- Cậu đã từng nghe về People và dự án Nhật Thực rồi chứ? – Bern hỏi.
Đợi Tiểu Hạ gật đầu, Bern tiếp tục:
- People là tập đoàn do Louis sáng lập hồi còn ở Pháp.
- Không thể nào! – Tiểu Hạ kêu lên trong sửng sốt.
Bern nhìn cô gật đầu, như thể muốn khẳng định chắc chắn lời mình nói. Anh chậm rãi kể lại một câu chuyện dài.
Là du học sinh của trường đại học SKEMA - trường kinh doanh hàng đầu nước
Pháp, Nam Khang đã cùng một số người bạn làm kinh doanh ngay từ năm nhất đại học. Tốt nghiệp đại học, anh lập ra Công ty Thương mại People với
chuỗi siêu thị thực phẩm online dành cho người Việt. Nguồn hàng được vận chuyển trực tiếp từ Việt Nam một cách khép kín mà không qua trung gian
thứ ba, hàng hóa đến tay người Việt với mức giá rẻ nhất và tiện lợi
nhất. Người Việt tại Pháp có thể mua được bất cứ loại thức ăn quê nhà
nào chỉ bằng vài thao tác trên điện thoại hoặc máy tính. Nhanh chóng
được cộng đồng Việt kiều đón nhận, từ Pháp, People mở rộng thị trường
sang khắp các nước Châu Âu. People từ một siêu thị thực phẩm đơn thuần
trở thành một chuỗi trung tâm thương mại, siêu thị, khách sạn, cao ốc
cho thuê..., không còn chỉ giới hạn trong giới người Việt nữa, mà đã trở thành một thương hiệu có chỗ đứng trong thị trường Pháp nói riêng và
Châu Âu nói chung.
Trong thời gian đó, Nam Khang đầu tư vào bất động sản Việt Nam.
Lúc đó Nhật Thực là một nơi hoang sơ, hơn một nửa diện tích là mặt nước.
Muốn biến nó thành mặt đất, đòi hỏi kỹ thuật tiên tiến mà không một công ty trong nước nào đủ liều lĩnh để đầu tư. Một tập đoàn nước ngoài như
People lại hoàn toàn có đủ năng lực để làm điều đó.
Cũng trong
thời điểm đó, núi Bắc Hà ở Đà Nẵng đã được Uy Thị đầu tư được mấy năm và được Uy Quyền giao cho con trai mình – Uy Phong quản lý. Không giống
như cha mình, Uy Phong bất tài nên khu du dịch Bắc Hà hoạt động đã lâu
mà vẫn không đem lại lợi nhuận gì cho Uy Thị.
Nam Khang đợi thời
điểm thích hợp, khi sự chen chân của Uy Thị vào Nhật Thực ngày càng rõ
rệt, và sự ưu ái của chính quyền dành cho Uy Thị ngày càng lộ liễu, anh
quyết định chuyển nhượng toàn bộ quyền đầu tư. Uy Quyền đâu thể bỏ qua
“miếng bánh thơm” Nhật Thực – khi mà phần việc khó nhất Nam Khang đã làm xong, giờ ông ta chỉ việc “xơi” nó. Trước đó đã mua được một nửa đất
Nhật Thực với giá rẻ bèo từ chính quyền thành phố, giờ đây ông ta chỉ
cần bỏ tiền ra mua quyền đầu tư từ People là có thể một mình ăn hết cái
bánh đó. Vì thế, Uy Quyền bán lại Bắc Hà ở Đà Nẵng – công trình không
đem lại lợi nhuận gì cho ông ta, để lấy tiền đó đắp vào dự án Nhật Thực.
People trong dự án Nhật Thực không lời cũng chẳng lỗ gì.
Sau đó, Nam Khang bán lại thương hiệu People cho một tập đoàn lớn của Pháp
rồi về Việt Nam thành lập Nam Thịnh, mua lại Bắc Hà. Từ một khu du lịch
đơn điệu kém thu hút, Nam Khang đã tạo dưng lại công trình Bắc Hà đồ sộ
như ngày nay.
- Ngay từ đầu, tất cả chỉ là một ván cờ của Nam Khang! Cậu ấy biết rằng
không thể thắng Uy Thị trong cuộc chiến giành quyền đầu tư vì họ có quan hệ với chính quyền, cho nên cậu ấy tình nguyện nhảy vào vị trí mà họ
vốn không dòm ngó tới, làm cho nó trở nên có giá trị, đợi Uy Thị quay
trở lại xâu xé, và nhả ra miếng bánh thực sự mà cậu ấy muốn – Bắc Hà!
Bern gật đầu, tổng kết câu chuyện: “Ngay từ khi còn học cấp ba ở Đà Nẵng,
Louis đã biết mình sẽ phải làm gì với Bắc Hà rồi. Khi nghe tin Uy Thị
mua được Bắc Hà, cậu ta trông thì có vẻ thất vọng, nhưng thực ra đã ngầm vạch sẵn một kế hoạch để giành lấy nó từ tay họ rồi.”
- Khoan đã, tại sao lại chưa từng nghe tên cậu ấy xuất hiện trong dự án Nhật Thực? – Tiểu Hạ thắc mắc.
- Dự án đó phải đối đầu trực tiếp với Uy Thị, Louis không thể lộ diện nên đã để một người khác làm đại diện pháp lý, cậu ta chỉ đứng sau. – Bern
trả lời.
Tiểu Hạ lại càng thấy khó hiểu hơn, cô hỏi: “Tại sao cậu ấy không thể lộ diện trước Uy Thị?”
- Tiểu Hạ, Louis hoàn toàn có thể ở lại Pháp để phát triển sự nghiệp,
nhưng cậu ta vẫn chọn quay về Việt Nam. Mục tiêu cả cuộc đời của Louis
là lật đổ Uy Thị, đánh bại Uy Quyền. Ông ta là người Louis căm thù nhất
trên đời này. Nhưng câu chuyện đằng sau thì mình không được biết, cậu ta chưa từng kể với bất cứ ai.
Chưa từng kể với bất cứ ai sao?
Tiểu Hạ mơ hồ nhớ lại điều gì đó. Ký ức đưa cô quay trở về một buổi chiều mười ba năm về trước.
…
Buổi trưa trời nắng gắt, con bé không tài nào ngủ được mặc cho bao bọc xung
quanh nó là những âm thanh dễ chịu: tiếng quạt chạy đều đều, tiếng thở
nhè nhẹ tựa như có nhịp điệu của mọi người. Nó nhỏm người dậy, rón rén
di chuyển ra khỏi phòng. Nó chạy đến dưới bóng râm của cây ngô đồng to
nhất trong vườn.
Nó là Mộc Chi, là đứa con gái xinh xắn và toả
sáng nhất nơi này. Sự mơ hồ về nguồn gốc không làm Mộc Chi trưởng thành
trong héo úa, nỗi đau và sự khao khát không đủ sức vùi dập mầm xanh mơn
mởn đang trỗi lên từng ngày trong nó. Chính tại nơi này, cái nắng đã làm da nó trắng trẻo hồng hào, những cơn gió và hương thơm của hoa cỏ đã
nuôi dưỡng mái tóc nó đen mượt. Hơn tất thảy, tâm hồn Mộc Chi được vun
đắp bởi thứ tình cảm to lớn vượt lên trên nỗi căm ghét những người đã bỏ rơi mình.
Mộc Chi nằm dài xuống bãi cỏ dưới bóng râm của cây ngô
đồng, bắt hai tay lên đầu và nhắm nghiền đôi mắt. Mấy tia nắng vàng
xuyên qua khoảng trống giữa những chiếc lá, nhảy nhót không ngừng trên
mắt nó. Nhưng nó nhận ra ánh sáng bên ngoài màng mắt không đều, có chỗ
đột nhiên tối sẫm lại. Nó lại mở mắt ra, có người đang nằm trên cành cây ngay phía trên, rất tĩnh, chỉ có những chiếc lá xung quanh là chuyển
động. Mộc Chi nhỏm dậy:
- Cả ngày nay anh trốn đi đâu vậy?
- Đừng ngủ như thế, không tốt.
- Nam Khang Nam Khang Nam Khang Nam Khang!!
Nam Khang đang ngồi tựa lưng vào thân cây, hai tay vòng trước ngực và chân
thì duỗi thẳng trên cái cành to và khoẻ nhất. Với một giọng điệu đầy uể
oải, cậu lên tiếng:
- Mẹ Dương.
Mộc Chi hạ giọng:
- Vậy anh xuống đây đi!
- Không thích.
Mộc Chi quyết định trèo lên theo Nam Khang. Chẳng mấy chốc mà nó đã lên đến độ cao ngang với cậu. Hai chân nó đạp lên những chỗ gồ ghề, hai tay ôm
chặt lấy thân cây, nói với sang:
- Xích qua chút!
Nam Khang
làm theo lời nó. Mộc Chi đã ngồi yên vị trên cành cây, hai chân thòng
xuống dưới không ngừng đung đưa. Nam Khang vẫn tuyệt nhiên không chịu mở miệng. Mộc Chi chu môi:
- Sao lại làm mặt lạnh với em?
Không đợi Nam Khang phản ứng, nó lại tiếp lục lải nhải:
- Lần đầu tiên em gặp anh cũng là ở chỗ này nè. Lúc đó em ở trên này, còn anh nằm dưới kia. Rồi em đã ngủ quên và rớt bịch xuống ngay bên cạnh
anh, nhỉ?
- Anh phải công nhận là em rất xinh đi.
- Nam
Khang, sau này đừng trốn ở đây nữa. Nếu anh có mặt khi có khách ghé
thăm, em chắc chắn anh sẽ là người đầu tiên được chọn, và anh sẽ rất
nhanh có ba mẹ nuôi thôi. Dù sao em cũng phải công nhận em thua anh một
chút xíu…
Nói tới đây thì Mộc Chi đã bắt đầu sụt sịt.
- Bao giờ em đi? - Nam Khang cắt ngang lời nó.
- Ngày mai. Bố nuôi sẽ tới đón em. Anh sẽ nhớ em chứ?
Rất lâu rất lâu sau, cậu lên tiếng:
- Có một trọng trách anh bắt buộc phải làm được, em hãy ở cạnh anh, được
không? – giọng cậu như thể đang cầu xin. Đó là lần đầu tiên cô bé thấy
cậu như vậy.
- Nhưng người ta đã chọn em mất rồi! Những đứa trẻ như chúng ta thì làm gì có quyền quyết định đâu chứ…
Mộc Chi bắt đầu khóc, những giọt nước mắt trong suốt tí tách rơi xuống hai
bầu má đỏ hây của nó. Vậy là chia tay ngôi nhà Hoa Hướng Dương, chia tay mái ấm đầu tiên trong cuộc đời một đứa trẻ bị bỏ rơi như nó. Đột nhiên
Mộc Chi nhớ lại những ngày tháng cùng Nam Khang học và chơi, dường như
từng ngóc ngách nơi đây đều in bóng nó và cậu. Tất cả như một thước
phim, chầm chậm chạy qua trí nhớ Mộc Chi, cuốn theo nỗi buồn miên man
không cách nào giải toả.
Nam Khang đưa tay lau sạch mấy giọt nước mắt trên mặt Mộc Chi, vẫn với nét mặt không thể đoán được vui buồn, cậu nói:
- Xấu quá.
- Em gần đi rồi, anh không nói với em một câu tử tế à?
Hình như là khoảng mấy ngàn năm trôi qua, Nam Khang mới đáp lại:
- Anh sẽ tới gặp em.
Mộc Chi nén lại tiếng khóc, đưa tay vén tóc, chớp mắt đầy kiêu kỳ:
- Đến lúc đó, anh sẽ thấy một Mộc Chi rực rỡ hơn cả bây giờ!
Ngày đó, cậu bé Nam Khang mang theo bên mình thật nhiều bí mật, mà, cô bé
Mộc Chi ngây thơ chưa từng một lần phát hiện ra. Anh nói,
“Có một trọng trách anh bắt buộc phải làm được, em hãy ở cạnh anh, được không?”
Gặp lại anh sau mười ba năm dài đằng đẳng bằng thân phận của Tiểu Hạ, trong căn phòng chứa đầy giấy sách, cô chứng kiến anh vật lộn với cơn đau dạ
dày. Khi cô hỏi, anh nói:
“Bắc Hà không phải là đích cuối. Trần Nguyễn Nam Khang mình chỉ có một mục tiêu - bước được lên tầng lầu cao nhất.”
- Tiểu Hạ, Tiểu Hạ!
Bern đang lo lắng nhìn cô. Bên cạnh họ, Huy Hoàng đã xuất hiện từ bao giờ.
Tiểu Hạ lắc đầu: “Không có gì. Chỗ này tuyệt thật đó.”
Huy Hoàng nói với vẻ đầy tự hào: “Hiển nhiên! Tác phẩm của kiến trúc sư đại tài mình đây mà!”
Bern dập máy sau một cuộc gọi, nói với hai người họ:
- Mau đi thôi, Khang bảo chúng ta qua chơi tàu lượn siêu tốc.
Ngay từ cổng vào công viên giải trí Bắc Hà, Tiểu Hạ đã có thể nhìn thấy
những thanh xà đỏ nâng đỡ đường ray đan chéo nhau chằn chịt từ đằng xa,
nổi rực lên giữa một vùng trời xanh mướt. Từ xa, đường ray như một con
rồng đỏ khổng lồ oằn mình chạy vắt quanh rừng núi. Cô có thể hình dung,
nếu ngồi trên con tàu lượn đó, cô sẽ cảm thấy kích thích đến mức nào.
Không chỉ bởi tốc độ của một đoàn tàu siêu tốc, mà còn vì ngay bên dưới
nó là một thung thũng sâu hun hút. Một công trình tàu lượn siêu tốc với
đường ray gỗ vắt qua một địa hình hiểm trở đầu tiên tại Việt Nam.
Nam Khang đang trao đổi vấn đề gì đó với kỹ thuật viên trưởng của công ty xây dựng. Huy Hoàng vỗ vai anh:
- Hey!
Nam Khang quay lại, như có như không liếc qua Tiểu Hạ. Bern phóng tầm mắt lên công trình màu đỏ trước mặt mình, cảm thán:
- Cuối cùng cũng được chơi, tôi me trò này mãi!
Huy Hoàng kéo Tiểu Hạ đi về phía đầu tàu, hào hứng nói:
- Ngồi với mình đi Mùa Hè Nhỏ, nếu cậu sợ mình sẽ bảo vệ c…
Cổ áo của anh bị lôi ngược lại, Nam Khang nhìn anh lạnh tanh:
- Cậu ngồi với Bern đi.
- Gì chứ, tại sao ông đây phải ngồi tàu lượn với một thằng đàn ông. Thật quá mất mặt! – Huy Hoàng tức giận nói.
Nam Khang nhướn mày: “Disneyland Paris.”
- F*ck! – Huy Hoàng hét lên.
Bern chêm vào, cười như được mùa:
- Tiểu Hạ, chắc cậu không biết, hồi còn ở Pháp, cậu ta từng phải nôn thốc nôn tháo sau khi chơi trò này xong đó. Hahaha!
- Lần đó là do tôi không khỏe trong người thôi, hiểu chứ?! – Huy Hoàng nghiến răng nghiến lợi.
Bern không đáp lại mà cười tủm tỉm. Thực ra, vấn đề không nằm ở chỗ đó, anh
đã sớm nhận ra từ lâu rồi, chỉ là cái tên Huy Hoàng này quá vô tư mà
thôi!
Huy Hoàng hậm hực leo lên toa đầu tàu: “Ông đây sẽ ngồi một mình!”
- Tôi cũng không có ý định ngồi chung với cậu đâu. – Bern tiếp tục chọc tức Huy Hoàng.
Tiểu Hạ lắc đầu chào thua. Cô cũng leo lên một toa tàu, theo sau là Nam Khang.
Loay hoay mãi vẫn không tìm được dây an toàn, Tiểu Hạ đang tính gọi nhân
viên kỹ thuật thì bỗng nhiên, Nam Khang nghiêng người sang. Một tay anh
vòng qua ngực cô, tay còn lại lần xuống tóm lấy cái khóa dây đai. Tiểu
Hạ có thể cảm nhận được hơi thở ấm nóng của anh đang lượn lờ ngay bên
tai mình, mặt cô bỗng chốc nóng ran. Cả cơ thể cô trở nên căng thẳng tột độ, dường như động tác của anh chậm chạp hơn thường ngày. Mãi cho đến
khi cô nghe được một tiếng “tách”, anh mới quay trở về với vị trí của
mình.
- Cảm ơn cậu. - Tiểu Hạ ngượng ngùng nói.
Con tàu rùng mình lắc lư, rồi từ từ bò lên con dốc cao vút. Khi chạm đến được trời
xanh, nó ngừng lại một lúc, như muốn thông báo cho hành khách về sự kiện sẽ xảy ra tiếp theo, trước khi quăng mình lao thẳng xuống dưới.
Không khí xung quanh Tiểu Hạ như bị xé toạt, gió liên tiếp quật vào mặt khiến cô phải nhắm tịt hai mắt. Dường như cô nghe thấy tiếng hét của Huy
Hoàng từ đằng trước vọng lại. Cô cứ ngỡ như ruột gan đã văng ra khỏi cơ
thể mình. Mãi đến khi con tàu dừng lại, cô phải mất vài giây để lấy lại
thăng bằng rồi mới trèo xuống đất.
Nam Khang nhìn cô hỏi:
- Thế nào?
- Vui lắm. – Tiểu Hạ trả lời, cố gắng để không chớp mắt. Mắt cô đang rất khô, có lẽ nó cần được cấp ẩm.
Bern di chuyển về phía họ, theo sau là Huy Hoàng đang lảo đảo như sắp té đến nơi. Bern phấn khích:
- Tuyệt vời! Tôi phải chơi thêm một vòng nữa mới được.
Huy Hoàng thều thào trong run rẩy: “Kinh khủng quá… tôi thấy nó còn ghê hơn cả cái trò ở Disneyland.”
Bern cười hả hê: “Lúc nãy cậu mạnh mồm lắm mà?”
Bern vừa nói xong, Huy Hoàng đã bịt miệng lao về phía bụi cây. Bern ôm bụng
cười nghiêng ngã. Thấy Tiểu Hạ lo lắng, Bern nói: “Cậu cứ kệ cậu ta,
đáng đời!” Miệng thì nói vậy nhưng rốt cuộc, anh vẫn di chuyển về phía
Huy Hoàng.
Nam Khang đi về một băng ghế đá, thong dong ngồi xuống. Tiểu Hạ do dự, rồi cuối cùng chọn đi theo anh. Đợi cô ngồi xuống bên
cạnh mình, anh hỏi:
- Nói cảm nhận của cậu đi.
Tiểu Hạ suy nghĩ một lúc, sắp xếp lại ngôn ngữ rồi nói:
- Nếu mình là một vị khách du lịch, mình có thể dành nhiều ngày ở đây mà
không bao giờ thấy chán. Khí hậu tuyệt vời. Điều kiện giải trí đa dạng.
Vừa có sự hiện đại, năng động cho người trẻ, lại vừa có sự trầm lắng,
bình yên cho người già, lại còn có thể đi “du lịch” Châu Âu ngay trong
nước. Sau này, nếu chúng ta xây dựng thêm khu nghỉ dưỡng nữa thì quá lý
tưởng!
- Ừm, dùng lợi nhuận năm đầu để làm. – Nam Khang nhàn nhạt nói.
- Cũng đúng, chúng ta chỉ “cấp vốn” đến vậy thôi. Bắc Hà phải tự “đẻ tiền” ra để hoàn thiện mình chứ. – Tiểu Hạ cảm thán.
Nam Khang nhếch môi, anh hỏi:
- Cậu sẽ làm gì với Bắc Hà, trưởng phòng kinh doanh?
Tiểu Hạ quay sang nhìn anh, chậm rãi nói:
- Mời nghệ sĩ hạng A Nancy làm gương mặt đại diện, đúng chứ?