Giấc ngủ đêm này của
Thương Ngôn tốt hơn mấy đêm hôm trước có lẽ là nhờ có anh. Vừa mở mắt
tỉnh dậy cô phát hiện ra bản thân vùi người vào lòng anh, giống như dậy
leo bám chặt Tần Mục.
Cô ngọ quậy vừa mới xốc chăn lên, người bên cạnh đã tỉnh. Anh duỗi tay kéo cô trở lại trong lòng, chất giọng trầm khàn mang theo vài tia ôn nhu: “Nằm với anh thêm
một lát.”
Thương Ngôn nghe lời yên lặng
nằm xuống, điều chỉnh tư thế gối đầu tên tay anh. Nhớ tới việc hôm qua,
cô áy náy hỏi: “Tần Mục anh đột nhiên mua vé từ New York trở về như vậy có chậm trễ công việc không?”
Tối qua
hơn mười giờ đêm anh đã về mà từ New York trở về thành phố B mất khoảng
mười ba tiếng không tính thời gian trì hoãn. Hẳn là ngay khi nghe thấy
tin về cô anh đã đặt vé máy bay.
“Không sao.” Tần Mục ôm lấy cô, sắc mặt nghiêm túc nói: “Trong lòng anh, em còn quan trọng hơn công việc.”
Thương Ngôn bị lời này của anh làm cho cảm động, hốc mắt đỏ ửng cố gắng kiềm
chế bản thân, “Tần Mục em chỉ cần anh gọi cho em một cuộc điện thoại là
đủ không cần thiết phải vất vả trở về thế này. Mong muốn lớn nhất của em là anh sẽ tin tưởng em, vậy là đủ.”
Cô
bị người trên mạng chửi bới, dùng từ ngữ xúc phạm lăng mạ, hợp đồng
quảng cáo nắm ở trong tay đột nhiên hủy bỏ. Thương Ngôn sẽ khó chịu, sẽ
đau khổ tuy nhiên cô sẽ kiên cường đối diện với việc này.
Chỉ là điều cô sợ hãi nhất chính là anh giống như bọn họ, không hề tin
tưởng cô. Điều này mới khiến cô lâm vào trạng thái tuyệt vọng.
Tần Mục ôn nhu xoa mái tóc cô, ngữ khí tự nhiên: “Một cuộc điện thoại thì
làm sao anh có thể ôm em. Nếu em khóc thì ai lau nước mắt cho em đây?
Hơn nữa anh biết, lúc đó em khẳng định hi vọng anh ở cạnh em.”
Kề sát vào lồng ngực rắn chắc, Thương Ngôn cảm nhận được nhịp tim đập mạnh của anh. Qua một hồi cô mới chịu thừa nhận, “Anh nói không sai, mấy lời đó là em gạt anh. Anh mong rằng mỗi giây mỗi phút đều được ở bên anh,
nhìn anh gấp gáp trở về với mình em rất vui.”
Hai người cứ vậy im lặng ôm lấy nhau không ai nói thêm một câu. Khoảng mười giờ sáng, tiếng chuông điện thoại đánh vỡ bầu không khí hài hòa này. Cơ thể Thương Ngôn cứng lại, cô sợ lại có điều gì không ổn.
Tần Mục cũng cảm nhận được sự lo lắng của cô, quan tâm hỏi: “Có muốn anh tiếp nhận cuộc gọi này giúp em không?”
Hồi chuông điện thoại này kéo dài khá lâu, Thương Ngôn suy tư nghĩ thêm vài giây cuối cùng lắc đầu. Mặc kệ lát nữa là phong ba bão táp tóm lại cô
vẫn phải đối mặt không thể trốn tránh.
Cầm điện thoại lên, cô lấy hết dũng khí nhấn nút nghe.
“Ngôn Ngôn tỷ, chị mau xem Weibo!” Giọng nói Tiểu Nhã có chút phấn khích,
kích động tâm trạng chờ mong của cô, có lẽ sự tình đã phát triển theo
hướng tốt đẹp?
“Cô gái giống chị trong
đoạn video sáng nay đã chủ động công khai xin lỗi, thanh minh cho chị.
Nhờ vậy mọi người biết chị trong sạch hơn nữa hợp đồng chocolate kia còn mời chị chiều đi nay đi thử tạo hình.”
Thương Ngôn kết thúc cuộc gọi, không chút do dự mở Weibo ra hiện tại hai hot search đứng đầu đã được thay đổi thành:
# Giang Viện Viện sử dụng quy tắc ngầm.
# Sự thật video bất nhã của Thương Ngôn.
Cô chưa bao giờ nghe đến cái tên Giang Viện Viện nhưng giờ phút này cô ấy đứng đầu hot search hẳn là sẽ rất giống cô.
Mở Weibo cá nhân của Giang Viên Viện ra, Thương Ngôn thấy một clip được đăng tải.
Nếu trong video khiếm nhã mờ ảo kia cô ấy giống Thương Ngôn tám, chín phần
thì dưới ánh đèn bình thường Giang Viện Viện cùng lắm chỉ giống cô bảy
phần. Nhưng đối với hai người không chung huyết thống mà nói thì đây là
chuyện đáng ngạc nhiên.
Video mới này
Giang Viện Viện buộc tóc đuôi ngựa, mặc chiếu áo lông màu xanh nhạt.
Khóe mắt ngấn lệ, thanh âm gián đoạn nghẹn ngào.
“Tôi là nghệ sĩ ký kết nửa năm trước với công ty Điện ảnh Hải Nhuận, tôi
không thể không thừa nhận nữ chính trong đoạn video khiếm nhã kia là
mình. Tôi biết hành vi không thừa nhận nhanh chóng của mình đã ảnh hưởng tới Thương Ngôn rất nhiều cũng như ảnh hưởng tiêu cực đến người dùng
mạng. Tôi quay đoạn video này để làm sáng tỏ mọi chuyện, mong rằng sẽ
được Thương Ngôn và mọi người tha thứ.”
Đoạn video năm mươi tám giây không đến nửa giờ thu về hai chục triệu bình luận.
“Con mẹ nó! Không thế tin nổi trên đời này có hai người giống nhau đến vậy.
Tôi nghĩ cô gái này nên thử đi đến bệnh viện xét nghiệm DNA với Thương
Ngôn xem. Nhỡ đây là chị em thất lạc nhiều năm?”
“Chị em sinh đôi cái rắm! Lầu trên không thấy gương mặt cô ta đã từng phẫu
thuật rồi sao? Cái mũi kia trông giả chết đi được. Khổ thân Ngôn Ngôn
nhà tôi, bị người ta phẫu thuật giống đã đành lại còn bị dính vào
scandal video khiếm nhã của cô gái này.”
“Đám người mắng chửi Ngôn Ngôn đâu rồi? Ra đây nói một lời xin lỗi chính
đáng với chị ấy đi! Làm anh hùng bàn phím công kích người khác, không
bằng mấy con cún ngoài đường cắn người xong nó cũng không thèm chạy.”
“Tôi đau lòng dùm Thương Ngôn, bình thường cô ấy cố gắng kính nghiệp quay
phim. Ngồi im như vậy cũng bị hắt nước bẩn, hy vọng mọi người nhớ kỹ quả báo luân hồi. Ai hắt nước bẩn vào chị ấy sẽ có ngày bị báo ứng.”
“Một mình tôi thấy em gái này là người có trách nhiệm à? Cô ấy dám thẳng
thắn đứng ra thừa nhận thế này, mong rằng cô ấy sẽ sống tốt đẹp hơn. Nếu vậy tôi sẽ ủng hộ con đường sắp tới của cô ấy.”
Tuy rằng ngày hôm qua đoàn đội Thương Ngôn đã kịp thời thanh minh hơn nữa
còn so sánh chỉ ra điểm khác nhau kỹ càng nhưng công chúng không hề tin. Tới tận khi Giang Viện Viện thừa nhận dân mạng mới thi nhau ngộ ra.
Phảng phất như một trận gió lớn ập tới xua tan mới cát bụi mịt mù, Thương
Ngôn mặt mày hớn hở ôm lấy cô anh. Hôn lên mặt anh mấy lần mới sung
sướng nói: “Tần Mục, chuyện của em được thanh minh rồi.”
Tần Mục dịu dàng ôm cô, gật đầu. Chỉ cần nhìn thấy nụ cười tươi tắn của cô
trái tim anh tựa như được rắc một lớp đường ngọt ngào.
Đối lập với bầu trời màu hồng của cô, sắc mặt Thịnh Hinh lúc này âm u đến
dọa người. Chị ta bực tức gọi cho Giang Viện Viện, khoảng tầm sáu cuộc
gọi cô ta mới bắt máy.
Đè nén bực tức
trong lòng, Thịnh Hinh dùng giọng điệu thân thiết hỏi thăm: “Viện Viện,
chẳng phải tôi đã nói với em chỉ cần em không thừa nhận ai cũng nghĩ
người trong clip là Thương Ngôn. Giờ em thừa nhận thì sao có thể ở trong giới giải trí này được.”
Giang Viện Viện đang thu dọn hành lý, thanh âm không còn tôn sùng cung kính như trước đây còn mang rất nhiều oán khí trách cứ.
“Tiền bối Thịnh, tôi tin tưởng chị nên mới đến tìm người đạo diễn kia. Ông ta hứa hẹn chỉ cần tôi ngủ với ông ta chắc chắn vai nữ thứ sẽ thuộc về
tôi. Kết quả không chỉ vai thứ thứ không có mà clip tôi ngủ cùng ông ta
bị phát tán trên mạng!”
“Tôi nói thật với chị, hôm qua có người đến tìm tôi. Tuy tôi mới vào giới giải trí này
không lâu nhưng tôi không ngốc. Tôi biết rõ nếu đắc tội với người này
tuyệt đối con đường sau này của tôi sẽ chấm hết.”
Thịnh Hinh vội vàng chất vấn, “Người tìm cô là ai? Tần Mục …? Hay là người nào?”
Lấy hết quần áo trong tủ ra cho vào vali, Giang Viện Viện đem chúng cất gọn mới trả lời: “Anh ta bảo tôi nói với chị, rất nhanh chị sẽ biết anh ta
là ai. Tôi cũng nhận tiền của anh ta rồi nên sẽ tuân thủ điều kiện đưa
ra. Giới giải trí này như biển cả rộng lớn sẽ có một ngày tôi chết chìm
trong đó nên tôi quyết định không chen chân vào đấy. Hơn nữa anh ta đưa
cho tôi ngân phiếu kia, đủ cho tôi cả đời ăn sung mặc sướng. Tôi giờ
đang thu thập …”
Không đợi cô ta nói xong Thịnh Hinh đã oán hận tắt máy.
Chị ta dành nhiều công sức đặt bẫy như vậy cũng vì muốn Thương Ngôn thân
bại danh liệt. Thịnh Hinh này không bước vào được Tần gia thì Thương
Ngôn cũng đừng hòng. Tần gia hào môn cao quý, đâu phải ai bước vào cũng
được huống chi một nữ minh tinh bán thân như Thương Ngôn.
Đến giờ chị ta cũng không biết mình đối với Tần Mục là yêu là chấp niệm hay vẫn là ham muốn chiếm hữu mà ghen ghét. Hiện tại chị ta chỉ biết mình
hận Thương Ngôn, Thịnh Hinh đã không chiếm được thì đừng hòng người khác lấy nổi. Huống chi trong trái tim anh vẫn có chị ta.
Nhưng chưa đầy một ngày, mọi thứ đã đảo lộn. Thịnh Hinh tức giận tới nỗi ném hết đồ đạc xuống nền đất lạnh lẽo.
° ° °
Ba giờ chiều nay Thương Ngôn có mặt tại địa điểm quay quảng cáo. Chu Khải
Hiên vừa thấy cô thì xấu hổ cố gắng mỉm cười tiếp đón cô: “Hy vọng chiều nay chúng ta hợp tác thành công.”
“Tôi
cũng mong vậy.” Thương Ngôn lạnh lùng liếc nhìn anh ta, mặc kệ bàn tay
giơ trong không trung của Chu Khải Hiên cùng Tiểu Nhã đi tới phòng hóa
trang.
Tiểu Nhã ở bên cạnh cô nhỏ giọng
cười khanh khách: “Ngôn Ngôn tỷ, chị nhìn bản mặt của anh ta xem. Bị chị lơ đẹp như thế hẳn là anh ta tức giận muốn chết!”
Thương Ngôn nhướn mày, cô không quên chuyện hôm qua anh ta nhất quyết một hai
muốn đổi người hợp tác! Cô thừa nhận bản thân có chút hẹp hòi nhưng cô
là phụ nữ sẽ có đôi lúc như vậy hơn nữa có thù phải báo.
Căn cứ vào kịch bản quay, Thương Ngôn mặc bộ váy tinh xảo màu tím được nhân viên hóa trang theo phong cách công chúa nhẹ nhàng. Tiểu Nhã ngồi bên
cạnh yên lặng đợi cô.
Trong lúc rảnh rỗi, cô bé mở điện thoại ra lướt Weibo, bỗng nhiên kinh ngạc hô lên một tiếng: “Trời ơi!”
Thợ trang điểm bị Tiểu Nhã làm cho giật mình, bàn tay đánh son giúp cô bị
chệch đi. Cô ấy vội vàng xin lỗi: “Thương tỷ, xin lỗi chị. Để em lau đi
thoa son lại.”
“Không sao, em cứ bình tĩnh.” Thương Ngôn ôn hòa trấn an cô ấy.
Nhà tạo mẫu tóc bên cạnh dù không bị giật mình nhưng không khỏi tò mò hỏi
Tiểu Nhã, “Sao thế Tiểu Nhã? Đừng nói với tôi là giới giải trí lại có
chuyện kinh khủng xảy ra.”
Tiểu Nhã mặt
mày vui vẻ giơ điện thoại lên chỉ vào, “Là Thịnh Hinh! Người phụ nữ hư
hỏng này bị tuồn ra ảnh năm xưa hiến thân cho đạo diễn không thành còn
bị vợ ông ta bắt gian tại trận.”