Ngày
hôm sau , cô thức dậy đúng thời gian hắn đang ăn .. cô đi xuống bàn ăn , hắn
ngồi ăn với vẻ mặt thật đáng sợ …cô thấy trên mặt của hắn hình như có vết gì đó
màu đỏ , nhìn kỹ hơn thì ra đó là dấu tay . Cô bước lại gần hắn nhắc :
-
Anh kia!!Mặt anh có in dấu tay của ai kìa!
-
Đỏ chót luôn á.
-
Có sao không vậy??_cô ngơ ngác hỏi
Sau
khi cô nói xong , một tiếng Rầm vang lên từ bàn tay của hắn…..Cả người của hắn
như tỏa ra sát khí vậy , bỗng đám người hầu xung quanh chạy lại kéo cô ra chỗ
khác mới dám lên tiếng nhưng cũng chỉ là tiếng thì thầm vô tai :
-
Thiếu phu nhân , người không cảm thấy dấu vân tay đó giống của ai sao?
Cô
quay ra nhìn lại thật kỹ…….
Sau
vài phút quan sát kỹ lưỡng … Cô nhận ra
-
Ừm…rất giống dấu vân tay của con gái!!!
Đám
người hầu nghe xong tự đập tay vô mặt , còn cô thì vẫn ngơ ngác không hiểu ý
bọn họ . Bỗng hắn lên tiếng là cả đám giật mình :
-
Ăn cơm xong cùng tôi về nhà!
-
Ầu!Được, nhưng phải để tôi ăn đã chứ!
Cô
bĩu môi rồi đi ra bàn ăn , hắn cúi mặt xuống cười nhẹ … vẻ sát khí vừa nãy biến
mất nhanh chóng . Đám người hầu cũng thở phào nhẹ nhõm , còn cô thì đến giờ vẫn
chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra ( nu9 hơi ngốc mọi người nhỉ??)
Sau
khi ăn xong , cô được hắn đưa cho một bộ đồ màu xanh dương rồi dặn cô mặc vào ,
mặc xong rồi đi . Cô nhìn bộ đồ rồi lại nhìn hắn với vẻ mặt không vui , bởi màu
xanh dương là màu cô làm cho cô cảm thấy ghét vì nó gắn liền với kỷ niệm buồn
của cô . ( kỷ niệm này là của nu9 vs na9 hồi bé nha … có gì sẽ giới thiệu chi
tiết sau )
Hắn
nhìn vẻ mặt đó của cô liền giành lại bộ đồ đó :
-
Tôi …tôi đưa nhầm!!
-
Phù…..may ghê á!!!May không phải bộ này!!!
-
…..
-
Ấy..vậy bộ anh đưa tui đâu???
-
Trên phòng cô!!
Cô
vui vẻ chạy lên phòng , hắn nhìn theo bóng lưng cô mà cười thầm
5
phút sau…..
-
Tôi thay đồ xong rồi!
-
Vậy đi thôi!!
-
Ầu…
Cô
đi xuống từng bậc cầu thang,đến nơi hắn giơ cánh tay ra .. cô lại không hiểu
chuyện gì (do từ bé đến lớn cô luôn bị bố mẹ nhốt ở trong nhà kho chỉ khoảng
lúc 5 tuổi trở xuống là cô ở với bà) . Hắn thấy cô với vẻ mặt ấy liền hiểu ,
hắn với lấy tay cô rồi luồn vô tay hắn..còn thêm một câu dặn dò :
-
Mỗi lần đi với tôi thì phải khoác tay tôi như này!Nghe chưa?
-
Ờm!_cô trả lời
Thấy
cô ngoan ngoãn như vậy hắn cũng vui thầm . Hắn chở cô đến một căn nhà , trông
cũng bằng nơi mà cô đang ở nhưng nơi đây như có gì đó khác hẳn vậy …cô nghĩ
chắc đây là nhà của bố mẹ hắn cũng là bố mẹ chồng của cô . Hắn dẫn cô đi vào ,
vào đến cửa thì lại có một hàng người hầu đứng chào như ở biệt thự:
-
Chào thiếu gia ! Chào Thiếu Phu Nhân ạ!
Hắn
nghe xong gật đầu rồi dẫn cô đi vào , đi đến đây tay chân cô bắt đầu run đến
mức đi cũng không vững … hắn như biết được mọi thứ mà đỡ cô đi , còn đi rất
chậm …ở khoảnh khắc ấy cô thấy mình như được hắn quan tâm và chăm sóc một cách
rất cẩn thận .
Vào
đến phòng khách , một bác gái nhìn rất trẻ đi đến nắm tay cô cười rồi nói :
-
Thằng con bất hiếu này!Mãi mới cưới được con dâu về cho mẹ.Nào,con có mệt
không?Ngồi xuống đây với mẹ!
-
Dạ …dạ!!!
Cô
ngồi xuống mà người vẫn hơi run run , nghĩ thật hạnh phúc khi có mẹ chồng như
này …..nhưng hạnh phúc chưa được bao lâu thì thanh mai trúc mã từ bé của hắn
đến …. Cô ta ngay lập tức chạy đến bên hắn nhõng nhẽo :
-
Ngụy ca ca!Em nhớ anh lắm đó!
Vả
vô mặt cô ta là câu nói lạnh lùng đến từ hắn
-
Cô là ai??Tôi quen biết cô sao mà nhớ hay không??
-
Em …em là thanh mai trúc mã của anh Thanh Nhã đây mà!!
-
Xin lỗi!Tôi không nhớ!Phiền cô tránh ra,tôi có bệnh rất ghét phụ nữ động vào