Lâm Vũ cả người hắn chợt bị kéo vào một vòng xoáy thời gian. Hắn trở về
thời khai thiên tích địa, hắn nhìn thấy thế giới đang dần hình thành.
Hắn nhìn thấy. Từ dưới biển sâu, một vị thần long cả người đỏ rực như
lửa, vảy vàng óng như ánh mặt trời bay vút lên trời cao gầm thét khiến
thiên hạ phải rung chuyển.
Hắn nhìn thấy ở một vùng đất núi non
hùng vĩ, non xanh nước biếc, cảnh đẹp nên thơ như trần gian tiên cảnh.
Có một vị thần nữ mang vẻ đẹp của thế gian, ánh mắt dịu dàng nhân hậu
đang ngắm nhìn bốn phương trời xa.
Vị thần long nhẹ nhàng đặt
chân lên mảnh đất này. Trong ánh mắt kiên định mạnh mẽ dường như không
thể lay chuyển ấy chợt dao động ngắm nhìn vị thần nữ đang mỉn cười dịu
dàng trước mắt.
Thời gian thấm thoát thoi đưa, một vị nam tử cả
người uy nghiêm, ánh mắt trí tuệ mang trong mình dòng máu lạc hồng, hậu
duệ con rồng cháu tiên, mạnh mẽ bước lên ngôi vị Hùng Vương lập ra nước
Văn Lang trước sự chứng kiến của thiên địa.
Ở phía bắc không xa,
sau khi Nữ Oa lấy bùn nặn thành người nơi đây. Đã xuất hiện một vị nam
tử vô cùng hùng mạnh, có dã tâm thôn tính toàn bộ thiên hạ. Nhờ sự lạnh
lùng, sát phạt quyết đoán, âm mưu quỷ kế đa đoan. Hắn đã nhanh chóng
thống trị một vùng đất rộng lớn, tạo nên một nhà nước hùng mạnh, thiện
chiến, bất khả chiến bại. Hắn tự xưng vương, lấy tên Triệu Đà.
Triệu Đà mở ra tấm bản đồ các nước xung quanh, nhìn vào nước Văn Lang-Âu Lạc nhịn không được thán phục nói.
“Văn Lang-Âu Lạc là một thanh kiếm sắc bén gim thẳng vào đầu con rồng, khiến nó không thể bay vút lên cửu thiên, thống trị thế gian vạn vật. Một con rồng muốn thức tỉnh hoàn toàn, muốn thống trị thế gian này. Bắt buộc
phải nhổ bỏ thanh kiếm đang gim trên đỉnh đầu nó bằng mọi giá, dù có
phải chịu đau đớn ra sao”
Triệu Đà có thể tưởng tượng được, nếu
hắn lấy được Văn Lang-Âu Lạc thì đế quốc của hắn sẽ hùng mạnh như thế
nào. Đến lúc đó, giấc mộng thống trị thế giới này cũng không còn là giấc mộng nữa, mà nó sẽ có hi vọng trở thành hiện thực. Để làm được điều đó, hắn bắt buộc phải lấy được Văn Lang-Âu Lạc bằng mọi giá.
Triệu
Đà không do dự tập hợp toàn bộ quân đội hùng mạnh nhất của hắn, tập
trung toàn bộ quân lực xuôi xuống phương nam, hòng chiếm được Văn
Lang-Âu Lạc.
Trước mặt hắn là một thành trì to lớn, rộng đến ngàn trượng, cao dày hình xoắn ốc, vô cùng hùng vĩ có tên thành Cổ Loa.
Triệu Đà tràn đầy tự tin, dơ tay ra hiệu trăm nghìn binh lính của hắn xông về phía trước. Hét lớn.
“GIẾTTTTTTT…”
Trên tường thành Cổ Loa cao vời vợi, vua Hùng Vương nhìn trăm nghìn giặc
ngoại xâm như thuỷ triều đang lao tới. Ánh mắt hiện lên sự quyết đoán,
bình tĩnh mà uy nghiêm hạ lệnh.
“Nỏ Thần, LÊN TIỄN…”
“BẮNNNNNNNN…”
Hàng trăm, hàng ngàn, hàng vạn mũi tên từ trên bầu trời lao vút xuống mặt
đất như đoạt mạng kẻ thù. Một bước, một kẻ địch phải bỏ xác, xác quân
thù chất cao như núi khiến kẻ thù phải run sợ dừng bước, bỏ chạy toán
loạn trước sức mạnh kinh khủng này.
Triệu Đà hai mắt đỏ bừng, hai bàn tay nắm chặt thành nắm đấm, siết chặt đến run rẩy, cắn chặt hàm
răng nhìn cảnh tượng trước mắt, trong lòng phẫn nộ đến đỉnh điểm. Triệu
Đà rút ra thanh trường cung trên lưng, ngắm thẳng lá cờ nước Văn Lang-Âu Lạc treo trên thành cổ loa đầy hùng vĩ. Hùng Vương cũng cầm thanh
trường cung trong tay, ngắm thẳng về lá cờ của Triệu Đà. Hai mũi tên bay vút qua nhau, phá đích mà tới, phóng mạnh, xé gió lao về phía trước.
“Phụt…”
Lá cờ nước Văn Lang-Âu Lạc được tô đỏ thẫm trong máu. Người lính nước Văn Lang đã lấy thân mình cản trở mũi tên của Triệu Đà.
“Cạch…”
Triệu Đà nhìn lá cờ của hắn rơi trên mặt đất, nhìn tên binh lính cầm trong
tay ngọn cờ đã gãy, đang sợ hãi đến run nẩy bẩy, không dám ngẩng đầu
nhìn về phía trước, không khỏi cắn chặt hàm răng đến rỉ máu. Hắn thua
rồi, đây là thất bại đầu tiên trong đời hắn.
Triệu Đà cắn chặt hàm răng, gằn từng chữ hạ lệnh.
“RÚT QUÂNNNNN…”
Hắn sẽ còn quay trở lại, trăm ngàn không được thì trăm vạn, trăm vạn không
được thì ngàn vạn. Hắn nhất định phải chiếm được nơi đây.
Lần thứ một nghìn. Triệu Đà buông thõng hai tay, nhìn vào thất bại lần thứ một
nghìn của hắn. Thành Cổ Loa đã ở ngay trước mắt, tại sao hắn vĩnh viễn
không có được nó. Hắn không sợ nỏ thần, nỏ thần dù có mạnh, hắn cũng có
thể lấy số lượng, chiến thuật để áp đảo vùi dập nó. Nhưng điều làm hắn
sợ hãi là tinh thần chiến đấu kiên cường đến đáng sợ của người lính nơi
đây, thà chết bảo vệ thành Cổ Loa, không cho quân đội của hắn tiến lên
dù chỉ nửa bước. Điều làm hắn sợ là sự vững vàng của thành trì Cổ Loa,
dưới bao nhiêu sự công phá ác liệt vẫn kiên cường bất khuất, hiên ngang
đứng đó không thể lay chuyển vững vàng như núi.
Triệu Đà cắn chặt hàm răng đến rỉ máu, hắn lại thua một lần nữa.
“RÚT QUÂNNNNNN…”
Triệu Đà nằm trên giường bệnh, trong lòng tràn đầy thống khổ cùng ân hận. Tại sao đã sinh ra hắn còn sinh ra Văn Lang. Hắn đã có được nhưng rồi lại
mất. Chẳng lẽ hắn không thể có được nó sao. Hắn là một kẻ mạnh, chưa bao giờ thất bại. Nhưng tại sao hắn lại thua thảm bại ở nơi đó hết lần này
đến lần khác. Triệu Đà cuối cùng cũng nhắm mắt xuôi tay, trước lúc chết, hắn cuối cùng cũng nhận ra. Nơi đó không thuộc về hắn.
Mùng 10
tháng 3 hàng năm, người dân nước Nam lại nhớ về ngày giỗ tổ Hùng Vương,
cúng bái trời đất. Nhớ ơn những vị vua hùng đã có công dựng nước và giữ
nước.
“Lang Liêu, con mau dâng lên bánh trưng, bánh dầy để tế lễ trời đất”
Lang Liêu ánh mắt sáng ngời, hiện lên một niềm tự hào khó nói. Đôi mắt đầy
trí tuệ, kiên định, cùng quyết đoán. Cả người tuy nhỏ bé, giản dị, cần
cù, chăm chỉ nhưng lại toát lên sự kiên cường mạnh mẽ. Vững vàng bước
lên đài cao, dâng hương lễ tổ.