Sáng sớm ngày hôm sau, Vạn Bảo Nhi tỉnh giấc, còn vị nam tử đó đã sớm
biến mất, nàng đã sớm quen thuộc với điều này. Vạn Bảo Nhi vươn vai, đón chào một ngày mới mỉn cười trở về nhà.
Lâm Vũ mở cửa quán ăn,
từng tia sáng ấm áp của ngày mới chiếu trên gương mặt trải nhiều sương
gió của hắn. Lâm Vũ mỉn cười dọn dẹp, lau chùi bàn ghế, chuẩn bị một
ngày mới. Lâm Vũ nhìn ra bên ngoài, mọi ngày đường phố rất náo nhiệt,
nhưng hôm nay còn đông hơn một cách kỳ lạ, mọi người đều chen chúc nhau
đi trên đường phố, hơn nữa đã đông đến mức chật kín không thể đi lại.
Lâm Vũ ngẩng đầu cố gắng lắng nghe xem chuyện gì đang xảy ra. Bỗng người hai bên đường đều nín thở tự động tách ra hai hàng, ánh mắt nhìn chăm
chú một vị mỹ nữ đang bươc tới. Vị mỹ nữ khuôn mặt hơi tròn, không béo,
không gầy, tràn đầy khả ái, nụ cười mang theo hai má núm đồng tiền vô
cùng duyên dáng, bước đi đầy yểu điểu uyển chuyển, hai mắt trong trẻo,
hồn nhiên, vẻ đẹp tô đậm nên bộ áo xanh dương đầy duyên dáng, vì người
mà chiếc áo mới trở nên đẹp mắt. Vị mỹ nữ bình tĩnh bước đi qua đám
đông, đi xuyên qua người Lâm Vũ, nhẹ nhàng ngồi xuống một chiếc bàn,
bình tĩnh, ung dung, từ tốn nói.
“Chủ quán cho Vạn Bảo Nhi một tô phở được không”
Lâm Vũ sững người, không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Nhưng rất nhanh Lâm Vũ liền mỉn cười đi vào phòng bếp, dao trong tay như bay múa, thuần thục
cho nước dùng vào bát, một tô phở được đưa lên trước mặt vị mỹ nữ. Vị mỹ nữ ung dung, bình tĩnh nhẹ nhàng cầm đũa, đưa sợi phở lên đôi môi đỏ
thắm nhẹ nhàng thưởng thức, toát lên vột vẻ đẹp tao nhã, chuẩn mực. Sau
một lúc, vị mỹ nữ nhẹ nhàng từ tốn hạ đôi đũa xuống, nở một nụ cười
khuynh quốc, khuynh thành nói.
“Món ăn rất ngon, đa tạ”
Sau đó liền đứng dậy, để lại một viên linh thạch liền rời đi. Khiến đám
đông bên ngoài cũng nín thở ngơ ngác thất hồn lạc phách nhìn theo bóng
lưng tuyệt thế giai nhân rời đi. Sau đó, đám đông liền như ong vỡ tổ lao vào quán ăn của Lâm Vũ không ngừng hò hét nói lớn.
“Chủ quán ta muốn ăn phở, muốn ăn phở”
“Chủ quán cho ta mười bát phở, không một trăm bát”
Rất nhanh cả quán ăn đều chật kín khách ngồi, đám người bên ngoài cũng
không ngừng chen nhau mà tới. Cả quán ăn đều trở lên náo nhiệt, tiếng hò hét vang vọng khắp nơi.
“Trời, đây còn là món ăn của Đại Vận Thế Giới không vậy, mỹ vị vượt qua thời đại, vượt qua thế giới là đây sao”
“Ta hận, ta hận vì sao bây giờ mới được nếm thử món ăn như thế này”
“Ngươi có thể không vừa khóc vừa ăn không hả, làm cho ta cũng khóc theo, thật ngon”
Mãi cho đến tận khuya, đám người mới rời đi, chỉ còn lại Lâm Vũ ngồi một
mình nhìn vầng trăng sáng đang chiếu trước sân nhà hắn. Bỗng từ sau lưng Lâm Vũ phát ra tiếng bước chân đang tới gần. Lâm Vũ quay đầu, sau lưng
hắn không có ai. Lâm Vũ quay mặt lại, đã thấy Vạn Bảo Nhi đang treo
ngược người, lè lưỡi tinh nghịch nhìn Lâm Vũ. Lâm Vũ định gõ đầu Vạn Bảo Nhi, thì nàng đã nhảy xuống, vỗ vai Lâm Vũ mỉn cười nói.
“Lâm
huynh, ngươi sao lại có tâm trạng nhìn trăng sáng vậy, không phải là
đang nhớ tới Vạn Bảo Nhi, thiên hạ đệ nhất mỹ nữ tham nguyên đế quốc hôm nay vừa gặp mặt đấy chứ Ha ha…huynh nên bỏ cuộc đi, người ta là thiên
hạ đệ nhất mỹ nữ sao có thể nhìn chúng huynh được chứ Ha ha…”
Lâm Vũ cũng mỉn cười nói. “ Ta đúng là nhớ tới thiên hạ đệ nhất mỹ nữ…”
Vạn Bảo Nhi nghe Lâm Vũ nói vậy trong lòng liền đắc trí, chuyện này cũng
quá là điều bình thường đi, để xem Lâm ngốc còn dám xem thường nàng nưa
không.
“Nhưng người ta nhớ tới không phải Vạn Bảo Nhi”
Vạn Bảo Nhi phùng má, trợn mắt không phục nói.
“Được huynh có giỏi thì thử nói xem, ngoài Vạn Bảo Nhi ra, huynh còn có thể gặp được những ai khác là thiên hạ đệ nhất mỹ nữ”
Lâm Vũ cũng đành lắc đầu, kể cho Vạn Bảo Nhi nghe một chút cố sự của bản thân.
“Ha ha…Thiên hạ đệ nhất mỹ nữ Hoàng Minh Đại Triều, Hồ Mị Nguyệt bị huynh
đè ngã dưới thân, còn Thiên Hạ đệ nhất mỹ nữ Long Tiên Nam, La Mị Nguyệt bị huynh cưỡng hôn Ha ha…chết cười ta mất, ta không nhịn được nữa, ha
ha…”
Vạn Bảo Nhi nghe Lâm Vũ kể tới đây nhịn không được lăn lộn
trên mặt bàn cười lớn. Lâm Vũ thấy vậy khuôn mặt đen lại hắn có giống
đang kể truyện cười sao. Vạn Bảo Nhi thấy Lâm Vũ im lặng đành cố lén
cười nói.
“Ha ha…huynh đừng để ý đến ta, tiếp tục kể tiếp đi ha ha…”
Lâm Vũ chỉ đành thở dài nói tiếp.
“Ha ha…Thánh nữ Linh Lung Thánh Địa, Lưu Ly Lan Linh, bị huynh đánh quỳ
trên mặt đất cầu xin tha thứ, Thánh nữ Tiêu Dao Thánh Địa, Vũ Hoả Thiên
Linh bám sống, bám chết muốn trở thành thê tử của huynh…Ha ha…Đây là
truyện cười lớn nhất ta từng đươc nghe ha ha…”
Vạn Bạo Nhị ôm
bụng cười ngã lăn trên mặt đất, khi nghe Lâm Vũ nói vậy. Đây quả thực là truyện cười lớn nhất thiên hạ nàng từng được nghe. Sau khi đã cười chán chê, thấy Lâm Vũ chỉ im lặng uống trà, không tiếp tục kể nữa. Nàng đành cố lén cười xoa bóp vai cho Lâm Vũ, nhẹ nhàng nói.
“Huynh mau kể tiếp đi. Ta hứa lền này dù cho nghe thấy bất kỳ điều gì cũng sẽ không cười nữa”
Lâm Vũ suy nghĩ một lúc cuối cùng cũng tiếp tục kể tiếp. Vạn Bạo Nhi nghe
Lâm Vũ kể xong, nhịn không hai mắt trợn tròn, há hốc mồn kinh ngạc sau
đó.
“Ha ha…Đệ nhất mỹ nữ Âm Giới công chúa Âm Mộng Lan, đệ nhất
mỹ nữ thiên giới công chúa Thiên Thiên đều là thê tử của huynh ha ha…Trí tưởng tượng này cũng quá phong phú đi ha ha… Chắc huynh sẽ không cho là thiên hạ đệ nhất mỹ nữ Đại Vận Thế giới cũng là thê tử của huynh đấy
chứ ha ha…”
Lâm Vũ mặt đen lại, quay đầu đi chỗ khác, một mình
tiếp tục uống trà, mặc kệ Vạn Bảo Nhi đang ôm bụng cười lăn lộn trên mặt đất. Bỗng lúc này có hai tên áo đen bỗng dưng xuất hiện xông tới muốn
bắt hai người.
“Cạch”
Một tiếng kiếm vừa ra, hai tên áo
đen liền ngã lăn trên mặt đất. Một tên nam tử anh tuấn, ánh mắt lạnh
lùng không chứa một tia tình cảm xuất hiện, nhìn lướt qua Lâm Vũ, rồi
mang theo hai các xác rời đi, Vạn Bảo Nhi thấy vậy cũng ngừng cười, đứng dậy cáo từ Lâm Vũ nhanh chóng ra về.
Sáng sớm ngày hôm sau, Lâm
Vũ như thường lệ mở cửa quán ăn. Nhưng khi hắn vừa mới mở cửa. Dòng
người đông nghịt đã chen nhau vào quán của hắn, chật kín chỗ ngồi. Người này vừa ra người khác lại chen vào. Khiến hắn làm việc không ngơi tay.
Ba ngày sau, hắn đã sửa lại quán ăn nhỏ của hắn thành một tòa lầu lớn
cao ba tầng, nhưng số lượng người kéo đến ăn vẫn đông nghịt, chật kín cả một tòa lầu ba tầng. Đây đều là những người ở vô số nơi khác nhau. Nghe danh “Món Việt” mà tìm tới, chỉ cầu một lần được thưởng thức. Một tháng sau, quán ăn của Lâm Vũ đã trở thành quán ăn lớn nhất, nổi tiếng nhất
Tà Nguyên thành, Kinh đô Tham Nguyên đế quốc. Mỗi ngày vô số người ra
vào nhiều không đếm xuể. Vạn Bảo Nhi đương nhiên cũng là khách quen
trong số đó. Mỗi ngày đều tới ăn ba bữa không rời khiến cuộc sống của
Lâm Vũ có thêm nhiều màu sắc. Nhưng thế gian luôn có những kẻ vì lòng
tham mà làm tất cả, vì ghen ghét đố kỵ mà không chừa thủ đoạn. Lâm Vũ từ một kẻ vô danh trở thành một tên giàu có, nổi tiếng đã khiến cho đám
gian thương A, B, C, D không chỉ ghen ghét, đố kỵ mà còn khát vọng muốn
chiếm được công thức làm đồ ăn của Lâm Vũ.
Trong một gian phòng nhỏ, vô cùng kín đáo. D gian thương nhịn không được hỏi.
“A huynh, chẳng lẽ chúng ta cứ để một tên vô danh đè đầu cưỡi cổ sao.”
Tên gian thương A nghe vậy liền mỉn cười nói.
“Ha ha chúng ta đâu phải là những kẻ duy nhất tham đống của cải đó. Ta nghe nói Hắc Long Bang đang có ý định cướp lấy nó. Chúng ta chỉ việc đợi Hắc Long Bang đuổi tên kia ra ngoài. Cướp lấy quan ăn. Đến lúc đó chúng ta
chỉ cần dùng giá thấp mua lại nó từ Hắc Long Bang, cho người thầm bắt
tên chủ quán bức cung nói ra công thức. Vậy là tất cả đều thuộc về chúng ta ha ha…”
Đám thương nhân B,C, D nghe vậy, cũng không nhịn được hai mắt tỏa sáng, tham lam nghĩ tới hình ảnh tiền tài như nước chảy vào túi bọn hắn. Nghĩ tới một tương lai đầy tốt đẹp.