Đây
là cự tuyệt vô cùng uyển chuyển rồi, chi nói Ân Mạn thích kiểu dáng
chiếc nhẫn này, cũng chưa hướng đến phương hướng cô ta bất kham, Ân Mạn
gian nan mà cười một chút, chuyển tầm mắt nói: "Giang tổng, tôi biết cô
đên đây tìm Hạ cơ trưởng, tôi nghĩ anh ấy có thể không muốn cô biết
những chuyện này, bởi vì cô mang thai, không thể chịu kích thích, nhưng
là....." Dừng một chút, cô ta nhíu nhíu mi, nhìn về phía Giang Gia Niên, "Tôi rất lo lắng anh ấy một mình không thể chịu đựng được, tuy rằng
ngày thường anh ấy có vẻ không để ý bất kỳ cái gì, nhưng vấn đề này
chính là mang tính nguyên tắc, tôi còn có chút lo lắng."
Giang Gia Niên có chút vội vàng hỏi: "Rốt cuộc anh ấy làm sao vậy?"
Ân Mạn không hề chần chờ, đem chuyện phát sinh hôm nay ở công ty nói lại với cô từ đầu đến cuối.
Giang Gia Niên im lặng mà nghe xong, có thể tưởng tượng Hạ Kinh Chước ở trong bầu không khí chất vấn như vậy có bao nhiêu đáng sợ, anh đã trải qua
chuyện như vậy, lại không trở về nhà, hiện tại điện thoại cũng không
liên lạc được, cô rốt cuộc muốn đi đâu tìm anh?
"Cảm ơn cô nói cho tôi những việc này." Giang Gia Niên lấy bút từ trong ba
lô, nhanh chóng viết xuống một dãy số đưa cho Ân Mạn, "Có thể có chút
làm phiền cô, nhưng nếu cô biết thêm tin tức gì của Kinh Chước thỉnh cô
nói cho tôi một tiếng, bây giờ tôi đi tìm anh ấy."
Ân Mạn tiếp nhận, cô ta chưa bao giờ nghĩ tới chính mình có một ngày lại
muốn liên lạc với tình địch, hơn nữa còn ở trạng thái hòa bình như vậy.
Cô ta có chút bừng tỉnh mà nhìn con số trên tờ giấy, ngây ngô mờ mịt.
Cuối cùng Giang Gia Niên nhìn cô ta một cái, thành khẩn nói một câu "Cảm
ơn", lúc này mới vội vàng mà xoay người rời đi, áo khoác ở trong gió
đông hiện lên đường cong mỹ lệ, Ân Mạn giương mắt nhìn theo cô rời đi,
nắm chặt tờ giấy trong tay, cao giọng nói: "Nếu cô tìm được anh ấy, cũng thỉnh cô sau khi sắp xếp xong liền báo cho tôi một tiếng, tôi sẽ gửi
cho cô cái tin nhắn, dãy số đuôi 4433 chính là của tôi."
Giang Gia Niên không dừng bước chân, chỉ là quay đầu lại trả lời cô ta một
tiếng, hai người có thể nói chuyện hài hòa như vậy quả thực không thể
tưởng tượng được, Ân Mạn đứng ở kia bỗng nhiên nở nụ cười, có chút bất
đắc dĩ cùng thưởng cảm, nhanh chóng lấy di động ra lưu số của Giang Gia
Niên.
Hình Chu đi từ công ty ra, tới cửa nhìn thấy Ân Mạn, bộ dáng cô đứng ở kia dở khóc dở cười
vừa lúc rơi vào tầm mắt cậu ta, Giang Gia Niên vừa rời đi cậu ta cũng
nhìn thấy, cậu ta nhớ rõ Giang Gia Niên, sau sự cố 591 đó, thời gian
dừng bay cậu ta có qua thăm Hạ Kinh Chước, vừa lúc đụng phải Giang Gia
Niên ở dưới lầu, lúc ấy cậu ta liền coi cô là bạn gái Hạ Kinh Chước, còn luôn gọi cô "chị dâu", tuy rằng người ta căn bản không biết có người
như cậu ta tồn tại.
Hiện tại xem ra, cũng không cần để cô biết, cô nếu biết cậu ta, đại khái sẽ hận chết cậu ta đi.
Trong cái công ty này, người có quan hệ tốt với Hạ Kinh Chước hiện tại sợ đều chỉ ước gì cậu ta chết đi.
Tại sao cậu ta sửa lại án xử sai mà ánh mắt người khác nhìn cậu ta ngày
càng kỳ quái? Phảng phất cậu ta vẫn là đầu sỏ gây tội như cũ, hiện tại
chẳng những làm ra chuyện sai lầm, còn hại người khác, thành cái đích
cho mọi người chỉ trích.
Rốt cuộc là cậu ta làm sai, hay là xã hội này sai rồi?
Thật ra muốn đi đâu tìm Hạ Kinh Chước, Giang Gia Niên cũng không có đầu mối.
Hiện tại cô cũng không sốt ruột đi tìm chân tướng sự việc, có câu nói lưới
trời tuy thưa mà khó lọt, chính nghĩa sẽ đến trễ nhưng sẽ không vắng
mặt, người trong sạch sớm muộn gì cũng sẽ sửa lại án sai, chỉ là vấn đề
thời gian mà thôi, hiện tại việc cấp bách là phải tìm được Hạ Kinh
Chước, xem anh ra sao rồi.
Chính là đi nơi nào cũng đều không tìm thấy.
Giang Gia Niên lái xe ở đường sân bay một lần lại một lần, tìm kiếm xe anh
khắp nơi, hình bóng của anh, nhưng mỗi lần nhìn đến hình ảnh tương tự
dừng lại, tất cả đều không phải anh.
Giang Gia Niên có chút sốt ruột.
Cô tâm hoảng ý loạn, đứa nhỏ trong bụng giống như cũng cảm nhận được, bụng có chút dị động, cô cũng không có tâm tư đi quản, tiếp tục lái xe rời
đi, nhưng thẳng đến khi về tới tiểu khi cũng không phát hiện bất kỳ tung tích gì của anh.
Vào
thời điểm Giang Gia Niên cơ hồ muốn từ bỏ hy vọng, di động luôn đặt ở ba lô vang lên, cô vốn tưởng là bên Ân Mạn có tin tức gì đó, nhưng lấy ra
vừa nhìn liền thấy phía trên hiện lên tên của Hạ Kinh Chước.
Giang Gia Niên kích động không thôi, tiếp điện thoại liền nói: "Anh ở đâu?
Anh đi nơi nào vậy? Vì sao không tiếp điện thoại cũng không về nhà?"
Một loạt vấn đề bị hỏi ra, liền chính cô cũng đều biết anh chắc chắn sẽ
không trả lời đúng sự thật, khẳng định sẽ giấu chân tướng không nói cho
cô, nhưng thật ra chỉ cần anh gọi điện tới như vậy là đủ rồi, chỉ cần
anh an toàn là đủ rồi.
Chính là sau khi cô nói như châu pháo xong, một lúc sau đầu điện thoại bên kia vang lên lại không phải thanh âm của anh.
"Xin chào, ngài là vợ của chủ nhân di động đúng không?"
Giang Gia Niên sửng sốt một chút nói: "Đúng vậy, ngài là?"
Đầu điện thoại bên kia nói: "Xin chào, tôi là phục vụ ở quán bar, tiên sinh nhà ngài uống say ở chỗ này, phiền ngài tới đón một chút, thuận tiện
thanh toán tiền được không?"
Giang Gia Niên cũng không biết chính mình nên khóc hay nên cười.
Cô nhanh chóng hỏi địa chỉ quán bar, quay đầu xe đến đó, trong quá khứ trừ bỏ phải xã giao tiếp khách hàng, cô rất ít tới những nơi như thế, có
thể tìm được đúng chỗ đã rất không tồi.
Quán bar này cách nơi bọn họ ở cũng không xa, Hạ cơ trưởng cũng coi như sáng suốt, không đi quá xa, thời điểm Giang Gai Niên đến nhân viên phục vụ
đang chờ ở bên ngoài, trong tay còn cầm di động màu đen của Hạ Kinh
Chước.
"Xin chào." Giang Gia Niên trực tiếp đi qua duỗi tay nói, "Anh đưa di động cho tôi đi, tôi là vợ anh ấy."
Nghe một chút đi, hiện tại cô tự xưng là vợ Hạ Kinh Chước đã tự nhiên tùy ý
như vậy, quả thực là há mồm liền nói ra, nhân viên phục vụ không nói hai lời liền đưa điện thoại cho cô, sau đó dẫn cô vào quán bar, vừa đi vào
Giang Gia Niên liền cảm thấy lỗ tai không thoải mái, cô mang thai, loại
địa phương bát nháo nào cô đặc biệt không thích ứng được, toàn bộ hành
trình đều nhíu chặt mày, nhân viên phục vụ nhìn bộ dáng nghiêm túc kia
của cô giống ông chủ của mình, không tự chủ được lại cung kính hơn một
chút.
"Tiên sinh nhà ngài ở bên kia, anh ấy uống có hơi nhiều, chúng tôi cũng không thể lấy ví
tiền, vậy không hợp quy định, cho nên gọi điện thoại thỉnh ngài đến
đây." Nhân viên phục vụ cẩn thận nói.
Bọn họ còn tính có nguyên tắc, không tự ý lấy tiền của khách hàng, chỉ lấy
di động gọi điện, Giang Gia Niên cảm ơn đối phương, đi tính tiền trước,
sau đó mới đi tiếp Hạ Kinh Chước.
Nhìn từ xa, Hạ cơ trưởng hình như ngủ rồi, tựa lưng vào ghế ngồi bất tỉnh
nhân sự, chung quanh có không ít mỹ nữ trang điểm mát lạnh đang nhìn anh mà nói chuyện với nhau, có người lá gan lớn hình như đang muốn tới gần, Giang Gia Niên kinh ngạc phát hiện đầu năm nay ở quán bar "nhặt người"
không đơn giản chỉ có đàn ông, còn có phụ nữ.
Nhìn bộ dáng Giang Gia Niên đi đến như hổ rình mồi, cô gái đến gần Hạ Kinh
Chước được một nửa khoảng cách liền lập tức xoay người chạy mất, Giang
Gia Niên cười lạnh một tiếng, tiến lên ngồi xuống bên người Hạ Kinh
Chước, cúi đầu đang muốn kéo anh lên, liền thấy anh mở bừng mắt.