Tiếng ồn ào ầm ĩ bên tai không dứt, có
tiếng học sinh đang nói về chuyện làm bài tập tối nay, cũng có tiếng
người đàn ông nói chuyện điện thoại, tiếng tivi phát tin tức trong xe…
Giọng của Đường Vi Vi không lớn, nhưng những tiếng huyên náo xung quang không thể át đi được.
Bởi vì Hạ Xuyên cũng không hiểu tại sao khi câu nói mềm nhẹ kia truyền vào tai anh, nó giống như loạt bỏ tất cả sự huyên náo.
“…”
Cô hỏi xong thì không nói chuyện, chỉ mở to đôi mắt ngập tràn nước mắt, bên trong mang theo tia hiếu kì chờ đợi anh trả lời.
Không gian trong nháy mắt gần như yên tĩnh.
Ngừng lại mấy giây, Hạ Xuyên cúi đầu nhìn thẳng vào mắt cô, híp mắt: “Điều gì khiến cho cậu có ảo tưởng nực cười này?”
“Là cậu.” Vẻ mặt Đường Vi Vi vô tội: “Ai bảo cậu một hai đòi rút về, đây
không phải là muốn đổi ý sao? Đổi ý thì chẳng phải là nói…”
Âm
thanh của cô mềm mại, tiếng nói ngọt ngào như kẹo bông giòn, nghe rất êm tai. Hạ Xuyên dùng tay trống không kéo cánh tay của Đường Vi Vi, dùng
hành động cắt ngang lời cô nói.
Anh nghiêng người về phía bên
phải, để cho cô đứng ở vị trí cửa sổ, còn mình thì đứng sau lưng cô,
ngăn cách dòng người chen chúc.
“Được rồi, đứng im đừng nhúc nhích. Im lặng chút.”
“…”
Thanh vịn bên cửa sở ở trêи, Đường Vi Vi nghiêng đầu, trông thấy thiếu niên
khẽ mím môi, mang vẻ mặt lạnh nhạt mà nhìn ra bên ngoài cửa sổ.
Ánh nắng chiều toả ra tia vàng ấm áp hắt lên mặt, ngũ quan lạnh lẽo bị phủ
một tầng ấm áp, ngang cả dáng vẻ cũng nhu hoà đi mấy phần.
Bốn phía chen chúc ồn ào, chỉ có chỗ bọn họ là yên lặng không nói gì.
Khoảng cách này không xa cũng không gần, Đường Vi Vi vụng trộm nhìn anh vài lần, gương mặt tựa như có chút nóng lên.
Cô cúi đầu hút một hơi trà sữa, rõ ràng không khác mấy so với ban nãy
nhưng không hiểu sao cô lại cảm thấy, mùi vị dường như trở nên ngọt hơn.
Đúng là kỳ quái!
Sau khi xuống xe, Hạ Xuyên đi theo cô xuống cùng một trạm.
Đường Vi Vi quay đầu nhìn anh một cái.
Dường như là sợ bị hiểu nhầm nên Hạ Xuyên uể oải giải thích: “Tiện đường.”
“À.”
Đối với đáp án này Đường Vi Vi cũng không ngoài ý muốn, dù sao trước đó cô
cũng gặp anh tại chỗ ngõ nhỏ đó, khu phố này có lẽ là một trong những
khu vực thường xuyên hoạt động của đại ca này.
Cũng không hiểu tại sao vị đại ca này hôm nay lại có linh cảm ngồi xe buýt nữa.
Bình thường anh đoàn đi xe mô tô phân phối lớn của mình.
Hai người sóng vai đi cùng được một đoạn, câu được câu không trò chuyện với nhau. Vì phối hợp với tốc độ của cô mà thiếu niên còn cố ý đi chậm
bước.
Muốn về nhà nhất định phải đi qua con ngõ kia, rất nhanh đã đi tới.
Lúc này đã chạng vạng tối, sắc trời từ từ hạ dần xuống.
Đỉnh bầu trời là một màu đen tối âm u, chỉ có phía Tây lưu lại chút ánh
sáng, các đám mây tầng tầng lớp lớp xếp chồng lên nhau, mây trời hoà vào làm một, tựa như một bức tranh sơn dầu.
Người bên trong ngõ không có nhiều, chỉ có mấy người già dựa vào bàn đá chơi cờ.
Tất cả hình ảnh nhìn qua trông vừa yên tĩnh lại vừa tươi đẹp.
Thấy Hạ Xuyên dừng bước, Đường Vi Vi thuận miệng hỏi: “Cậu muốn vào trong đó hả?”
Anh gật đầu, phất phất tay: “Thứ hai gặp.”
Thiếu niên đứng ở cửa ngõ, chân trời phía sau anh toả ra ánh sáng mờ nhạt kém xa tia sáng trong mắt anh.
Anh giơ tay, hai ngón tay khép lại đặt ở đuôi lông mày, khẽ nhướng mày,
động tác tuỳ ý lại thờ ơ, lộ ra mấy phần không bị gò bó, cười tạm biệt
với cô: “Tạn biệt, bạn nhỏ ngồi cùng bàn.”
…..
Lúc về đến nhà thì cơm tối đã nấu xong, Đường Vi Vi bỏ cặp sách xuống đi vào trong bếp rửa tay, ngồi cùng bà ngoại ăn cơm.
Chỉ là vài món rau nhà làm nhưng cô ăn đến cực kì thoả mãn.
Bà ngoại từ ái nhìn Đường Vi Vi, gắp đồ ăn cho cô rồi cười nói: “A Vi ăn
nhiều một chút, nhìn cháu gầy như vậy, ra cửa gió mà thổi lớn tí thì
cháu đã bị thổi bay rồi.”
Đường Vi Vi cũng cười: “Bà ngoại, bà cũng quá khoa trương rồi, gió chứ không phải lốc xoáy, làm sao thổi bay được.”
Cơm nước xong xuôi, Đường Vi Vi dọn dẹp thức ăn trêи bàn để đi rửa bát. Lúc bảy giờ rưỡi, Vu Uyển Ngâm gọi điện tới cho cô.
Mỗi lần bà ấy gọi điện thoại tới đều đơn giản là mấy vấn đề như thế này.
Ở trường học thế nào, học có tốt không, thân thể bà ngoại có khoẻ không…
Đường Vi Vi cầm điện thoại ngồi trêи bệ cửa sổ, lễ phép mà trả lời từng vấn
đề một, mắt rủ xuống nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ.
Đêm đã
khuya, nhà cô ở trêи tầng bốn, có thể trông thấy rõ tất cả người đang
tản bộ ở dưới khu dân cư, đèn đường màu vàng nhạt cùng với khung cảnh
một nhà ba người hạnh phúc.
Cô chớp chớp mắt, đột nhiên cảm thấy
mắt mình có chút chua xót: “Mẹ, nếu mẹ thật sự quan tâm con và bà ngoại
thì không thể về thăm bọn con một lúc sao?”
“Ôi, đứa nhỏ này, sao con không biết thông cảm cho mẹ vậy, mẹ cực khổ làm việc còn không phải vì hai người sao, mẹ…”
Vu Uyển Ngâm lải nhải nói một hơi dài.
Đường Vi Vi không chú tâm nghe, ánh mắt một mực nhìn ra ngoài cửa sổ.
“Được rồi, mẹ còn có việc, con ở nhà nhớ phải ngoan đấy, ở trường học mới đừng có giống như hồi trước.”
“Tút…”
Đường Vi Vi duy trì tư thế nghe máy, dùng một tay khác dụi dụi mắt. Cánh cửa
kính cửa sổ bây giờ đang phản chiếu dáng vẻ của cô, hốc mắt ửng đỏ, hàng mi dài rủ xuống thấp…
Cô nhẹ nhàng nói với chiếc điện thoại đã tắt: “Tạm biệt.”
Cho dù có tập mãi thành thói quen đi chăng nữa…
Thì cảm xúc khổ sở, vẫn sẽ có.
…..
Thời gian vẫn còn sớm, lại là thứ sáu nên đuốc bên đường đã sáng chói.
Lúc Đường Vi Vi buồn chán đi ngang qua một cửa hàng lớn, bỗng nhiên dưới
mái nhà màu xanh sẫm, cô nhìn thấy một bóng hình quen thuộc.
Bàn
tròn bày một vòng ghế nhựa, người ngồi đã đầy đủ, mỗi chỗ ngồi đều sát
nhau, duy trì có vị trí bên lề đường kia là trống ra một chút khoảng
cách. Thiếu niên ngồi ở đó, cúi đầu bấm điện thoại, trêи mặt không lộ ra bất cứ biểu cảm gì.
“…”
Đường Vi Vi cảm thấy mình cùng người bạn cùng bàn này thật sự có duyên phận ma quỷ gì đó không thể cắt đứt.
Ánh mắt tuỳ ý quét lên bàn một vòng, có rất nhiều gương mặt thân quen ở đó, đều là nhóm người hay chơi với Hạ Xuyên. Đa số là nam sinh, chỉ có hai
nữ sinh trong trường ngồi bên bên của Hạ Xuyên, giống như đang bảo hộ.
Người bên trái trang điểm đậm, mặc bộ váy thiếu vải gợi cảm. Người bên phải
nhìn qua ít tuổi hơn một chút, kiểu tóc hoa lê, dung mạo thật sự rất
xinh đẹp.
Giống như là chị em gái.
Wow, diễm phúc không cạn nha.
Quấy rầy người ta tán gái là không có đạo đức, Đường Vi Vi đang quay người
muốn đi thì lại nghe thấy giọng nói đầy nội lực của Hạ Hành Chu vang
lên: “Bạn học Tiểu Đường!!!”
Giọng của cậu ta rất lớn, giống như muốn để cho cả bàn chú ý đến Đường Vi Vi vậy.
Ngay cả Hạ Xuyên cũng ngẩng đầu nhìn lên.
Xe cộ qua lại như nước ở trêи đường, dòng xe đi qua trải dài thành vệt
sáng, hàng cây xanh bên đường um tùm, khi gió đêm phất qua lại mang theo những tiếng xào xạc xào xạc, đồng thời đưa tới một mùi hương thơm ngát.
Cô gái nhỏ đứng dưới tán cây, mái tóc đen bình thường được buộc lên nay đã xoã xuống, bị gió nhẹ nhàng thổi lay.
Dòng xe phía sau cô vẫn không thôi qua lại, đằng trước là cửa hàng lớn ồn ào tấp nập.
Chỉ có một mình cô đang ở trong trạng thái tĩnh, không nhiễm bụi trần đứng
đó, gương mặt như được tạc vẽ, lại giống như bị máy ảnh chụp lại…
Hạ Xuyên đờ người ra, trong chốc lát lại hoảng loạn.
Phảng phất như có thứ gì đó kỳ quái đang sinh sôi trong lòng, lại nhanh chóng thoáng qua.
Sau khi lấy lại tinh thần, anh rất nhanh chú ý tới vẻ mặt của cô gái này
không đúng, giống như hơi sa sút, còn có chút mờ mịt, cả người như rơi
vào trạng thái trống rỗng.
“Hả?” Đường Vi Vi nhìn vào ánh mắt của Hạ Xuyên mấy giây, qua chốc lát mới nhìn về phía Hạ Hành Chu vừa mới
gọi mình: “Có chuyện gì không?”
Hạ Hành Chu còn chưa lên tiếng,
nhưng người phía bên phải Lê Hoa đã mở miệng: “Quen nhau à? Vậy thì tốt
quá, chị gái tới đây ăn chung đi!”
Cô ấy vô cùng nhiệt tình, chỉ vào chỗ trống giữa mình và Hạ Xuyên, cười nói: “Em bảo người cho chị thêm một ghế.”
“Không cần phiền thế đâu.” Đường Vi Vi xua tay cự tuyệt.
Chú ý tới ánh mắt của Hạ Xuyên vẫn còn đang ở trêи người mình, cô dừng lại, tăng thêm một câu giải thích: “Tôi vừa ăn bữa tối xong, đang đi bộ cho
tiêu cơm.”
Hơn nữa dù gì cô cũng không quen bọn họ, bọn họ có nhiều nam sinh như vậy, ở lại cũng không hay lắm.
Chào hỏi mấy câu đơn giản xong Đường Vi Vi liền rời đi.
Hạ Xuyên cũng không giữ cô lại, lấy điếu thuốc từ trong hộp thuốc lá ra
ngậm lên môi, tay mò bật lửa trêи bàn, một tiếng tạch ngỏ vang lên, ánh
lửa màu lam lập tức bùng dậy, đốt cháy điếu thuốc.
Khói thuốc trắng xám lượn lờ bay lên, bao phủ ngay trước mặt.
Anh híp mắt, cách một tầng khói trắng mờ ảo mà nhìn thân ảnh của cô gái đang từng bước đi xa, cuối cùng biến mất ở góc đường.
Dáng vẻ sa sút của cô gái không tan đi trong đầu, giống như chó con bị chủ
nhân vứt bỏ, vừa bất lực lại mang mấy phần tội nghiệp.
Được rồi.
Coi như phát lòng tốt đi.
Hạ Xuyên tắt điếu thuốc mới hút được không lâu đi, ném vào gạt tàn trêи
mặt bàn, thản nhiên đứng lên nói: “Tôi còn có việc, đi trước.”
…..
Lúc Đường Vi Vi đang đứng đợi đèn xanh đèn đỏ thì nghe thấy các cô gái bên
cạnh cười cười nói nói, nhìn đôi tình nhân đối diện đang ân ái, lại nhớ
tới trước khi ra cửa nhìn thấy cảnh tượng một nhà ba người đi trong khu
chung cư tản bộ…
Cô đột nhiên nhớ đến Chu Tự Thanh có viết một câu nào đó trong văn của ông…
“Náo nhiệt của bọn họ, tôi cái gì cũng không có.”
Giống như màn đêm buông xuống sẽ khiến cho con người ta trở nên cảm tính, trở nên yếu đuối.
Đường Vi Vi thở dài.
Rõ ràng bình thường cô thấy những cảnh này cũng không cảm thấy gì.
Vậy mà tối nay tâm trạng lại tiêu cực mất khống chế, không kìm được mà lan rộng ra.
Cô lại nhớ tới vừa rồi ở trước cửa hàng gặp phải nhóm Hạ Xuyên.
Dường như anh có rất nhiều bạn thì phải. Cũng đúng, loại đại ca giống như anh, anh em hay em gái cái gì cũng không thiếu.
Thật đáng hâm mộ.
Cảm giác không thiếu người ở bên cạnh ấy.
Cùng loại cảm giác có thể hành động tự do tuỳ tiện, thái độ tuỳ tâm mà sinh hoạt đó.
Đèn xanh ở đằng trước sáng lên, Đường Vi Vi vừa định nhấc chân thì ánh mắt đảo qua cảnh vật lạ lẫm phía đối diện, hơi dừng lại.
Thoát khỏi tâm trạng tiêu cực, cô lại lâm vào trạng thái mờ mịt.
Tôi là ai, tôi đang ở đâu?
Thấy cô vẫn đứng im không chịu đi, người bị cản lại phía sau lên tiếng thúc
giục, Đường Vi Vi né sang bên cạnh để anh ta đi trước, ánh mắt trong lúc vô tình nhìn về phía sau lập tức ngơ ngẩn.
Thiếu niên khoác một
thân áo đen nhàn nhã đút hai tay vào túi, thân mình cao một mét tám của
anh rất dễ trông thấy trong đoàn người, ngay cả khi chưa nói đến gương
mặt mê hoặc chúng sinh kia.
Giữa đám người nhìn nhau mấy giây, Hạ Xuyên cũng giống cô, chỉ an tĩnh đứng tại một chỗ không nhúc nhích.
Đường Vi Vi suýt chút nữa thì thốt ra một tiếng “mẹ nó”, song lại nuốt trở
về, nhấc chân lên định đi tiếp, một bên thì kinh ngạc: “Tại sao cậu lại ở đây? Chắc không phải đi theo tôi từ nãy giờ đấy chứ?”
“Tôi… chỉ vừa hay đi ngang qua thôi.” Hạ Xuyên thuận miệng đáp.
Đường Vi Vi có chút không tin, hoài nghi nhìn mặt anh.
Vẻ mặt của thiếu niên vẫn lãnh đạm, hơi hất cằm, mang dáng vẻ “Tôi là
người ngầu nhất trêи con phố này”, ngược lại để cô xua tan đi lo nghĩ.
Đại ca này sao có thể làm mấy chuyện như theo dõi người được chứ.
Không có khả năng, nhất định là trùng hợp.
Đường Vi Vi hỏi: “Vừa rồi không phải cậu đang ăn cơm với bạn sao? Sao lại tới đây?”
Đối diện với đôi mắt thanh thuý của cô gái, Hạ Xuyên quay đầu, hời hợt nói: “Có tí việc.”
“À…” Đường Vi Vi kéo dài âm cuối: “Vậy cậu biết chỗ này đi về kiểu gì không, tôi vẫn chưa quen đường ở đây lắm.”
Hạ Xuyên liếc cô một cái, có chút im lặng: “Tại sao cậu lại lạc đường?”
Đường Vi Vi: “Thế rốt cuộc là đi thế nào?”
Nhìn cảnh vật xung quang bốn phía đều vô cùng lạ lẫm.
Anh mấp máy môi, đột nhiên rơi vào trầm mặc.
“…”
“?”
“…”
“Tại sao cậu không nói chuyện?”
Chú ý tới vẻ mặt mất tự nhiên của anh, nụ cười bên miệng Đường Vi Vi dần
ngưng lại, vẻ mặt không chút thay đổi nói: “Quả nhiên là cậu đi theo
tôi.”
Hạ Xuyên đưa tay sờ mũi một cái, tất nhiên đã bị vạch trần rồi thì anh sẽ dứt khoát trực tiếp thừa nhận: “Ừm.”
Đường Vi Vi: “… Cậu đi theo tôi nha.”
“Đây không phải là do không yên tâm sao.” Hạ Xuyên cúi đầu xuống, môi hơi cong lên: “Ai bảo tôi sống giống như Lôi Phong chứ.”