Một cánh cửa kính, ngăn cách mọi người đang bận rộn trong đại sảnh với giám đốc.
Người phụ trách bộ phận hành chính đi qua hành lang, tới trước cửa văn phòng, giơ tay gõ gõ, cất cao giọng nói: "Giang tổng, là tôi."
Trong văn phòng truyền ra giọng nữ sạch sẽ lưu loát, đơn giản ngắn ngủi nói: "Vào đi."
Người phụ trách đẩy cửa đi vào, tận lực thả nhẹ bước chân, nhất cử nhất động đều vô cùng cẩn thận.
"Giang tổng, vé máy bay đã đặt, chuyến bay AP5105, cất cánh lúc 7h sáng mai, dự tính 9h rưỡi sẽ tới Bắc Kinh."
Giang Gia Niên ngẩng đầu lên từ đống văn kiện, đánh giá cô gái đang nói
chuyện một chút, suy tư một lát mới nói: "Loại máy bay gì?"
Ngữ điệu người phụ trách thập phần cẩn thận: "Boeing."(*)
Mày Giang Gia Niên nhăn lại, thấp giọng nói một câu: "Mộng tưởng cơ." (*)
(*) chỗ này là tên 2 loại máy bay nhưng thực sự là t ko biết, ai biết giúp t với.
Người phụ trách thấy cô nhíu mày liền có chút hoảng hốt, nghe cô nói như vậy
liền giải thích nói: "Xin lỗi Giang tổng, tôi biết cô cảm thấy không an
toàn nhưng thời gian phù hợp chỉ còn máy bay này, rất đúng giờ, nếu lựa
chọn cái khác cô có thể không kịp hội nghị." Dừng một chút, thấy Giang
Gia Niên không nói gì, người phụ trách liền tiếp tục nói, "Hơn nữa đây
là máy bay của hãng bay An Bình, tuy rằng trong lời đồn đãi loại máy bay này thường xảy ra sự cố nhưng tôi tin tưởng với hãng bay An Bình sẽ
không có vấn đề gì."
Công ty hàng không An Bình.
Giang Gia Niên rũ mắt, nhìn văn kiện trong tay, hạng mục cũng vừa vặn là vấn
đề hợp tác với hãng bay An Bình, từ tư liệu có thể thấy công ty hàng
không này đúng là không tồi.
Cuối cùng cô vẫn gật đầu, người phụ trách bộ phận hành chính nhẹ nhàng thở
ra, cáo từ rời đi, trong văn phòng rất nhanh chỉ còn lại một mình Giang
Gia Niên.
Cô chậm rãi dựa vào trên lưng ghế, cởi cúc cổ của áo sơ mi, đẩy đẩy mắt kính, nhìn vị
trí cửa chớp đè đè thái dương, nhắm mắt dưỡng thần một lát, cảm thấy
thoải mái hơn một chút mới mở mắt ra tiếp tục làm việc.
Ngày hôm sau.
Bốn giờ sáng, đồng hồ báo thức vang lên.
Bỗng chốc Giang Gia Niên mở mắt ra, xốc chăn lên không hề buồn ngủ mà bắt đầu rửa mặt, chuẩn bị đi ra ngoài.
Cùng thời gian, tiểu khu ở gần sân bay quốc tế Giang Thành, trong một phiến
cửa sổ tiếng đồng hồ báo thức cũng đồng thời vang lên.
Ngón tay thon dài trắng nõn ấn tắt chuông báo, thân ảnh đĩnh bạt cao lớn
đứng lên, anh mặc áo ngủ tơ tằm màu xanh biển, lấy di động nhìn thời
gian, sau đó buông xuống bắt đầu rửa mắt.
Khoảng năm giờ, Giang Gia Niên kéo hành lý xuống lầu, tài xế đã sớm đợi ở dưới, cô lên xe đi tới sân bay.
Cũng là 5 giờ, người đàn ông đánh xe rời khỏi tiểu khu, sắc trời còn chưa đủ sáng, trên đường cơ hồ không thấy người đi đường, đường đi sân bay gần
như là thẳng đường lái, ước chừng chỉ cần hai mươi phút là đến.
Khi xe dừng ở cửa hãng bay An Bình, anh cúi đầu nhìn đồng hồ, 5h15, vừa vặn.
Đỗ xe xong, xuống dưới đi bộ tới công ty, đã có không ít đồng nghiệp tới
sớm, bọn họ gật đầu coi như chào hỏi, có tiếp viên hàng không xinh đẹp
nhiệt tình chào hỏi anh, anh vẫn luôn đạm mạc xa cách mà nhìn một cái,
ngay cả cười đều không có.
5h rưỡi, anh tới phòng chuẩn bị, rót một chén nước, chờ thiêm xong đến,
đánh tạp, trắc xong cồn, liền cầm ly nước đi đến phòng tư liệu lấy tư
liệu cần cho ngày hôm nay.
Dựa theo số chuyến bay, tìm được phòng chuẩn bị của chuyến bay, anh ngồi
xuống, để ly nước lên bàn, yên lặng mà xem thư nhiệm vụ.
Hôm nay thời tiết không tồi, không có lôi điện gây phiền não, anh lấy bút
máy từ túi tiền phía trên của đồng phục, bắt đầu điền một loạt chuẩn bị
phi hành, bên người anh có rất nhiều tiếp viên hàng không, bọn họ nhẹ
giọng châu đầu ghé tai, thường thường liếc anh một cái, nhưng anh đối
với tầm mắt cực nóng như như vậy tựa hồ không hề phát hiện, viết xuống
hàng chữ ngay ngắn đẹp đẽ, không tạm dừng một khắc nào.
6 giờ rưỡi, Giang Gia Niên ở phòng nghỉ khoang hạng nhất của hãng bay An
Bình nghe thấy tiếng nhắc nhở đăng ký, tình huống máy bay cất cánh sớm
là tình huống hiếm khi xảy ra, thời gian bay đều tương đối chuẩn xác.
Giang Gia Niên đem vỏ đồ uống ném vào thùng rác, đi đến trước cửa đăng
ký.
Thời điểm cô tới đăng lý, hành khách khoang phổ thông đã xếp hàng đăng ký, số người không ít, còn có mang theo con nhỏ, cô nhíu nhíu mi, đi đến cửa đăng ký khoang
hạng nhất, dưới sự hướng dẫn của nhân viên mà làm thủ tục.
Hành khách khoang phổ thông vây xem cô, cô đè thấp vành mũ, đẩy mắt kính lên, nhanh chân bước đi.
Lên máy bay, cô phát hiện không chỉ có hành khách khoang phổ thông nhiều mà bốn vị trí của khoang hạng nhất tính cả cô đã có 3 người, chỉ trống một vị trí ở bên cạnh Giang Gia Niên, cô ngồi xuống vị trí của mình.
Bỏ kính râm xuống, ánh mắt chuyển tới đỉnh máy bay, cô nhìn thấy màu lam
nhàn nhạt, thật đẹp mắt. Boeing, mộng tưởng cơ, tổng thể nhìn cũng không tệ lắm, nhưng thường xuyên phát sinh sự cố làm cô có chút bất an.
Rất nhiều người không biết vì sao cô không thích loại máy bay này, cô cũng
không tính nói cho bất kỳ ai, khủng phi chứng (*) đối với một giám đốc
thường xuyên đi công tác mà nói cũng không phải là chứng bệnh sáng rọi
gì.
(*) khủng phi chứng: khủng hoảng khi đi máy bay.
Gần 7h, cửa khoang máy bay đóng cửa, tiếp viên hàng không bắt đầu truyền
phát một ít thông tin an toàn khi đi máy bay, Giang Gia Niên tính toán
thời gian trong lòng, vừa lúc cô phán đoán xong thời gian, tin tức kia
cũng truyền phát xong, cô đặt tay trên đầu gối nắm thành quyền.
Sắp bay lên.
Việc này tựa hồ đã thành việc làm thường xuyên của cô, mỗi lần trước khi máy bay cất cánh cô vẫn luôn khẩn trương một lúc, đặc biệt là lần này đi
loại máy bay này, cô còn khẩn trương nhiều hơn mọi lần một chút.
Nhưng mà rất nhanh sự chú ý của cô bị một thứ khác hấp dẫn.
Sau khi tiếp viên hàng không thuần thục nói xong thông báo tiếng Anh không
quá tiêu chuẩn cùng tiếng Trung, một giọng nam có từ tính vang lên,
tiếng Anh của anh rất chuẩn, nói từng từ rõ ràng, trầm trầm, vô cùng êm
tai.
"Hello everyone this is your captain speaking and want to welcome you to Flight 5105 Jiang Cheng for BeiJing."
Phiên dịch: Xin chào các vị, hoan nghênh các vị lên chuyến bay 5105 từ Giang
Thành đi Bắc Kinh, tôi là cơ trưởng chuyến bay lần này.
Là thông báo của cơ trưởng.
***
Truyện này thỉnh thoảng có từ chuyên ngành hàng không mà t ko biết nên cũng ko biết dịch ntn đành để nguyên.
Có vẻ t edit cũng ko được mượt lắm, mn nếu biết nên sửa thế nào thì góp ý cho t với nhé.