón tay ngọc,
tại trên dây đàn tranh nhẹ nhàng mà bắn ra một chút.
Tranh
Một tiếng Thanh Việt thanh âm tựa như thanh tuyền chảy xuôi truyền khắp cả tòa Thiên Điện, dư âm lượn lờ không dứt.
Trong chớp mắt, tất cả mọi người phảng phất đưa thân vào Tiên cảnh,
thanh âm không linh khiến cho mọi người không khỏi vui vẻ thoải mái,
trên mặt tất cả đều toát ra vẻ si mê. Coi như là Viêm Dương cùng Long
Thiên Minh, không bị tiếng ảnh hưởng đàn quá nhiều nhưng tâm tình cũng
không khỏi trở nên bình hòa xuống.
Minh Nguyệt Vô Song cũng không có để ý đến tâm tình của mọi người mà
liếc mắt nhìn Đường Long, nàng kinh ngạc phát hiện ra Đường Long hai mắt thanh tịnh không có chút nào là chịu ảnh hưởng từ tiếng đàn của mình,
nàng đang tính đàn tiếp thì thấy được khóe miệng Đường Long co giật,
nàng ban đầu không hiểu là có ý gì nhưng sau một khắc trong đầu nàng một mảng thanh minh mà nàng đối với Đại đạo lý giải có chút buông lỏng.
Minh Nguyệt Vô Song đôi mắt rung động nhìn chăm chú Đường Long, ngón
tay ngọc của nàng ở trên đàn tranh không tự chủ gảy dây đàn theo khóe
miệng của Đường Long. Viêm Dương cùng Long Thiên Minh kỳ quái nhìn Minh
Nguyệt Vô Song sau một lúc cả hai kinh hãi nhìn Minh Nguyệt Vô Song.
Hai người kinh hãi là vì Minh Nguyệt Vô Song rơi vào một cảnh giới
huyền diệu đang nhất cử đột phá Đại đạo, nếu nàng thành công thì nàng
đối với Đại đạo lý giải là ngang bằng với Viêm Dương và hơn Long Thiên
Minh.
Trong lòng Long Thiên Minh không cam lòng khi Minh Nguyệt Vô Song đột phá nhưng hắn muốn phá hoại Minh Nguyệt Vô Song là không thể vì trong
Thiên Điện người có thể tác động chỉ có hắn và Viêm Dương đủ sức làm
được mà Viêm Dương ở rất gần Minh Nguyệt Vô Song nên hơi có dị động sẽ
bị Viêm Dương phát giác ra.
Minh Nguyệt Vô Song cảm ngộ một chút cũng là đối với Đại đạo có lý
giải mới cũng đồng nghĩa với việc nàng đối với Đại đạo lý giải là ngang
hàng với Viêm Dương.
- Không nghĩ tới Minh Nguyệt sư tỷ tu thành Thiên Lũ Tường Hòa, tiếng đàn này quả nhiên phi phàm, Long Thiên Minh cam bái hạ phong.(Long
Thiên Minh)
- Đây đúng là Thiên Lũ Tường Hòa, Long Thiên Minh sư đệ hảo nhãn lực, ta khảy đàn đã xong, mời vị kế tiếp đi.(Minh Nguyệt Vô Song)
Minh Nguyệt Vô Song lại lơ đễnh, cười một tiếng, nàng sở dĩ bắn ra
một tiếng Thiên Lũ Tường Hòa, là muốn dẹp loạn ý tranh đấu trong lòng
mọi người, ý tứ không nên tranh cao thấp. Nàng là không muốn tiếp lộ cho Long Thiên Minh biết mình có thể đột phá là được người chỉ điểm.
Long Thiên Minh họa tranh, lấy thế đè người, tiếng đàn mà Minh Nguyệt Vô Song tựa như tiên âm, khiến cho bọn hắn đối đạo hữu một lần khắc sâu hơn cảm ngộ.
Cuối cùng chỉ còn lại một mình Viêm Dương, chỉ thấy Viêm Dương lạnh
nhạt hướng trước mặt đi đến. Ánh mắt của mọi người tất cả đều rơi vào
thân mình Viêm Dương, trong lòng bọn họ suy đoán không biết Viêm Dương
đến tột cùng bên trong Cầm Kỳ Thư Họa sẽ thể hiện phần nào đây.
- Đã có người muốn ta bày ra Kỳ nghệ nhưng Minh Nguyệt sư tỷ không đồng ý cùng ta luận bàn trong lòng có tiếc nuối.(Viêm Dương)
Viêm Dương đi tới trên bàn cờ khi cầm lên quân cờ tuy là đứng yên một chỗ nhưng lại giống như là đột nhiên biến mất, tất cả mọi người đều
không cảm ứng được sự hiện hữu của hắn.
- Thú vị đấy, thân hòa Đại đạo.
Phía dưới bàn cờ lại trở nên vô cùng to lớn, phảng phất như trở thành một thế giới.
Núi non sông ngòi, phảng phất tất cả đều bị dung nạp vào bên trong
bàn cờ. Chỉ khác là bên trong, tựa hồ không có bất kỳ tia sinh cơ nào
cả, Lúc này Viêm Dương chậm rãi giơ quân cờ lên sau đó hạ xuống. Ngay
tại nháy mắt lúc quân cờ hạ xuống, bỗng nhiên bên trong núi non sông
ngòi, dựng dục ra vô số sinh cơ, hoa cỏ cây cối. Lực lượng này tác động
tới trái tim tất cả mọi người.
Tiểu thế giới trở nên biến hóa khiến cho mọi người đều cảm thấy vô
cùng rung động, giờ này khắc này chính bọn hắn phảng phất như chính mình là trong số những hoa cỏ cây cối đó, cảm thụ được sinh cơ dạt dào trong thiên địa.
Một nước cờ này của Viêm Dương, ẩn chứa vô cùng đạo niệm.
- Nếu không ai thi đấu, ta liền kết thúc.(Viêm Dương)
Đường Long có chút giật mình khi mà Viêm Dương lĩnh ngộ Đại đạo vô
cùng thâm sâu, Long Thiên Minh lĩnh hội chỉ có thể coi là bá đạo mà Viêm Dương lĩnh ngộ lại là chân chánh vương đạo. Khó trách về sau Viêm Dương có thể khiến cho Hỏa Thần Tông trở nên cường thịnh như thế.
Tại Viêm Dương, Minh Nguyệt Vô Song cùng Long Thiên Minh ba người thì Viêm Dương rõ ràng cao hơn một tầng.
- Đa tạ ba vị sư huynh sư tỷ để cho chúng ta mở rộng tầm mắt, ta nghĩ lúc này đây tỷ thí, thắng bại không còn trọng yếu nữa rồi, quan trọng
là ba vị sư huynh sư tỷ để cho chúng ta tại trên đạo niệm đã có lĩnh ngộ hoàn toàn mới. Hôm nay bù đắp cho chúng ta mấy tháng khổ tu, thật sự là chuyến đi này không tệ.(Cầm Duyệt)
Cầm Duyệt nói ra làm đệ tử tam Đại Thần tông đều cảm thấy quả thực
thắng bại đã không trọng yếu. Lúc này đây bọn hắn quả nhiên đã mở rộng
tầm mắt, bọn hắn đến giờ vẫn còn đắm chìm trong ba loại ý cảnh kia.
- Nếu còn có những vị sư huynh đệ hoặc sư tỷ muội nào muốn đi lên biểu hiện, cứ việc tự nhiên bước lên.(Cầm Duyệt)
Đám người ngồi trong Thiên Điện không có ai đứng lên vì Long Thiên
Minh, Viêm Dương, Minh Nguyệt Vô Song đã biểu diễn ra mình đối với Đại
đạo lĩnh ngộ vô cùng cao, nếu có ai bây giờ đi lên chẳng khác nào là múa rìu qua mắt thợ, chỉ là bêu xấu bản thân mình mà thôi. Tuy nhiên, có
một người ngoại lệ đó là Đường Long, cậu lại đứng lên hướng khoảng trống bước đi, khi thấy giờ phút này có người đứng ra thì đám người hướng ánh mắt nhìn tới và nhận ra người bước đi lên là Đường Long, người trước
đây từng biểu diễn qua đối với Cầm đạo.
- Đợi lát nữa nhìn cho thật kỹ, dụng tâm nhìn, cảm thụ ý cảnh trong
đó, đối với tu luyện của ngươi tuyệt đối là có trợ giúp rất lớn.
- Ồ.(Cố Bối)
Long Vũ Âm cũng là nghi hoặc nhìn thoáng qua Đường Long, từ sau khi
bị Đường Long giáo huấn, nàng cảm giác được Nhiếp Ly tại tu vi võ đạo
sâu không lường được, nhưng mà nàng vẫn như cũ không cho rằng Nhiếp Ly
có thể vượt qua ba người Viêm Dương. Thế nhưng nàng vừa mới kiến thức
thực lực kinh người của ba người Viêm Dương, tại tạo nghệ trên đạo niệm
đạt đến trình độ cực kỳ cao thâm. Long Vũ Âm trong nội tâm sinh ra tò mò mãnh liệt.
Long Vũ Âm nghe được cuộc nói chuyện giữa Đường Long và Cố Bối cũng
là nghiêm túc lên, nàng là đối với bất kì thứ gì Đường Long đưa ra đều
rất hứng thú cùng tham học. Nếu Cố Bối có thể lĩnh ngộ vì cái gì nàng
không thể lĩnh ngộ.
Trong thiên điện ánh mắt của những người khác toàn bộ đều rơi vào
trên người của Đường Long. Kể cả ba người Viêm Dương cũng đang quan sát
Đường Long. Long Thiên Minh, Viêm Dương, Minh Nguyệt Vô Song là không
quên được Đường Long trước đó đàn tranh tình cảnh. Minh Nguyệt Vô Song
là ánh mắt chăm chú nhìn Đường Long, trước đó nàng căn bản không có để ý tới Đường Long khi đàn tranh cho đến khi cậu biểu diễn ra đàn trang bắn kình khí cùng với ban nãy trợ giúp nàng đột phá.
Minh Nguyệt Vô Song khoảng cách gần quan sát Đường Long thì nàng nhịn không được trong lòng rung lên, vì Đường Long ngồi xa nên nàng không có nhìn kỹ nhưng ở khoảng cách gần mới thấy được dung nhan của Đường Long.
- Vị sư này trước đó đã biểu diễn cho mọi người xem, nếu như hắn
nguyện ý thể hiện tiếp quỷ thật là dũng khí đáng khen.(Cầm Duyệt)
- Không cần phải nói nhiều như vậy.
- Lúc trước có người viết chữ Tình nên tiểu đệ bêu xấu một phen.
Diệp Hiên nghe vậy thì lông mày nhíu lại, hắn đoán không sai, Đường Long là nhằm vào hắn.
- Một chữ của ta, đưa cho người hữu duyên.
Đường Long đưa bàn tay ra và bút lông bay lên rơi vào trong lòng bàn
tay của cậu, hắn cúi đầu nhìn mặt giấy tại trong không khí viết chữ,
điều kinh dị là chữ viết Đường Long viết trên không khí tự động bay tới
trang giấy xác nhập vào trong mà trên thân không có nửa điểm ba động.
Thấy một màn này đám người ngồi trong Thiên Điện nghị luận sôi nổi
không có cố kỵ mặt mũi Đường Long, Long Thiên Minh trong lòng cười lạnh, Viêm Dương phong kinh vân đạm ngồi tại chỗ, Minh Nguyệt Vô Song nhíu
mày suy tư huyền cơ.
Phần biểu diễn này không phải là biểu diễn Thư pháp mà là lĩnh ngộ
đối với đạo. Đường Long thậm chí ngay cả một điểm khí tức đều không có
dẫn động, cứ như vậy tùy tùy tiện tiện mà viết một chữ, trong chữ này
hoàn toàn không có khả năng chứa bất kỳ đạo niệm gì.
Mọi người nghị luận ầm ỷ, bọn họ còn cho là mình cảm ứng sai rồi,
ngưng mắt hướng Đường Long nhìn lại nhưng Đường Long vẫn bình tĩnh như
vậy mà đứng ở chỗ đó viết, trên người hoàn toàn cảm giác không thấy bất
luận một tia đạo niệm gì, thậm chí ngay cả hơi thở ba động cũng không
có.
Đường Long vẫn là bình tĩnh viết chữ mà không đối hoài đến tiếng nghị luận bên ngoài cùng tiếng khinh thường.
- Tiểu tử này đầu bị hư, vòng tỷ thí này là lĩnh ngộ với đạo niệm, tiểu tử kia cứ như vậy đi lên ghi chữ có ý tứ gì?(Mộ Dung Vũ)
- Mộ Dung Vũ, ngươi không nói gì không có ai cho rằng ngươi là kẻ câm.(Lý Hành Vân)
Lý Hành Vân cảm thấy chữ việt của Đường Long có huyền cơ nào đó, chỉ
là hắn cùng với những người ngồi đây không phải kẻ hữu duyên mà Đường
Long nhắc đến, kết hợp với việc ban nãy Đường Long thì thầm với Cố Bồi
thì trong Thiên Điện chỉ có Cố Bối là nhìn ra hoặc Viêm Dương cùng Minh
Nguyệt Vô Song nhìn ra huyền cơ.
- Vị sư đệ này, chúng ta tại khâu này là so đấu là đạo niệm, muốn đem bản thân mình đối với đạo lĩnh ngộ, dung nhập vào trong thư pháp mà
không phải đơn thuần là viết thư pháp.(Cầm Duyệt)
- Chữ của ta đã hoàn thành.
Cầm Duyệt hướng trên giấy nhìn lại, chỉ thấy trên giấy đã viết một
chữ viết cổ vô cùng phức tạp, tuy rằng Cầm Duyệt không biết nhưng từ
trên hình dáng của chữ là có thể nhìn ra được đây là một chữ Kiếm. Tuy
rằng, phương diện thư pháp đúng là vô cùng tốt, thiết họa ngân câu, mạnh mẽ hữu lực nhưng lại vẻn vẹn chỉ là một chữ Kiếm bình thường cảm giác
không có bất kì đạo niệm gì.
Cầm Duyệt không khỏi lắc đầu thở dài một cái, nàng nguyên bản còn
tưởng rằng Đường Long có thể cho nàng kinh hỉ gì đây. Thế nhưng để thể
hiện lễ độ, nàng vẫn đem chữ Kiếm Đường Long viết đưa lên sau đó hướng
tất cả mọi người trưng bày ra, Cầm Duyệt cảm thấy đây quả thật là một
chuyện rất khôi hài.
Dưới đài các đệ tử của Tam Đại Thần Tông hai mặt nhìn nhau, có chút
bó tay rồi. Đây quả thật là chẳng qua là thư pháp thông thường mà thôi,
nếu không phải bọn họ đều là một đám người cực kỳ có hàm dưỡng chỉ sợ
rất nhiều người đã sớm cười lớn thành tiếng rồi.
Long Thiên Minh chứng kiến Đường Long viết chữ Kiếm không có huyền cơ gì khóe miệng có chút nhếch lên, hắn nguyên bản còn tưởng rằng đệ tử
mới của Vũ Thần Tông thật sự thể hiện ra tài năng phi thường, không nghĩ tới lại là một đồ ngu. Tại loại trường hợp này, thật sự là làm cho Vũ
Thần Tông mất mặt lẫn xấu hổ. Hắn nhìn thoáng qua xong, liền chẳng muốn
nhìn lại.
- Đường Long sư đệ thật là hiểu sai ý rồi! Ta thừa nhận thư pháp của
ta xác thực không bằng Đường Long sư đệ, bất quá thư pháp tốt thì có lợi ích gì?(Diệp Hiên)
- Ngay cả Diệp Hiên sư huynh đều tự than không bằng, cái thư pháp kia của Đường Long sư đệ, thật là đạt đến cảnh giới cực cao.(Mộ Dung Vũ)
- Ta đã nói qua, chữ Kiếm mà ta viết chỉ đưa cho kẻ hữu duyên mà thôi. Các ngươi không nhìn ra đó là các ngươi vô duyên.
Long Vũ Âm cẩn thận nhìn chằm chằm vào chữ viết trên tay Cầm Duyệt,
thế nhưng mặc cho nàng nhìn thế nào cũng vẻn vẹn chỉ là một chữ cực kỳ
thông thường mà thôi, nàng không khỏi cau mày, chẳng lẽ chữ này của
Đường Long thật sự không có ẩn chứa bất luận đạo niệm gì.
Cố Bối gắt gao nhìn chằm chằm vào chữ kia, cau mày lại. Hắn phảng phất đang tìm kiếm được cơ duyên bên trong chữ Kiếm.
Ánh mắt của Đường Long vẫn thản nhiên mà đảo qua mọi người, ánh mắt
của tất cả mọi người ở đây đều rơi vào người hắn, nhất là thần sắc hai
người Viêm Dương cùng Minh Nguyệt Vô Song, hắn đặc biệt chú ý.
Minh Nguyệt Vô Song dĩ nhiên đã không còn bộ dạng nghĩ huyền cơ bên
trong như lúc trước, đôi mi thanh tú cau lại như là đang tự hỏi một cái
vấn đề vô cùng phức tạp. Trong mắt của Viêm Dương còn xẹt qua một tia
khiếp sợ và kinh ngạc còn có một tia khó hiểu, nghi hoặc, lúc thì chau
mày lại, lúc thì lại giãn ra.
Lúc trước, Đường Long chủ động trổ tài năng về Cầm đạo cũng thu hút
sự chú ý của Viêm Dương cùng Minh Nguyệt Vô Song và hắn đã thành công,
lần này hắn chủ động đứng ra là muốn để cho Viêm Dương cùng Minh Nguyệt
Vô Song chủ động bắt chuyện với mình ngay tại trước mặt nhiều người để
cầu chữ.
Những người khác không cảm nhận được bất kì đạo niệm nào từ chữ Kiếm
mà Đường Long viết ra. Tuy ra đại bộ phận đều có hàm dưỡng nhưng có vài
người cười nhạo lên, trong số đó có những ghen ghét Đường Long, bọn họ
rất vui khi Đường Long bị bẽ mặt.
Lúc này, Cố Bối hai mặt sáng lên vì khi hắn tập trung tư tưởng lẫn
suy nghĩ nhìn chăm chú chữ kiếm kia, hắn cảm thấy kiếm ý bành trướng
mãnh liệt đập vào mặt.
Chữ Kiếm này không dùng bất luận đạo niệm gì viết, lại có thể từ
trong chữ cảm giác được đạo niệm vô tận. Đây mới là thứ làm người khiếp
sợ nhất.
- Đường Long là một thiên tài chân chính, hắn đối với đạo lý giải so
với Viêm Dương và những người kia còn cao thâm hơn rất nhiều.(Cố Bối)
Đường Long viết chữ Kiếm chính là viết vì Cố Bối, Cố Bối ở việc lĩnh
ngộ kiếm ý tuyệt đối mạnh hơn rất nhiều so với người khác. Kiếp trước Cố Bối đúng là bằng vào Kiếm ý đạt được thành tựu cường giả của Vũ Thần
Tông. Chữ Kiếm ẩn chứa vô tận đạo niệm còn có kiếm ý tinh hoa, chỉ cần
Cố Bối có thể lĩnh hội, trợ giúp đối với tu luyện tuyệt đối là vô cùng
lớn.
Ngoài trừ việc để cho Cố Bối từ chữ Kiếm lĩnh ngộ kiếm ý cũng là muốn trợ giúp vài người tại đây đối với Kiếm ý có lĩnh ngộ mới.
- So với Viêm Dương cao thâm hơn, đừng khoe khoang quá, coi như các
ngươi có thổi phồng nhau thế nào cũng sẽ không có ai tin lời các ngươi.
Chẳng lẽ Tam Đại Thần Tông thiên tài trong Thiên Điện cũng chỉ có ngươi
mới có thể lĩnh hội đạo niệm trong đó phải không?(Mộ Dung Vũ)
- Tùy các ngươi muốn nói như thế nào, dù sao ta cũng không quan tâm.
Các ngươi không cách nào lĩnh hội vô tận kiếm ý bên trong chữ kia là tổn thất của các ngươi.(Cố Bối)
Long Vũ Âm chau mày, nàng chẳng lẽ trong chữ Kiếm này của Đường Long
thật sự ẩn chứa vô tận kiếm ý nhưng bất kể nàng nhìn thế nào, cái chữ
Kiếm kia đều chỉ là một chữ cực kì bình thường mà thôi, nàng không cảm
ứng được bất luận một tia đạo niệm gì. Chẳng lẽ mình thật sự ngu ngốc
đến Cố Bối cũng cảm ứng được, nàng thì một chút cũng không cảm ứng ra.
Đa phần người ngồi trong Thiên Điện không lĩnh ngộ được Kiếm vì bọn
hắn không có tu luyện kiếm ý hoặc trên phương diện kiếm ý tạo nghệ không cao, chỉ có những người say mê nhiều năm Kiếm đạo mới có thể từ trong
chữ Kiếm lĩnh ngộ một hay hoặc cao thủ Vũ Tông cảnh hoặc là những người
như Cố Bối có thiên phú về Kiếm đạo tuyệt luân.
Ánh mắt của tất cả mọi người đều rơi vào trên thân ba người Viêm
Dương, Minh Nguyệt Vô Song cùng Long Thiên Minh, cái chữ này đến cùng là như thế nào cuối cùng còn cần ba người bọn họ bình luận. Ba người Viêm
Dương nếu như cũng nhìn không ra bất cứ đạo niệm gì thì Đường Long kia
thực đúng là trò cười của tất cả mọi người rồi.
- Đường Long sư đệ chữ này viết cũng không tệ, tại trên con đường Thư pháp, tuyệt đối là đăng phong tạo cực, thế nhưng ta lại không cảm giác
được trong đó bất kỳ một tia đạo niệm nào. So với chữ Tình trước đó chỉ
có thua kém mà thôi.(Long Thiên Minh)
Đường Long nghe Long Thiên Minh bình phẩm không để ý tới vì hắn vốn
dĩ là không muốn để cho Long Thiên Minh nhìn ra huyền diệu trong chữ
Kiếm.
- Thư pháp của ta quả thực chỉ vẻn vẹn là thư pháp thông thường mà
thôi, nếu như Long sư huynh cùng chư vị đều không cảm giác được. Vậy thì quên đi, ta liền hủy cái chữ này đi.
Đường Long từ trong tay Cầm Duyệt cầm lại chữ Kiếm, mục đích của hắn
là không cho Long Thiên Minh từ trên chữ Kiếm của mình nhìn ra gì đó,
hắn là muốn thu hút Viêm Dương cùng Minh Nguyệt Vô Song.
Cố Bối có thể cảm ngộ trước những người khác là vì hắn lâu dài cùng
Đường Long ở cùng một chỗ nên cũng chịu một chút khí tức trên người
Đường Long ảnh hưởng.
- Đợi đã nào.(Viêm Dương)
Ngay lúc bàn tay Đường Long nổi lên ngọn lửa thì Viêm Dương tỉnh ngộ
lại thấy hành động của Đường Long nhịn không được kinh hô lên, Minh
Nguyệt Vô Song càng là trực tiếp xuất thủ phất tay dập tắt ngọn lửa trên tay Đường Long.
Trong Thiên Điện tất cả mọi người nghi hoặc nhìn về phía Viêm Dương,
hơi có chút sững sờ. Viêm Dương tương đối trầm mặc, đi tới Thiên Điện
này Viêm Dương về sau nói vẻn vẹn cũng chỉ có mấy câu mà thôi, rõ ràng
lại đột nhiên kinh hô lên gọi lại Đường Long, làm bọn họ có chút ngoài ý muốn.
Viêm Dương lông mày vẫn như cũ khóa chặt. Lúc trước khi Viêm Dương
chứng kiến chữ kiếm này, liền cảm giác được có chút khác thường, hắn cẩn thận tập trung tư tưởng lẫn suy nghĩ nhìn lại, phát hiện chữ này ẩn
chứa vô tận áo nghĩa, sau khi nhíu mày trầm tư hồi lâu thì liền cảm giác được kiếm ý ngập trời hướng mặt đập tới, giống như muốn đem hắn nuốt
hết vậy.
Cái này làm cho Viêm Dương khiếp sợ vạn phần, hắn càng cẩn thận suy
tư, càng kinh hãi không thôi, lại có một thiếu niên có thể đem kiếm ý
lĩnh hội tới trình độ cực hạn như thế, so sánh với hắn lúc trước hắn
dùng quân cờ trình diễn kém hơn, Thiên Phương thế giới ý cảnh cùng vô
thượng kiếm ý của Đường Long này thật sự chênh lệch quá xa
Hắn đắm chìm bên trong vô tận kiếm ý, càng suy nghĩ tỉ mỉ hắn càng
sợ, càng cẩn thận suy tư thì càng là cảm giác được kiếm ý này vô cùng vô tận, mênh mông giống như một cái vũ trụ, mà hắn nhỏ bé tựa như muối bỏ
biển.
Giữa những ánh mắt nghi hoặc của mọi người, Viêm Dương hít sâu một
hơi, ngóng nhìn Đường Long trên đài, hắn nguyên cho là mình tại trên đạo niệm lĩnh ngộ đã hoàn toàn có thể áp đảo tất cả cường giả trẻ tuổi.
Đường Long niên kỷ mới lớn như vậy, rõ ràng ở trên kiếm ý lại có lĩnh
ngộ kinh người như thế.
Viêm Dương sau khi gọi Đường Long về sau ánh mắt vẫn như cũ gắt gao
nhìn chằm chằm vào bức chữ trong tay của Đường Long không rời mắt.
Chứng kiến ánh mắt của Viêm Dương, Long Thiên Minh không khỏi nhíu
mày một cái, chẳng lẽ bức chữ này trong tay Đường Long thật đúng là ẩn
chứa áo nghĩa nào đó. Ánh mắt của hắn cũng đã rơi vào trên bức chữ trong tay Đường Long cau mày ngưng mắt nhìn, muốn nhìn ra chút gì đó, đáng
tiếc là Đường Long cố ý xê dịch thân thể khiến cho hắn không nhìn được.
Minh Nguyệt Vô Song cũng vẫn nhìn bức chữ trên tay Đường Long, nàng
cảm ngộ không có nhiều như Viêm Dương, thực sự là chỉ phát hiện bức chữ
này có một ít chỗ ảo diệu, nàng cảm thấy trên bức chữ này ẩn chứa kiếm ý thâm sâu như biển, muốn đi vào dò xét lại không tìm được kỳ môn.
Viêm Dương ngơ ngác nhìn bức chữ này vẫn không nói lời nào. Thấy như
vậy một màn, Đường Long liền đã minh bạch, Viêm Dương đã đắm chìm vào
trong cái kiếm ý thâm ảo kia.
Đường Long là viết chữ Kiếm là từ sự lý giải Kiếm đạo của mình từ Hủy Diệt Long Kiếm mà hắn sở hữu, đó là bộ kỹ năng thượng thừa theo hắn
chinh chiến qua vô số trận đấu.
- Chữ này chân ý không cần đạo niệm cũng có thể viết bất quá cũng chỉ là một chữ mà thôi, hôm nay ta viết ra để cho chư vị quan sát thoáng
một chút, nếu có thể lĩnh hội được coi như là người đó cùng chữ này hữu
duyên.
- Nhìn tình huống thì chư vị ngồi đây quan sát không được gì cả.
Đường Long thu hồi bức chữ Kiếm nện bước chân về phía bàn của mình.
Chứng kiến chữ Kiếm bị Đường Long thu vào, Viêm Dương có một loại cảm
giác rầu rĩ chán nản, hắn cảm giác được, nhiều nhất chỉ cần cho hắn thêm mấy ngày là hắn có thể lĩnh hội chân ý của chữ này, hơn nữa đối với tu
vi của hắn tuyệt đối có giúp ích cực lớn.
Viêm Dương đứng người hướng Đường Long chắp tay.
- Thụ giáo.(Viêm Dương)
Nghe được lời nói của Viêm Dương, toàn bộ thiên điện lập tức thành
một mảnh tĩnh mịch, vừa rồi những người kia cười nhạo Đường Long cũng
không khỏi há to miệng, bọn hắn vẫn không rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện
gì.
- Ta đã nói bức chữ kia của Đường Long, chân ý trong đó so với đạo niệm của Viêm Dương bọn hắn phải cường đại hơn nhiều.(Cố Bối)
Cố Bối lên tiếng đồng thời ánh mắt khinh thường liếc qua Diệp Hiên cùng Mộ Dung Vũ.
Tiêu Ngưng Nhi thì là mím môi một cái, khóe miệng toát ra một nụ cười mỉm, tuy rằng nàng nhìn không ra chỗ ảo diệu của bức chữ trong tay
Đường Long nhưng nàng cũng không khỏi cảm thấy tự hào, coi như là tại
Long Khư Giới Vực, Đường Long cũng là độc nhất vô nhị, không người nào
có thể đánh đồng cùng Đường Long.
Bên cạnh Long Vũ Âm tay phải để trên bàn nắm thật chặt, Cố Bối nhìn
ra chân ý trên bức chữ của Đường Long, nàng lại hoàn toàn nhìn không ra, cái này há chẳng phải là nói nàng ngay cả Cố Bối cũng không bằng. Bức
chữ kia của Đường Long đến cùng tích chứa loại nào chân ý nào, nó đối
với người si mê như nàng mà nói, quả thực tràn đầy vô tận cám dỗ.