Lâm Vũ bước theo đám người chết thay tiến về phía trước bắt đầu dò đường, còn đám người Ma Đạo cùng Chính Đạo thì đang đi ở phía sau. Đám người Chính Đạo thì liên tục mắng Ma Đạo dùng
người vô tội làm kẻ dò đường chết thay là vô nhân đạo, tàn ác. Còn người Ma Đạo thì liên tục mắng đám người Chính Đạo là ngụy quân tử. Về phần
Lâm Vũ bọn hắn, thì vẫn phải bước về phía trước làm kẻ chết thay Ha
ha...Lâm Vũ nghe mà nực cười.
Khắp Cực Bắc Chi Địa đều phát ra một mùi hoang tàn chết chóc, không biết đi được bao lâu, trước mặt Lâm Vũ
cùng những kẻ chết thay xuất hiên một bãi đất trống, một bên mọc chút cỏ dại, trên đó còn có một bông hoa trắng đang nảy mần. Một bên là một
chút xương cốt nằm rải rác trên mặt đất. Đám người muốn đi tiếp chỉ có
hai lựa chọn, bước về phía mặt đất có chút cỏ dại, hoặc bước về phía mặt đất có chút xương cốt. Đám người chết thay thấy vậy liền dừng lại, bọn
hắn trong mắt người khác chỉ là sâu kiến tùy ý vứt bỏ, nhưng bọn hắn
cũng không muốn chết, bọn hắn cũng muốn được sống. Lâm Vũ nheo mắt cố
gắng tìm xem con đường nào mới là hợp lí nhất. Bên bãi đất có lưu lại
chút xương cốt chứng tỏ nơi đó xuất hiện qua xác chết, khả năng cao nơi
đó tồn tại yêu thú. Còn về bãi đất có chút cỏ dại, trên đó còn có một
mần hoa mọc nên, chứng tỏ nơi đó có khả năng cao là nơi an toàn.
Lâm Vũ không do dự bước về phía bãi đất có chút cỏ dại mọc lên. Vừa bước
tới gần Lâm Vũ vừa đánh giá quan sát xung quanh, khắp nơi đều là cây cối hình thù quái dị, mọc rải rác, khắp nơi đều là hoang tàn chết chóc, lấy đâu ra cỏ xanh với hoa tươi được. Cảnh vật dưới chân Lâm Vũ có thể coi
là mỹ cảnh đẹp nhất nơi này, cỏ xanh hoa tươi mọc đẹp mơn mởn ở cái nơi
toàn cây cối quái dị, mặt đất đen kịt không một ngọn cỏ, tràn ngập tử
khí. Thật là hợp lí. Lâm Vũ càng nghĩ càng thấy hợp lí cỏ xanh hoa tươi
mọc ở nơi này thật hợp lí. Lâm Vũ nhớ tới Thủy Độc Mãng, nó dùng thủy
linh hoa dẫn dụ con mồi tới. Đống xương cốt này sao có thể so sánh với
thủy linh hoa được chứ, nếu là thủy linh hoa đám người sẽ lao tới, còn
nếu là xương cốt đám người đương nhiên sẽ tránh né mà đi về phía cỏ xanh đang mọc tươi tốt. Lâm Vũ bước trên bãi đất mọc cỏ xanh, có một bông
hoa màu trắng đang nảy mần vừa nghĩ vừa cảm thấy vô cùng hợp lí. Lâm Vũ
dừng bước, quay đầu bỏ chạy thục mạng, miệng hét lớn.
“Chạy....Mau....”
“Rầm...”
Từ dưới mặt đất, một bông hoa to lớn khổng lồ xông thẳng lên mặt đất há to miệng máu nuốt chửng hàng chục người vào bụng, ngay sau đó phun ra một
đống xương người về phía bãi đất có chút xương cốt nằm trên đó.
Lâm Vũ không quay đầu, bỏ chạy thục mạng, đừng nhìn nó chỉ là một bông hoa, một ngụm nó cũng có thể cắn chết Lâm Vũ, Lâm Vũ trong mắt nó chỉ là một con nhược kê mà thôi.
Vô số dây leo từ trên người bông hoa mọc ra, tóm lấy những kẻ đang chạy trốn.
“Rầm…”
Một chiếc dây leo ngay lập tức đập mạnh vào lưng Lâm Vũ, khiến lưng hắn
chảy toang máu, đánh bay một miến thịt lớn trên lưng hắn, máu tươi như
suối phun ra ướt đẫm mặt đất, Lâm Vũ cắn chặt hàm răng đến rỉ máu, bò
lăn lộn trên mặt đất, tiếp tục bỏ chạy thục mạng.
“Rầm…”
Một sợi dây leo lại tóm vào tay Lâm Vũ, kéo hắn đến chỗ chết, Lâm Vũ cắn
chặt hàm răng, vặn gãy cánh tay thoát khỏi sợi dây leo trói buộc.
Lâm Vũ mới từ trên mặt đất bò dậy, một sợi dây leo lại trói chặt cả người
hắn, kéo về chiếc miệng đang há lớn, Lâm Vũ cố sức dãy dụa nhưng vô ích, chỉ có thể trơ mắt nhìn cơ thể ngày càng tới gần chiếc miệng máu đang
há lớn, chờ đợi nuốt hắn vào bụng, ngay lúc Lâm Vũ đang đứng trước bờ
vực sinh tử, mạng sống như ngàn cân treo sợi tóc, một tên cao nhân bỗng
dưng xuất hiện, chém chết bông hoa ăn thịt người, cứu hắn một mạng. Ha
ha…Nực cười, Lâm Vũ hai mắt lạnh lùng, không do dự há miệng lớn, cắn
liên tục lên sợi dây leo đang trói buộc hắn, Hàm răng của hắn như cắn
vào đá, chảy toang máu, nhưng hắn không dừng lại, tiếp tục cắn điên dại, nhựa cây màu xanh lè phun ra ướt đẫm miệng hắn, khiến miệng hắn bỏng
rát, cổ họng như đốt cháy, đau đớn, thống khổ ăn mòn cả lưỡi hắn, Lâm Vũ hắn không dừng lại, hắn không muốn chết, không muốn chết…Sợi dây leo
đứt gãy, Lâm Vũ lăn trên mặt đất tiếp tục bỏ chạy không hề dừng lại, cổ
họng hắn bị đốt cháy, không thể nói được thành tiếng, một cánh tay hắn
bị vặn xoắn, đứt gãy chảy toang máu, cả người hắn da thịt khắp nơi đều
đang bị nhựa cây ăn mòn, từng miếng da thịt rơi trên mặt đất vô cùng thê thảm.
“Rầm…”
Cuối cùng đám người Chính Đạo đã ra tay, đợi
đến khi bông hoa đã đánh chén no nê, định chui xuống mặt đất, Nhạc Bất
Bại mới rút ra thanh kiếm, một nhát chém bông hoa thành tro bụi. Nhạc
Bất Bại đi tới chỗ đám người, ân cần hỏi thăm từng người một, cố gắng
động viên mọi người tiếp tục đi tiếp, sau cơn mưa nhất định trời sẽ
sáng, một tương lai tươi đẹp đang chờ đón bọn họ, khuyên bọn họ đừng bỏ
cuộc mà hãy kiên cường bước tiếp. Đám người bị chọn làm kẻ chết thay
đang bi thương tuyệt vọng, nghe được những lời ân cần, động viên của
quân tử kiếm Nhạc Bất Bại liền cảm động rơi nước mắt, bọn hắn chỉ là
những người chân chất, thật thà, đây là lần đầu tiên có người quan tâm
tới sống chết của bọn hắn, cỗ vũ bọn hắn tiến về phía trước, chỉ cần
vượt qua nơi đây, vượt qua mộ huyệt an toàn, bon hắn sẽ được tự do. Cả
đám người đều cảm động rơi nước mắt, liên tục cảm tạ quân tử kiếm Nhạc
Bất Bại. Lâm Vũ nằm trên mặt đất, thở nặng nhọc cũng không nhịn được bật cười cảm động rơi nước mắt, quả không hổ danh là quân tử kiếm Nhạc Bất
Bại, quả là bậc quân tử ha ha…
Lâm Vũ mang theo chiếc cổ họng đã
bị đốt cháy, biến thành một người câm, một cánh tay bị vặn xoắn, nát
bét, khắp người đều là thương tích bước về phía xác chết cây hoa ăn
thịt, hái một loại quả bốc mùi hôi thối mọc trên người nó, sau đó tiếp
tục đi theo đám người tới ác ma nữ vương mộ huyệt. Bỗng một con yêu thú
hai đầu, cả người như khủng long bạo chúa xuất hiện, từ trên bầu trời
dang rộng hai cánh bay vút xuống mặt đất, nửa người trên của nó là bộ
xương khô, nửa người dưới lại là máu thịt bao trùm trong lớp vảy vô cùng kỳ dị. Con quái vật đâm thẳng xuống mặt đất khiến bụi bay mù mịt, Con
quái vật liên tục dẫm đạp trên mặt đất, khiến đám người nát bét, như
thịt vụn hoà với nội tạng vô cùng thê thảm. Lâm Vũ hắn cũng giống đám
người dùng hết sức lực chạy trốn.
“Rầm…”
Một chiếc chân đạp
thẳng vào người Lâm Vũ, khiến hắn ngã lăn xuống đất, Lâm Vũ chưa kịp bò
dậy, con quái thú lại đạp thêm cho Lâm Vũ một cái, Lâm Vũ vừa mới ngoi
đầu lên, lại thêm một cái đạp, đạp thẳng mặt Lâm Vũ ngã xuống đất, con
quái vật thấy Lâm Vũ còn chưa chết lại đạp thêm mấy cái…
Lâm Vũ bị đạp cả người đã nát bét không chịu nổi, máu tươi từ miệng hắn không
ngừng phun ra, dù khả năng hồi phục của hắn rất mạnh, nhưng cứ như thế
này sớm muộn hắn cũng sẽ bị đạp chết, Lâm Vũ không do dự dùng hết sức
lực lăn trên mặt đất, con quái vật cũng dẫm đạp theo từng đường lăn của
hắn.
“Rầm…”
Một chiếc chân của Lâm Vũ bị đạp nát bét, đứt
gãy lìa khỏi cơ thể, Lâm Vũ cắn chặt hằm răng, mồ hôi lạnh đổ nhễ nhại
trên khuôn mặt tiếp tục cố gắng lăn về phía trước tuyệt vọng cầu sinh.
Lâm Vũ cả người be bét, máu tươi từ cơ thể hắn chảy ra như suối, Cả người
hắn khó thở nằm trên mặt đất lạnh lẽo, cuối cùng hắn cũng đã chống cự
được tới lúc con quái vật bị đám người chính đạo cùng ma đạo ra tay xử
lý.
Mặt trăng đã lên cao, cả đám người bắt đầu tụ tập, đốt lửa bàn bạc cho kế hoạch tiếp theo nên làm thế nào, còn Lâm Vũ cùng những kẻ
chết thay thì được vứt ở một góc xó xỉnh, mặc kệ sống chết.
Lâm Vũ cả người hắn băng kín vết thương, một tay bị vặn xoắn nát bét, một chân đã đứt gãy, lìa khỏi cơ thể, cổ họng thì bị đốt cháy biến thành người
câm, khắp người đều là những vết thương chằng chịt, một tay còn lại của
hắn thì đang cầm một chiếc lương khô cứng như đá, vị như bùn đất cố gắng nuốt vào trong bụng.
Bỗng trước mặt hắn xuất hiện ba vị tuyệt sắc giai nhân. Không ai khác ngoài Hoả Vũ Thiên Linh, Lưu Ly Lan Linh và Cơ Thiên Tâm. Hoả Vũ Thiên Linh không hiểu vì sao khi nhìn thấy tên ăn mày thê thảm như vậy lại khiến nàng vô cùng đau lòng, nhịn không được mà
tới đây xem hắn, Cơ Thiên Tâm thì nhíu mày nhìn tên ăn mày, tên ăn mày
này cho nàng một cảm giác vô cùng kỳ lạ, giống như giữa hai người có một mối liên hệ nào đó, Lưu Ly Lan Linh nhìn tên ăn mày, điều này làm nàng
nhớ về quá khứ trước kia, trước kia nàng cũng chỉ là một kẻ tầm thường,
nếu không phải nàng may mắn có được vô thượng cơ duyên, có lẽ bây giờ
nàng cũng giống như tên ăn mày này, trở thành sâu kiến trong mắt kẻ
khác. Điều này lại làm nàng nhớ tới Lâm Vũ, người nam nhân thông minh
nhất nàng từng gặp, cũng là kẻ đáng sợ nhất nàng từng biết, khiến nàng
không thể nào quên, càng nhìn tên ăn mày, nàng càng cảm thấy tên ăn mày
này giống Lâm Vũ. Lưu Ly Lan Linh lắc đầu, không thể nào, một kẻ đáng sợ như Lâm Vũ mà có thể lưu lạc đến mức đường này thì cái thế giới này
điên cả rồi.
Cả ba người con gái đều móc ra một viên chữa thương
đan, đưa vào tay Lâm Vũ. Lâm Vũ nhìn ba viên chữa thương đan trong tay,
chỉ có thể mỉn cười mà nhận lấy.