Tạ Lãnh Chi vừa mới thức dậy đã nghe người thông báo tam tiểu thư từ sớm đã đến đây, hiện tại đã rời đi. Bất quá Tạ Lãnh Chi cũng chỉ lãnh đạm ừ một tiếng, ngoài ra cũng không có để lộ cảm xúc gì nữa.
Tam
tiểu thư phủ Thừa tướng - Giang Tĩnh Sa. Theo thông tin hắn biết, nàng
ta từ nhỏ đã mất mẹ, vì không được sủng ái nên bị bắt nạt từ nhỏ đến
lớn. Tính cách mềm yếu, cực kỳ tự ti. Hắn bảo vệ nàng ta một phần là vì
ơn cứu mạng đối với thân thể này, một phần là cảm thấy hứng thú xem tiếp cuộc đời của nàng ta. Hắn muốn biết một con nai nhỏ yếu đuối khi bị bức đến đường cùng thì có thể hóa thành một con hổ dũng mãnh phản kháng hay không. Vì lý do đó mà dù cho bảo vệ nàng ta, hắn cũng rất tùy ý để
những kẻ kia tiếp tục bắt nạt nàng sau lưng hắn.
Năm hắn mười
hai tuổi, trong một lần ra ngoài đích thân xử lý kẻ phản bội trong tổ
chức, trong phủ Thừa tướng, Đại tiểu thư và Tam tiểu thư vì giằng co
nhau mà cùng rơi xuống nước. Lúc hắn biết được tin tức thì Giang Tĩnh Sa đã bị phạt quỳ trong từ đường. Lúc đó hắn chỉ nhíu mày, nghĩ rằng sao
Giang Tĩnh có thể bất công đến như thế, không phải hắn mềm lòng thương
hại gì cả, mà đó chính là sự thật. Tại sao cùng là con gái ruột, hai
người cùng rơi xuống nước mà Giang Tĩnh một bên thì đau lòng không ngớt, mời đại phu tốt nhất đến trị bệnh còn một bên lại tức giận ném vào từ
đường mặc cho đứa con gái đó vừa đau đớn vừa đói đến hoa mắt. Khi hắn
yêu cầu Giang Tĩnh thả người, nhưng ngoài dự đoán, Giang Tĩnh lại nhất
quyết không đồng ý, hắn cũng không ép buộc quá mức, dù sao người cha
trên danh nghĩa này chưa từng làm chuyện có lỗi với hắn, dù là kiếp
trước hay kiếp này. Bất đắc dĩ, bởi vì không thể để Giang Tĩnh Sa chết
được nên hắn chỉ có thể tới uy hiếp đại tiểu thư đang bệnh liệt giường
kia. Nhưng khi hắn vừa thấy nàng, hắn liền nhận định nàng không phải
Giang Tĩnh Sương mà hắn biết. Giang Tĩnh Sương thật sự cũng sẽ kiêu
ngạo, cũng sẽ ương ngạnh nhưng trong sự kiêu ngạo đó là do được sủng ái, cưng chiều mà thành. Nàng ta cũng sẽ sợ hắn, sẽ không bao giờ dám dùng
thái độ coi khinh mà đứng trước mặt hắn.
Nhưng Giang Tĩnh Sương
này, nàng kiêu căng, nàng ngạo mạn nhưng sự kiêu ngạo đó phát ra từ
trong xương cốt, giống như nàng thật sự chắc chắn sẽ chẳng ai làm gì
được nàng. Hắn cảm thấy sự kiêu ngạo này đồng dạng với sự bất cần đời,
không quan tâm ngươi là ai, không quan tâm ngươi có quyền lực như thế
nào, ta cứ kiêu ngạo như thế đó, ngươi sẽ chẳng làm gì được ta đâu!
Khi hắn toả ra sát khí uy hiếp nàng, khiến nàng run sợ nghe theo lời hắn mà nói với Giang Tĩnh thả Giang Tĩnh Sa ra thì điều làm hắn bất ngờ chính
là nàng không những thản nhiên mỉm cười nhìn hắn mà còn nói một câu với
ngữ điệu rất đáng ăn đòn
- Dựa vào cái gì?
Tạ Lãnh Chi thật
sự rất bất ngờ. Nhưng hắn cũng không nói gì mà xoay người rời đi. Bất
quá trong lòng đã có một ý nghĩ lớn mật nhen nhóm.
Có phải nàng cũng giống như hắn không? Mượn xác hoàn hồn!
Trong một lần, nha đầu Đàn Nhi bên người Giang Tĩnh Sa vừa khóc vừa chạy tới
cầu xin hắn đi cứu người. Hắn cũng không để tâm lắm, tùy tiện để nàng ta dẫn đường nhưng khi tới nơi hắn thấy nàng đứng ở nơi đó, bên cạnh là
một nha đầu đang cầm một cây roi da dính máu và Giang Tĩnh Sa bị thương
nặng đang nằm đó. Hắn đột nhiên thất vọng về nàng thật lớn, cứ tưởng
nàng đã thay đổi, trong thân xác kia là một người hoàn toàn khác nhưng
có lẽ hắn đã nhầm, nàng vẫn là đại tiểu thư ngang bướng của lúc trước,
có lẽ lúc trước chính là nàng diễn kịch mà thôi!
Ngày 25, tháng
10, hoàng cung theo truyền thống sẽ tổ chức cuộc đi săn. Hoàng thượng vì nghe lời Quốc sư mà cho cả gia quyến của thần tử cũng được đi theo, vì
thế hắn mới có mặt trong buổi đi săn này.
Vốn dĩ hắn đang trong quá
trình đi săn, từ bụi rậm đằng kia khẽ vang lên tiếng động khiến hắn
giương cung nhắm về phía đó, không ngờ nàng đột ngột chui ra, khuôn mặt
hơi bị lấm lem giống hệt như một chú mèo đang nghịch ngợm, khi thấy hắn
nàng còn cười hì hì, nói
- Hoá ra là đệ đệ, ta còn tưởng là công tử ngọc thụ lâm phong nào cơ!
Công tử ngọc thụ lâm phong? Nàng tưởng đây là nơi nào? Là nơi cho nàng chọn chồng sao?
Hắn lãnh đạm thu hồi động tác bắn cung, xoay ngựa rời đi, nhưng không hiểu
sao bỏ nàng ở lại nơi đó, chính mình lại cảm thấy không nỡ. Trong lúc
hắn đang phiền chán cố gắng xoá đi cảm giác kỳ lạ này thì tiếng hét của
nàng truyền đến
Hắn vừa nghe liền nhanh chóng thúc ngựa quay
lại. Trong lòng dấy lên một cảm xúc lạ lẫm. Hắn trách mình tại sao lại
ngu ngốc để nàng lại ở đó một mình, có phải nàng đã gặp chuyện rồi
không? Nếu nàng có xảy ra chuyện gì... Vừa thúc ngựa nhanh chóng quay
lại, hắn vừa lo lắng nàng gặp chuyện. Nhưng giật mình lại thì hắn khiếp
sợ với ý nghĩ của bản thân. Hắn...lo lắng cho nàng? Hắn lắc đầu, không
thể nào! Sau đó hắn thầm biện hộ cho mình, có lẽ điều hắn lo lắng là nếu nàng gặp chuyện không may, chính mình sẽ không thể đối diện ăn nói với
Giang Tĩnh. Đúng, chắc chắn là vậy!