Tạ Lãnh Chi gần như là chạy như bay vào thư phòng. Vệ Khanh theo sau
nhưng vẫn không dám vào cùng, đành thẳng lưng đứng ngoài sân.
Điều đầu tiên hắn thấy chính là Tử Tuyết Vi đang yên lặng đứng quay lưng về
phía hắn, nàng ngước mặt nhìn bức tranh lớn treo ở giữa cùng những tranh xung quanh. Trên bàn, tờ giấy tuyên thành mỏng tang còn chưa khô vết
mực viết ba chữ " Giang Tĩnh Sương ". Nét chữ rất đẹp, vừa nhìn liền
biết người viết nó thập phần chăm chú và nghiêm túc. Tạ Lãnh Chi không
biết làm gì cả, quẫn bách đứng đó như vừa bị người lớn bắt lỗi. Tử Tuyết Vi quay lại nhìn Tạ Lãnh Chi, trên mặt nhìn không ra hỉ nộ, giọng nói
rất nhẹ
- Tiểu Tịnh...
Tạ Lãnh Chi nắm chặt nắm tay,
chặt đến mức có thể nghe ra tiếng xương khớp rắc rắc vang lên, móng tay
đâm sâu vào da thịt, nhưng hết thảy đều được che giấu dưới ống tay áo.
Hắn vẻ mặt thống khổ, trong mắt bi thương cuồn cuộn, mím môi, một chữ
cũng không nói
- Họa rất đẹp! - Tử Tuyết Vi bình tĩnh nhìn những bức tranh vẽ, nói. Số lượng tranh rất nhiều, người được vẽ trong tất cả các bức có thể nhìn ra là cùng một người.
Tử Tuyết Vi vừa nhìn
liền nhận ra nhân vật chính trong bức tranh đều là nàng. Có lẽ là hắn
bắt đầu vẽ nàng vào từ hai năm trước cho đến tận bây giờ. Nàng vui vẻ
cưỡi ngựa, bắn cung, nàng nhăn mày phồng má chơi cờ, nàng híp mắt cười
ngọt ngào khi ăn bánh,... Các bức tranh có rất nhiều hình ảnh khác nhau
của nàng, tất cả đều vẽ một cách chi tiết và tỉ mỉ, giống như chủ nhân
của bức tranh này luôn khắc ghi hình ảnh nàng trong tâm trí. Đặc biệt
nổi bật là bức họa lớn được treo ở trung tâm kia. Trong tranh, thiếu nữ
dung nhan khuynh quốc khuynh thành*, diễm mỹ tuyệt tục*, khi sương tái
tuyết*, liễu mi như yên*, mâu hàm thu thủy*, mi tự tân nguyệt*, dáng
người băng cơ ngọc cốt*. Nàng mặc một bộ vân y, trên đầu chỉ có duy nhất một chiếc trâm ngọc, nàng hơi nghiêng đầu khiến tóc đen như mực uốn
lượn trong gió, trên mặt mang nụ cười nhẹ, đôi mắt cong thành hình trăng non, hai tay nàng cầm một bông hoa bách hợp trắng càng làm tôn lên vẻ
đẹp khinh vân xuất tụ* của nàng. Hoa bách hợp tượng trưng cho sự thanh
khiết, hoàn toàn vừa ý, thân ái và tôn kính. Màu trắng tượng trưng cho
sự trong trắng và thanh nhã. Chắc chắn rằng ai nhìn vào bức tranh sẽ cực kì kinh diễm mà nói nàng mạo tự thiên tiên*, là tiên nữ giáng trần!
Người trong tranh không phải nàng thì là ai?
Tạ Lãnh Chi kinh ngạc nhìn nàng, thấy trong mắt nàng không chút gợn sóng, cười khổ một cái, nhẹ giọng nói
- Ta xin lỗi...
Xin lỗi vì không khống chế được tình cảm của chính mình.
Xin lỗi vì đã để cả hai ta phải lâm vào hoàn cảnh bối rối.
Xin lỗi vì hắn không thể dứt ra được nữa, đã mãi mãi trầm luân trong đoạn tình cảm này.
Tạ Lãnh Chi bước tới trước mặt nàng, trong mắt hắn như có một ngọn lửa
thâm tình sáng bừng lên. Hắn cầm lấy tay nàng áp lên mặt mình, ôn nhu
nói
- Nhưng ta không hối hận, Sương Nhi, ta không mong nàng đáp
lại nhưng chí ít...chí ít hãy để ta được quyền yêu nàng, bảo vệ nàng,
chăm sóc cho nàng. Nàng... - Hắn gần như nghẹn ngào cầu xin -....Nàng
đừng chán ghét ta, đừng rời bỏ ta có được không?
Hắn không thể
tưởng tượng được những ngày tháng không có nàng hắn sẽ thế nào. Hắn sợ,
sợ nàng bỏ đi không thèm liếc hắn một cái, hắn sợ nàng chán ghét hắn.
Thật sự rất sợ! Bị nàng chán ghét chẳng khác nào bảo hắn chết đi! Nghĩ
tới đây, trái tim trong ngực đau đớn co rút.
Khi ngươi yêu một
người, nàng buồn ngươi so với nàng càng không vui. Nàng vui ngươi so với nàng càng hạnh phúc. Mỗi một cái nhăn mày, mỗi một nụ cười của nàng
cũng khiến ngươi bận tâm. Ngươi chỉ hận không thể đem những thứ tốt nhất trong thiên hạ đến trước mặt nàng. Hỉ nộ ái ố của ngươi cũng chỉ vì
nàng mà viết lên mặt. Giờ phút này, Tạ Lãnh Chi không mong ước gì hơn là một lời đáp ứng của nàng. Nếu như nàng thực sự không để ý đến hắn
nữa...nghĩ tới đây Tạ Lãnh Chi mặt càng tái nhợt