Tin tức chủ tịch cùng Hứa phó tổng giải trừ hôn ước lan truyền nhanh chóng, trên đường Giang Gia Niên trở về văn phòng nhận được vô số ánh mắt xem
xét của các nhân viên.
Ở
bộ môn của cô cũng đang bàn luận chuyện này vô cùng sôi nổi, lúc cô đẩy
cửa đi vào, mọi người đang tụ tập một chỗ khe khẽ nói nhỏ, chờ cô đi
vào, vô số ánh mắt tập trung vào sau đó lập tức tản đi.
Giang Gia Niên đứng tại chỗ, đảo mắt qua một đám nhân viên đã trở về vị trí
làm việc, mỗi người đều thật cẩn thận mà nhìn màn hình máy tính, còn
không ngừng gõ bàn phím, giống như là thật sự bận rộn vậy, phảng phất
như vừa rồi đám người tụ lại một chỗ bát quái không phải bọn họ vậy.
Chậm rãi thu hồi tầm mắt, Giang Gia Niên vẻ mặt lạnh nhạt mà đi đến cửa văn
phòng, cầm chìa khóa mở cửa, đi vào, khi đóng cửa lại, lại nhìn thoáng
qua mọi người, bọn họ đều im như ve sầu mùa đông, bị dọa đến không dám
hô hấp, thấy bọn họ sợ hãi như thế, Giang Gia Niên mới đóng cửa lại
phanh một tiếng, ngăn cách chính mình cùng những người khác.
Cánh cửa vừa đóng, mọi người đều nhẹ nhàng thở ra, có hai người ngồi gần
nhau thấp giọng khe khẽ nói: "Cô ta hình như cũng không quá cao hứng,
Lâm Đổng cùng Hứa phó tổng tách ra, cô ta chẳng lẽ không nên mừng thầm
sao? Chắc chắn cô ta đang cố gắng khắc chế, sợ chúng ta nhìn ra."
Một người khác hạ giọng nói: "Tôi cũng nghĩ thế, cô không nhớ lần trước Lâm Đổng ngồi ở văn phòng cô ta một lúc lâu sao, cũng không biết rốt cuộc
cô ta có mị lực gì, cư nhiên có thể làm Lâm Đổng cùng Hứa phó tổng tách
ra."
Có người khác chen
vào nói: "Thôi đi, tôi không tin Lâm Đổng vì cô ta mới chia tay với Hứa
phó tổng, Hứa phó tổng xinh đẹp như vây, tính tình lại tốt, có khi là
bọn họ cãi nhau, Hứa phó tổng giận dỗi nên Lâm Đổng mới đùa giỡn với cô
ấy đi?"
Người nói chuyện
lúc đầu liếc trắng mắt đối phương một cái nói: "Cô nghĩ sao vậy, còn đùa giỡn, toàn bộ công ty đều được thông báo rồi, kể cả không phải bởi vì
cô ta, hai người bọn họ cũng không có khả năng lại ở bên nhau!"
Cách nói này thật sự rất đúng, Hứa Hoan Nhan giờ phút này cũng nghĩ như thế.
Ngồi ở trong văn phòng, cô ta nhìn chằm chằm nhẫn trên tay, đây là cô cầu
Lâm Hàn Dữ mua cho, người ta vô cùng không muốn, bị cô ta kéo mới đi mua cho cô ta.
Hiện tại xem ra thứ này cũng không lần lưu lại nữa.
Cưỡng cầu tới, quả nhiên không phải của mình, chẳng sợ đã từng có được, cũng chẳng qua là lướt qua giây lát mà thôi.
Sống đến lớn như vây, cô ta còn chưa từng mất mặt như ngày hôm nay, mà đầu
sỏ gây tội trong đó, người ngoài có lẽ không tin, nhưng cô ta rõ nhất là ai.
Nếu không có cách
nào lưu lại được, vậy dứt khoát liền cùng nhau hủy diệt cũng tốt, dù sao chung quy cũng không thuộc về cô ta, vậy cũng không thể thuộc về người
khác, ai cũng không được.
Hít sâu một hơi, Hứa Hoan Nhan cầm lấy di động, ấn một dãy số, điện thoại
chuyển được, cô ta liền thay đổi ngữ khí không chê vào đâu được.
"Báo Từ Nhiên bộ phận kỹ thuật tới văn phòng tôi một chút."
***
Gió êm sóng lặng qua mấy ngày, giống như sau ngày cuộc họp đó kết thúc, tất cả đều tiến vào thời kỳ ổn định.
So với Lâm Hàn Dữ từng bước ép sát, Hạ Kinh Chước sau khi bộc lộ một chút ý tưởng liền không liên lạc với Giang Gia Niên nữa, nói thật lòng, cô có
chút ngoài ý muốn, cũng có chút mất mát, cũng không biết chính mình chờ
mong cái gì.
Công việc
vẫn phải làm, so với mọi ngày cũng không khác nhau nhiều lắm, mỗi ngày
sáng chín chiều năm cũng không có nhiều khả năng, gần đây công ty nhiều
việc, cô luôn tăng ca đến 8- 9 giờ mới có thể trở về, thời gian ăn cơm
cũng không ổn định.
Hôm nay thật vất vả mới có thể tan tầm đúng giờ, nhưng cô còn chưa kịp rời đi, nữ trợ lý liền vội vã chạy tới.
"Giang tổng, không tốt rồi, xảy ra chuyện rồi!"
Giang Gia Niên nhăn mi lại, tùy tay xách ba lô lên nhàn nhạt nói: "Bình tĩnh đi, có chuyện gì mà cô rối lên vậy?"
Nữ trợ lý biết chính mình phản ứng thái quá nhưng cô ấy vẫn vô cùng khẩn
trương nói: "Giang tổng, lần này thật sự xảy ra chuyện, bộ phận xã giao
bên kia gọi điện thoại mời cô tới."
"Bộ phận xã giao?"
"Đúng vậy, rất nhiều người dùng trên mạng nói sử dụng vé của chúng ta trên
trang web không được xử lý đăng ký, công ty hàng không đều nói không
chấp nhận vé này, bây giờ khách hàng đều đang gọi đến khiếu nại."
Giang Gia Niên đem ba lô để lại chỗ cũ, biết hôm nay không thể tan tầm đúng
giờ, nhưng cô cũng không sốt ruột, chỉ nói: "Loại chuyện này cũng không
phải lần đầu tiên xảy ra, trước ổn định tâm lý khách hàng, điều tra rõ
xem rốt cuộc xảy ra vấn đề ở đâu, chiếu theo đó bồi thường là được,
không cần hoảng loạn như vậy, có nhiều công ty đăng ký trang web đặt vé
như thế, luôn có mấy công ty hệ thống ngẫu nhiên xảy ra vấn đề."
Cô giải thích không chê vào đâu được, sự việc cũng đích xác có khả năng
như thế, nhưng nữ trợ lý khó xử nói: "Giang tổng, việc này đã từng xảy
ra, nhưng trước kia đều là số lượng ít, lần này..... Quá nhiều."
Mặt mày Giang Gia Niên hơi ngưng trọng: "Có bao nhiêu?"
Nữ trợ lý dừng một chút mới nói: "......Thống kê bước đầu có 432 người."
432, đây là thể hiện điều gì? Ý chính là những người này nếu đều lên trên
mạng phát thiếp, bình quân mỗi thiếp có thể chuyển phát tới một ngàn
người, như vậy sẽ có 40 mấy vạn người biết chuyện này.
Giang Gia Niên không nói hai lời đi đến bộ phận xã giao, trên đường đi, cô
còn quay đầu phân phó trợ lý: "Cô đi gọi người của bộ phận kế hoạch và
bộ phận kỹ thuật đến đi, hôm nay tất cả đều phải tăng ca."
Nữ trợ lý gật đầu nói: "Hứa phó tổng bộ phận kế hoạch và Từ bộ trưởng bộ phận kỹ thuật cũng lập tức đến."
Giang Gia Niên nhướng mày, cảm thấy chuyện này có chút không tầm thường, rồi
lại không biết sai ở đâu, chỉ có thể tạm thời im lặng.
Chờ đến bộ phận xã giao liền thấy tất cả mọi người đều đã ở nơi này, tất cả đều ngồi vây quanh một cái bàn tròn, người phụ trách bộ phận xã giao
đang chiếu trên màn hình lớn về khiếu nại và phát thiếp của người sử
dụng."
Giang Gia Niên đi
vào, những người khác sôi nổi đứng lên chào hỏi cô, cô hơi hơi giơ tay ý bảo bọn họ ngồi xuống, lập tức đi đến trước màn hình lớn, nhìn phát
thiếp của người sử dụng trên đó.
Đơn giản tóm tắt, nội dung đại khái là, người sử dụng đặt một vé bình
thường, khi đi ra sân bay tìm đến chuyến bay để đăng ký nhưng bị người ở sân bay báo vé này không có giá trị, tìm người của Duyệt Đồ khiếu nại,
hành khách bên này liên tục gọi điện thoại, đem quả bóng cao su đùn đẩy
giữa công tu hàng không và công ty bảo hiểm, nói người sử dụng có thể
lên máy bay hay không về bản chất không hề liên qua đến Duyệt Đồ, muốn
hỏi việc này phải tìm công ty đặt vé hoặc công ty hàng không.
Những lời này dựa trên nguyên tắc để nói, không có vấn đề, cũng hợp logic,
nhưng một khi nói ra, Duyệt Đồ lập tức trở thành cái đích cho mọi người
chỉ trích vì trốn tránh trách nhiệm.
Giang Gia Niên tiện tay kéo ghế dựa ngồi xuống, chỉ màn hình lớn nói: "Người nói những lời này là ai?"
Bộ phận phụ trách khách hàng lập tức trả lời: "Đã tìm được rồi, đang chờ ở bên ngoài, Giang tổng ngài xem nên xử lý như thế nào?"
Giang Gia Niên nói thẳng: "Sa thải, còn cần suy xét sao? Tôi nhớ rõ trước khi tiếp xúc trực tiếp với khách hàng bọn họ đều đã trải qua huấn luyện,
lời gì nên nói lời gì không nên nói hẳn là phải hiểu rõ chứ? Người sử
dụng dùng dịch vụ của chúng ta, chúng ta phải có trách nhiệm giúp bọn họ lên được máy bay, tuy rằng theo logic chuyện này là trách nhiệm của
công ty đặt vé nhưng người lấy tiền chính là chúng ta, sao có thể trả
lời người sử dụng như vậy?"
Giám đốc bộ phận chăm sóc khách hàng toát mồ hôi nói: "Đây là sơ sẩy của
chúng tôi, tôi lập tức liền sa thải cô ta, Giang tổng ngài xem nên xử lý những người khiếu nại này như thế nào đây?"
Nói xong, giám đốc bộ phận chăm sóc khách hàng đưa tất cả đơn khiếu nại
lên, hơn bốn trăm người, một chồng đầy ắp, từng tờ từng tờ đều thể hiện
tình huống vô cùng ác liệt.