Từ trong phòng nghỉ đi ra, đến lúc ngồi
lên xe, thậm chí là đến khi về đến trường, Ninh Nhuệ Tinh vẫn có chút chưa lấy
lại được tinh thần.
Trước hết, không nói đến việc em họ của
Giang Dữ vậy mà lại là Giang Kinh Tá thiếu niên đã thành danh, chỉ nhìn vào việc
cậu ấy với tư cách là em họ của Giang Dữ, chỉ nhìn vào cái tiếng gọi chị dâu
kia của cậu, cũng đủ để cô xấu hổ thật lâu rồi.
Đây mới chỉ là bắt đầu hẹn hò thôi, còn
có gặp người nhà mà anh cũng không nhắc trước cho cô biết một tiếng, hại cô
không có tí chuẩn bị nào, cô còn cho rằng thật sự chỉ là đi tham gia chương
trình âm nhạc bãi cỏ thôi.
Bộ dáng ngốc nghếch của cô trước mặt
Giang Kinh Tá thật sự là quá mất mặt rồi.
Ninh Nhuệ Tinh càng nghĩ càng cảm thấy xấu
hổ, cô ngẩng đầu nhìn Giang Dữ đang nhếch môi cười, trong lòng cô chợt tức giận,
bàn tay vốn dĩ đang nắm lấy tay anh lại di chuyển xuống dưới, dịch chuyển đến
vùng eo của anh.
Cách một lớp áo len dày, Ninh Nhuệ Tinh
hung hăng véo vào eo Giang Dữ, cô thấp giọng oán trách, “Đều tại anh hết, không
nói sớm cho em một chút, vừa nãy em thật sự rất mất mặt.”
“Nói không chừng trong lòng Giang Kinh
Tá sẽ cười nhạo em nữa đó…” Ninh Nhuệ Tinh càng nói càng giận, vùng vẫy từ
trong lòng của Giang Dữ lùi ra ngoài, cô muốn một mình đi về phía trước.
Vóc người Giang Dữ cao to, cường tráng,
tay lại dài, anh hơi khom người xuống đưa tay về phía trước, trực tiếp từ phía
sau đem cô kéo vào trong lòng.
Một cặp trai xinh, gái đẹp như vậy tất
nhiên sẽ thu hút được sự chú ý của người khác, huống hồ chi Giang Dữ còn là
nhân vật có sức ảnh hưởng lớn trong trường, muốn không bị người khác nhận ra
căn bản là chuyện không thể nào.
Thuận theo động tác của anh, vài nữ sinh
đang tụ tập tốp ba tốp năm gần đó khẽ phát ra tiếng kinh hô nho nhỏ.
Rõ ràng là động tác có chút bá đạo,
nhưng đặt trên người của Giang Dữ, từng cử chỉ động tác dường như đều rất vừa
phải, thỏa đáng, nhìn thì lại giống với một bức vẽ hoạt hình.
Ninh Nhuệ Tinh không thích bị người khác
nhìn như vậy, cho dù đang bị Giang Dữ cưỡng chế ôm lấy, cô vẫn vùng vẫy đi về
phía trước muốn đi xa khỏi chỗ này.
Giang Dữ dường như nhìn thấu ý đồ của
Ninh Nhuệ Tinh, thuận theo sức lực của cô, anh cùng với cô tiến về phía trước,
vừa nhẹ giọng dỗ dành cô, “Em là trưởng bối của nó, nó sao dám cười em được.”
Giang Dữ không nói còn đỡ, anh vừa nói
xong, Ninh Nhuệ Tinh liền dễ dàng nhớ đến tiếng gọi “chị dâu” kia của Giang
Kinh Tá, cô lại càng xấu hổ, thẹn thùng hơn, cô liền lên tiếng tranh luận với
Giang Dữ, “Nói bừa cái gì, em mới không phải là trưởng bối của cậu ấy.”
“Không phải hả?”, Giang Dữ thấp giọng nở
nụ cười, “Anh là anh họ của nó, em không phải là chị dâu của nó, không phải là
trưởng bối của nó, vậy thì em là cái gì?”
Gương mặt của Ninh Nhuệ Tinh trong chớp
mắt đỏ hồng lên, giữa hành động và lời nói nhiều thêm một chút ngượng nghịu,
thiếu tự nhiên, mắt thấy ký túc xá nữ cách không còn xa, cô liền để lại cho
Giang Dữ một câu, “Không nói với anh nữa”, sau đó liền muốn bước nhanh về phía
ký túc xá nữ.
Giang Dữ thật sự là càng ngày càng không
thu liễm, vẫn như cũ thích trêu chọc cô.
Chỉ là ngay khoảnh khắc khi cô nhấc chân
lên muốn đi, cổ tay của Ninh Nhuệ Tinh liền kịp thời bị Giang Dữ nắm chặt lại.
“Tiết tự học buổi tối kết thúc, anh đến
đón em nhé?”
“Không cần”, Ninh Nhuệ Tinh cúi đầu
không dám nhìn Giang Dữ, cô thấp giọng nói, “Em tham gia vào câu lạc bộ kịch mà
lần trước đã nhắc với anh đó, có thể sẽ phải đi tập luyện.” Sợ Giang Dữ không
yên tâm, cô lại bổ sung thêm một câu, “Cô bạn Phạm Tinh ở bộ phận của chúng ta
sẽ qua đón em rồi cùng nhau đi đến câu lạc bộ kịch.”
Nghe Ninh Nhuệ Tinh nói như vậy, Giang Dữ
không nói gì thêm nữa, anh chỉ nhẹ gật đầu.”
Sau khi tiễn Ninh Nhuệ Tinh đi vào ký
túc xá nữ, mãi cho đến khi bóng dáng cũng không còn thấy nữa, lúc này anh mới rời
đi.
Mặc dù cách năm mới vẫn còn khoảng một
tháng nữa, nhưng phía trường học đã sớm sắp xếp ổn thỏa hết các hoạt động để
chuẩn bị cho đêm tiệc liên hoan văn nghệ chào đón năm mới được tổ chức với quy
mô toàn trường.
Câu lạc bộ kịch là câu lạc bộ cấp trường,
vừa khéo được chỉ định phải diễn một vở kịch nói.
Lúc Ninh Nhuệ Tinh quyết định tham gia
vào câu lạc bộ kịch thì cô đã gặp mặt gần hết các thành viên trong câu lạc bộ rồi,
bây giờ tụ tập lại một chỗ, đơn giản cũng chỉ lên tiếng chào hỏi nhau một câu,
cũng không quá xấu hổ, ngượng ngùng gì cả.
Trước đây đã từng diễn qua rồi, chọn tới
chọn lui cũng chỉ có mấy kịch bản, để hiệu quả thực hiện đạt đến mức tốt nhất
và không xảy ra bất cứ tình huống ngoài ý muốn nào nên cuối cùng vẫn chọn dùng
kịch bản ‘Công chúa Bạch Tuyết’ bản tiếng Anh.
Bối cảnh sân khấu rất dễ xây dựng, hơn nữa
mọi người cũng rất quen thuộc đối với câu chuyện này.
Các nhân vật rất nhanh đã được quyết định,
Ninh Nhuệ Tinh không ngoài ý muốn được chỉ định diễn xuất vai công chúa.
Trong khi đó, vai hoàng tử trước mắt được
giao cho một nam sinh ở khoa Thiết kế nghệ thuật, do người thích hợp với vai diễn
này vẫn chưa chọn ra được, cũng chưa quyết định được, nên trước mắt chỉ có thể
để cậu nam sinh ấy cùng tập luyện với Ninh Nhuệ Tinh.
Ninh Nhuệ Tinh cùng với nam sinh ấy vốn
dĩ không quen biết nhau, hai người ở cùng một chỗ ngược lại có chút ngượng
ngùng, không thể cởi mở được.
Huống hồ chi, như tất cả mọi người đã biết,
công chúa và hoàng tử còn có một nụ hôn.
Trước hết, không nói đến việc từ trước đến
nay Ninh Nhuệ Tinh không giỏi tiếp xúc với các nam sinh, huống hồ chi còn phải
làm những hành động mang tính thân mật, trước đây cô cũng không có kinh nghiệm
tham gia diễn kịch nói, cô bất giác căng thẳng mà hỏi ra, “Cảnh kia, chắc là mượn
góc độ sân khấu (*) thôi đúng không?”
(*) Trong truyện
tác giả dùng từ 借位, nó là một thuật ngữ chuyên ngành trong
quay phim/chụp ảnh, là một phương pháp lợi dụng góc máy để làm tăng thêm sự sống
động cho hiệu quả quay phim/chụp ảnh thực tế. Ở đây Ninh Nhuệ Tinh muốn hỏi là
chỉ mượn góc độ của sân khấu để giả vờ hôn chứ không phải là hôn thật đúng
không.
Đang đứng ở trước mặt đám đông, xung
quanh còn có nhiều nam sinh như vậy, Ninh Nhuệ Tinh không tiện hỏi thẳng ra, cô
chỉ đành kéo Phạm Tinh sang một bên rồi hỏi.
Ninh Nhuệ Tinh không nói rõ ràng, nhưng
Phạm Tinh vừa nghe liền hiểu, cô nhẹ nhàng vỗ vai làm yên lòng Ninh Nhuệ Tinh,
“Tất nhiên là mượn góc độ sân khấu thôi, ai dám ở trước mặt lãnh đạo nhà trường
cùng với nhiều giáo viên và sinh viên như vậy trực tiếp hôn chứ, làm vậy sợ là
câu lạc bộ kịch sẽ phải giải tán đó…”
Nghe thấy cô ấy nói như vậy, Ninh Nhuệ
Tinh mới hơi hơi thở phào ra.
Thời gian dành cho tiết mục kịch nói này
trên sân khấu không nhiều, cho nên những phân đoạn được đem lên sân khấu biểu
diễn tất nhiên phải có sự chọn lọc, vì thế nên trực tiếp chọn bắt đầu diễn từ
đoạn trái táo độc.
Khả năng đọc hiểu ngôn ngữ của cô rất tốt,
cho dù trước đây chưa từng có kinh nghiệm biểu diễn nhưng cô vẫn có thể rất
nhanh từ trong kịch bản tìm ra một chút cảm giác. Đội trưởng của câu lạc bộ kịch
cùng với các đàn anh đàn chị đặc biệt đến đây quan sát đều không nhịn được cảm
thấy có chút vừa lòng.
Rõ ràng là lúc Ninh Nhuệ Tinh một mình
diễn giải phân đoạn trước, từng động tác hình thể, thần thái, biểu cảm giọng
nói đều rất tốt, khiến người khác không chỉ ra được bất cứ điểm sai sót nào,
nhưng cứ tới phân cảnh công chúa nằm trên chiếc giường hoa, chờ đợi một nụ hôn
đánh thức của hoàng tử, cơ thể của cô liền cứng ngắc một cách khó hiểu.
Người tinh mắt chỉ nhìn qua một cái thôi
liền có thể nhìn ra được loại cứng ngắc này, thậm chí nó còn có chút phá hủy vẻ
đẹp tổng thể một cách đột ngột.
Thời gian tập luyện một buổi tối lâu như
vậy, đến khi thời gian diễn tập kết thúc, lần lượt diễn đi diễn lại mỗi một cảnh
nụ hôn đánh thức trên giường hoa này, nhưng cánh tay đang đặt ở một bên của
Ninh Nhuệ Tinh vẫn cứ vào ngay khoảnh khắc khi nam sinh kia tiến lại gần mà bắt
đầu run rẩy.
Cô vô thức có chút bài xích đối với sự
tiếp xúc gần gũi của bạn khác giới.
Trong lúc các đàn chị đang nghĩ cách làm
thế nào để giúp Ninh Nhuệ Tinh điều chỉnh tốt vấn đề về cơ thể thì Ninh Nhuệ
Tinh lại do dự mất mấy giây sau đó cô lên tiếng đề xuất, “Em cảm thấy có thể
đem vai diễn công chúa này đổi cho một người khác thích hợp với nó hơn, em có
thể diễn vai diễn khác.”
Nhưng từ vẻ bề ngoài và khí chất ấm áp,
dịu dàng mà nói thì cô lại là người thích hợp nhất.
Đội trưởng câu lạc bộ kịch cuối cùng ra
một quyết định, “Em thử lại một lần cuối đi, trong lòng không cần nghĩ nhiều
như vậy, nhắm mắt lại một chút là qua thôi”, cô dừng một chút, “Nếu như thực sự
không được, nhân lúc bây giờ vẫn còn thời gian một tháng, chúng ta cũng có thể
chọn vở kịch nói khác.”
Lúc Giang Dữ qua đây, vừa đúng lúc Ninh
Nhuệ Tinh đã nằm trên giường hoa và nhắm đôi mắt lại, hàng lông mi khẽ run rẩy,
đang đợi chờ hoàng tử của cô đến hôn đánh thức cô dậy.
Thị giác một mảnh tối mịt lại càng khiến
cho thính giác của cô rõ ràng tốt hơn, những tiếng bước chân trở nên lớn hơn,
dường như vang lên âm thanh của sự vội vàng nho nhỏ.
Tiếp theo đó là tiếng bước chân có quy
luật, không xa không gần truyền đến phía cô.
Nam sinh kia sắp qua tới đây rồi, Ninh
Nhuệ Tinh nghĩ vậy rồi vô thức chau mày lại.
Hơi thở dần dần tiến gần lại phía cô có
chút quen thuộc, thậm chí là ngoài ý muốn khiến cho cơ thể của cô không còn sản
sinh ra cảm giác kháng cự nữa.
Gần quá.
Trên mặt phủ xuống một mảng bóng râm,
còn có sự ấm áp không thể nào tránh được.
Cùng với đó, một đôi môi dịu dàng nóng bỏng
nhẹ nhàng hạ xuống chạm vào đôi môi của cô.
Ninh Nhuệ Tinh chợt hoảng sợ, cô mạnh mẽ
mở lớn đôi mắt.
Đôi mắt hạnh của cô lúc nhìn thấy gương
mặt của người kia thì đã từ sự chán ghét và kháng cự quen thuộc chuyển thành
kinh ngạc cùng vui mừng, còn có thêm chút nghi hoặc.
“Giang Dữ…” Cô chậm rãi phát ra tiếng.
Trong chớp mắt cô liền có chút mờ mịt
cũng như không thể nào hiểu nổi, Giang Dữ sao lại xuất hiện ở đây, hơn nữa còn
hôn cô.
Dư quang nơi khóe mắt nhìn thấy đám đông
những người trong câu lạc bộ kịch đang đứng ở một nơi không xa.
Giang Dữ nắm lấy tay của cô, nhẹ nhàng ở
trên mu bàn tay của cô hạ xuống một nụ hôn, rồi lại vững vàng nhìn cô, giọng
nói anh trầm thấp, cực kỳ mê hoặc.
“Anh có đủ tư cách làm hoàng tử hôn đánh
thức em không, hửm?”