Tử Tuyết Vi căm giận nhìn bóng dáng Cố Trì càng ngày càng khuất. Cô giơ ngón giữa lên hét một cách thô tục
- Mộng tưởng mộng tưởng cái beep!!
Đợi cho Cố Trì hoàn toàn mất dạng, Tử Tuyết Vi thu lại khuôn mặt tức giận,
ánh mắt trở nên bình tĩnh đến kỳ lạ, hoàn toàn không chút gợn sóng hay
cảm xúc khác cứ như người lúc nãy chửi ầm lên không phải là cô. Tử Tuyết Vi xoay người, bước đi, trên môi nở một nụ cười như có như không. Lát
sau, khi đi ra khỏi ngõ hẻm tối đen, ánh đèn đường chiếu vào khuôn mặt
của Tử Tuyết Vi, cô đã khôi phục trở lại bộ dáng tức giận kia
Hệ thống: "..." Cứu mạng!!! Ký chủ nhà nó đa nhân cách kìa, thật đáng sợ!
Vừa leo hàng rào vào lại trường. Tử Tuyết Vi định bụng sẽ len lén chuồn về
ký túc xá thì một giọng nam nghiêm khắc vang lên sau lưng
- E hèm, trò Hạ, trò mới đi đâu về vậy?
Tử Tuyết Vi run run, không dám tin quay đầu lại thì bắt gặp khuôn mặt như
đưa đám của thầy giám thị, ánh mắt thầy còn loé loé nhìn cô
Tử Tuyết Vi quỳ trên thềm, hai tay đưa lên cao. Cô nhìn Tiêu Quân Nhã cũng đang quỳ bên cạnh, giật giật khoé miệng hỏi
- Sao cả cậu cũng ở đây?
Tiêu Quân Nhã bĩu môi, ai oán nói
- Đương nhiên là bị thầy bắt gặp trốn khỏi trường vào ban đêm rồi! Nhưng
ít ra cậu còn may mắn hơn tớ, cậu còn có thể thoát được ra ngoài sau đó
trở về mới bị bắt. Còn tớ chưa kịp leo ra khỏi rào thì thầy đã xuất hiện lôi tớ về còn bắt tớ quỳ lâu như vậy!
Ai oán xong cô nàng lại tiếc nuối than thở
- Chỉ tiếc mấy anh đẹp trai của tớ, bị cho leo cây như thế thì chắc là
rất tức giận, thậm chí muốn chia tay tớ. A... Tiếc quá đi, mấy anh ấy
vừa đẹp trai vừa giàu có lại còn rất ga lăng hào phóng, tớ mất rất nhiều công sức để bày chiêu trò dụ dỗ đó! Ôi ~ Tử Tuyết Vi chảy hắc tuyến. Hệ thống này, mi bảo ta là cặn bã thì nên suy nghĩ lại đi! Người bên cạnh
ta đây mới là tra nữ chính hiệu nè!
Tiêu Quân Nhã mặc dù tính
tình hoạt bát lém lỉnh thậm chí có tính hào sảng của đàn ông nhưng cô ấy lại rất xinh đẹp. Trong trường cao trung Thiên Thừa này con trai xếp
hàng theo đuổi cũng không kém một hoa khôi nào. Nhưng khổ nỗi cô nàng
chỉ thích đàn ông mang hương vị thành thục, toát ra một khí chất trưởng
thành và hơi thở nam tính nên cô nàng đến liếc cũng không thèm liếc bọn
nam sinh chưa dứt sữa mẹ kia một cái. Tuy là một cô gái hoa đào bu bám
đầy mình nhưng không thể không công nhận cô nàng chính là một người bạn
tốt.
Đột nhiên, tiếng của thầy giám thị từ trong văn phòng vọng ra
- Bị phạt mà vẫn có thể nói chuyện ồn ào như vậy, có vẻ các em còn thừa
sức rất nhiều nhỉ? Vậy thì quỳ thêm một tiếng nữa cho tôi!
Tử Tuyết Vi: "..."
Tiêu Quân Nhã: "..."
Hai tiểu cô nương cùng cúi đầu thở dài một lúc. Đột nhiên một đôi bàn chân
trắng trẻo mang đôi giày búp bê xuất hiện trước mắt hai người. Tiếp theo là giọng nói dịu dàng muôn thuở của Tần Tiếu Y vang lên
- Mãi không thấy hai cậu về nên tớ đoán hai cậu ở đây!
Tử Tuyết Vi cùng Tiêu Quân Nhã ngước đôi mắt lấp lánh ánh sáng lên nhìn
Tần Tiếu Y. Nhất là Tiêu Quân Nhã, khuôn mặt như nhìn thấy cứu tinh. Tần Tiếu Y cũng không nói nhiều, chỉ mỉm cười nhẹ nhàng đi vào văn phòng
Thấy Tiêu Quân Nhã mặt mũi tươi sáng lên giống như chó sắp được thả chuồng, Tử Tuyết Vi buồn cười hỏi
- Làm sao vậy?
Tiêu Quân Nhã hất hất đôi mày, biểu cảm thập phần gian xảo, cô nàng giơ ngón tay trỏ đặt lên môi, suỵt một cái rồi nói nhỏ
- Cậu chờ đi! Chúng ta sẽ được tha!
Tử Tuyết Vi đang cảm thấy khó hiểu thì trong văn phòng đã vang lên tiếng thầy giám thị
- Được rồi, được rồi, nể mặt em nên thầy sẽ tha cho hai đứa kia lần này.
Nhưng em phải giúp thầy canh chừng bọn nó, nhất là trò Tiêu, một tuần
bảy ngày thì hết năm ngày em ấy trốn trường kiểu này. Lần nào cũng là em tới nói giúp, thôi đi đi, đi đi!
- Em thay mặt hai bạn cảm ơn thầy.
Cạch một tiếng, cánh cửa mở ra, Tiêu Quân Nhã đã sớm chảy lệ ròng ròng đáng
thương đứng lên định nhào tới ôm Tần Tiếu Y. Nào ngờ đâu Tần Tiếu Y mỉm
cười nghiêng người sang một bên để "nhường lối" và sau đó...
_________________________________________
Tiêu Quân Nhã nhăn mặt ngồi trên giường, tay còn khoa trương xoa xoa cái
mũi, mắt thì lên án nhìn chằm chằm Tần Tiếu Y. Nhưng Tần Tiếu Y chỉ vô
tội mỉm cười
Tử Tuyết Vi đại khái cũng đã hiểu được chuyện gì đang xảy ra rồi.
Tần Tiếu Y căn bản chính là một học bá, từ lúc mới bắt đầu nhập học tới bây giờ đều thường xuyên rinh các giải thưởng cao quý về khiến cho trường
nở mày nở mặt không thôi. Các thầy cô chính là cưng chiều cô ấy. Một học sinh vừa học cực giỏi, vừa xinh đẹp lại ôn hoà có lễ thì thầy cô nào mà không thích? Tiêu Quân Nhã nhiều lần trốn học cũng đều nhờ Tần Tiếu Y
bao che nên mới có thể bình bình an an trốn khỏi ánh mắt phun lửa của
các thầy cô. Nguyên chủ thì cũng đạt được tố chất là một học sinh ngoan, xưa nay không bao giờ trốn học nên không biết việc Tần Tiếu Y nhiều lần cứu giúp Tiêu Quân Nhã cũng là bình thường. Lại nói khả năng học tập
của nguyên chủ cùng Tiêu Quân Nhã dở tệ, nếu không có Tần Tiếu Y kèm cặp thì hai đứa đã sớm nhiều lần dắt tay nhau ở lại lớp. Việc bị phạt mà
được thả lúc nãy đều là nhờ có sự xuất hiện của Tần Tiếu Y, nếu không
thầy giám thị nổi tiếng nghiêm khắc kia nào có dễ dàng bỏ qua cho các cô như vậy. Quả thật quen biết với một học bá là một điều cực kỳ may mắn!