Một đám mây đen bay lượn giữa bầu trời Thượng Hải, thế nhưng ánh sáng
vẫn rực rỡ bao quanh đám mây ấy. Nếu chỉ nhìn qua sẽ thấy bầu trời xám
xịt như một bóng đen khổng lồ.
Xa xa thấp thoáng có tiếng sấm ù ù.
Tuy không phải tiếng sấm đầu tiên của mùa xuân năm nay nhưng đây là lần đầu tiên sấm đánh liên tục như vậy.
"May mà máy bay hạ cánh trước cơn dông, nếu không chẳng biết sẽ delay đến lúc nào nữa." Nhìn trời, Tô Mạch thở dài.
Đồng Duyệt không đáp, cô đi thẳng ra cửa theo dòng người.
Hoa Diệp đã đợi sẵn bên ngoài. Thấy cô, anh chỉ khẽ gật đầu, không có vẻ gì là ngạc nhiên, sau đó niềm nở bắt tay Tô Mạch.
"Lần này phiền cậu quá." Tô Mạch bắt tay Hoa Diệp.
"Không có gì nhưng tôi rất lấy làm tiếc." Hoa Diệp nhún vai, khuôn mặt
chính trực chỉ tỏ ra nghiêm túc, không có nét biểu cảm thứ hai.
Họ không có nhiều hành trang nên chỉ có Tô Mạch xách. Dù sao anh ta cũng là lãnh đạo cấp sở, nếu phải đi công tác ắt sẽ được nhiều người đưa
đón, hiếm khi phải tự tay làm gì. Đồng Duyệt cũng ngại, bèn đưa tay muốn xách, nhưng Tô Mạch chỉ nhìn cô, trong mắt anh ẩn chứa hàng vạn điều
muốn nói.
Cô điềm nhiên nhìn lại rồi lặng lẽ rút tay về.
Hoa Diệp lái xe, Tô Mạch và Đồng Duyệt ngồi phía sau.
Sáng dậy sớm nên bây giờ Đồng Duyệt thấy hơi buồn ngủ bèn nhắm mắt nghỉ
ngơi, Tô Mạch và Hoa Diệp thì nói chuyện thời tiết, môi trường sống và
cả những người họ quen biết ở Thanh Đài.
Một tia chớp sáng rực xẹt qua trần xe, trời bắt đầu đổ mưa to như mưa
đá, rơi xuống kính xe nghe rõ tiếng lộp cộp, trời đất tối sầm lại, tất
cả xe cộ đều bật đèn pha.
"Hôm nay thời tiết lạ thật, mới tháng năm mà." Hoa Diệp nói.
"Đằng trước có tắc đường lắm không? Hay là báo cho đội trưởng Lãnh một câu kẻo anh ấy phải đợi lâu." Tô Mạch nói tiếp.
"Bạn bè cả mà, cứ để anh ấy đợi, không sao đâu."
Đồng Duyệt choàng mở mắt, nhìn Tô Mạch với vẻ thảng thốt. Tô Mạch xoa tay vào đầu gối mấy lần mới khẽ nắm lấy tay cô.
Cô nín thở, mặt đỏ bừng, cuối cùng Đồng Duyệt bình tĩnh chớp mắt mấy
cái, không hỏi han gì. Thật ra cô không dám hỏi, cô rất muốn tin là bản
thân chỉ cả nghĩ quá mà thôi.
Xe đi ra khỏi đường cao tốc, tiến vào nội thành, trong lúc xe chạy, cô
đã thấy Phương Đông Minh Châu(1), thấy Kim Mậu Building(2), sông Hoàng
Phố(3), tiếp theo là Bến Thượng Hải(4), mặc dù trời đang mưa rất to
nhưng khách du lịch vẫn xếp hàng dài không dứt.
(1), (2), (3), (4) Các địa danh du lịch nổi tiếng và là biểu tượng của Thượng Hải.
Cột mốc bên đường báo hiệu đây là đường Nam Kinh Tây, đi thêm một lát thì xe dừng bánh.
Đồng Duyệt đưa tay lau những giọt nước đọng trên cửa kính xe, cô trông
thấy Lãnh Hàn đang bung dù, chạy về phía này bất chấp những vũng nước
dưới chân, phía sau anh ta là hai người cảnh sát vũ trang đứng im như
phỗng, đeo súng, mặt không chút biểu cảm.
Bản thân Lãnh Hàn đã lạnh lẽo, giờ đây anh ta trong bộ đồng phục cảnh
sát, vừa tới gần hơi lạnh đã tỏa ra mãnh liệt khiến Đồng Duyệt không
khỏi rùng mình.
Điện thoại trong túi xách đổ chuông dồn dập. Cô lấy ra thấy ba chữ "Diệp Thiếu Ninh" trên màn hình, bèn ấn ngay nút từ chối cuộc gọi.
Lúc còn ở trường, Lăng Linh từng cười cô: "Sếp Diệp mà thấy chắc sẽ buồn lắm đây, trong mấy trăm số điện thoại ở danh bạ, tên anh ấy chẳng có gì khác biệt. Nếu cậu thấy sến thì có thể không đặt là anh yêu nhưng ít
nhất cũng phải tên nào tình cảm chút chứ, ví dụ như anh nhà hay bố tụi
nhỏ."
Nghe bạn nói vậy, cô tỏ rõ thái độ khinh bỉ, một biệt danh có thể nói lên điều gì?
Chẳng lẽ đó không phải cảm giác lo sợ từ tận sâu thẳm trong cô hay sao?
Đúng là ghét của nào trời trao của nấy. Cô bất lực nhìn bức tường xanh
được rào lưới sắt cao vút bên con đường đối diện, tay chân như mất đi
cảm giác.
"Tiểu Duyệt!" Đứng bên cạnh xe, Tô Mạch phải đỡ lấy cô.
"Chân tôi bị chuột rút." Vẫn có thể nói chuyện tự nhiên thế này, đến cô cũng muốn tự khen ngợi bản thân.
Tô Mạch nhìn cô bằng ánh mắt đầy khích lệ, Hoa Diệp và Lãnh Hàn thì kiên nhẫn chờ đợi, không một ai giục giã.
Cô nhìn chằm chằm một vũng nước dưới bánh xe, toàn thân không còn chút
sức lực nào. Dưới sự giúp đỡ của Tô Mạch, cô bước xuống, đứng vững dưới
đất.
Không khí ngột ngạt mà ẩm ướt, rất rất khó chịu.
"Cục trưởng Tô, mời đi bên này." Lãnh Hàn làm động tác mời, tay anh ta hướng về phía cửa chính.
Đồng Duyệt gập ngón tay lại, móng tay suýt chút đâm vào da thịt Tô Mạch, anh ta thoáng chau mày, dịu dàng vỗ nhẹ lưng cô.
Đi vào cổng chính mới biết bên trong rất rộng như có mấy khoảng sân gộp
lại, những người đàn ông mặc đồng phục cảnh sát mặt mũi nghiêm nghị ra
vào, thấp thoáng còn nghe thấy tiếng khóc vọng từ trong ra.
Lãnh Hàn dẫn họ vào một căn phòng tiếp khách nhỏ, một người đàn ông trẻ bưng vào bốn tách trà rồi đóng cửa đi ra.
Không khí rất nặng nề, trong này hơi tối, Lãnh Hàn bèn đứng dậy bật đèn.
"Đây là đội phó Lãnh Hàn của đội phòng chống tội phạm ma túy, sở công an thành phố Thượng Hải." Mặc dù đã thấy gương mặt trắng bệch không còn
sắc máu của Đồng Duyệt nhưng Hoa Diệp vẫn phải nói.
Lãnh Hàn mỉm cười nhưng nụ cười đó vẫn khiến người ta run rẩy: "Tôi và
cô giáo Đồng có quen biết, hai chúng tôi từng ngồi cùng một chiếc taxi,
từng gặp ở bệnh viện, tôi còn tham dự lễ cưới của cô ấy. Trước đó tôi đã có một lần xem ảnh cô giáo Đồng."
"Anh xem ở đâu?" Đồng Duyệt run run hỏi.
"Trong ví tiền của Vi Ngạn Kiệt, hắn luôn theo bên mình. Tôi đã theo dõi Vi Ngạn Kiệt hai năm, từng ở cùng hắn trong thời gian nằm vùng."
Đồng Duyệt quay đi, mặt cô thể hiện rõ vẻ thắc mắc. Họ đang đóng bộ phim "Ngọc Quan Âm" của Hải Nham sao, cô không thích tiểu thuyết đó, cũng
không thích một tác phẩm khác cùng tác giả là "Dòng sông như máu".
Không, cô không thích bất cứ một tác phẩm nào của Hải Nham.
Ánh mắt Tô Mạch vẫn ấm áp, đặt vào cô như một tia nắng.
Hoa Diệp đã chứng kiến cảnh tượng này nhiều lần nên từ lâu anh đã chẳng
còn cảm xúc gì. Thế nhưng khi nhìn Đồng Duyệt, anh lại thầm hít một hơi
trong lòng.
Lãnh Hàn ho một tiếng, "Cô giáo Đồng!"
Cô ngước lên, đón lấy ánh nhìn của Lãnh Hàn.
"Chuyện này hắn chỉ muốn báo với cô, nhất quyết muốn giấu bố mẹ."
"Chuyện gì?"
Lãnh Hàn dường như thoáng ngập ngừng nhưng cuối cùng vẫn lạnh lùng nói
ra: "Hai mươi ngày nữa Ngạn Kiệt và các tội phạm ma túy khác sẽ bị xử
bắn."
Đầu cô nổ đoàng một tiếng, trống không một vài giây rồi cô bình tĩnh trở lại ngay tức khắc: "Anh ấy phạm tội gì? Phán xử lúc nào?"
"Hắn đã hoạt động trong tổ chức ma túy quốc tế có tổ chức năm năm, tình
hình rất nghiêm trọng, tòa án nhân dân thành phố Thượng Hải đã ra phán
quyết xử tử hình, tịch thu toàn bộ tài sản, thu hồi quyền công dân cả
đời. Hắn không kháng án. Hôm phiên tòa diễn ra, cục trưởng Tô cũng tham
dự."
Năm năm? Năm đó là khi nào? À, hồi đó cô còn học đại học năm thứ tư, cô
muốn tới Thượng Hải làm việc, nghỉ hè còn sống cùng nhà với Ngạn Kiệt.
Không thể, hồi đó Ngạn Kiệt nghèo rớt mùng tơi, anh cũng không có bạn bè, chỉ là một công nhân bình thường.
Mùa hè năm ấy, bài hát "Ninh Hạ" của Lương Khiết Như rất nổi tiếng, là
bài hát được chọn nhiều nhất trong các quán karaoke. Thế nhưng cô lại
thấy bài hát này rất bình thường, cô thích một bài hát khác, tên là "Ba
tấc ánh nắng".
Gió trên núi cuối thu se lạnh
Người yêu bên nhau ngắm hoàng hôn
Anh mở cửa sổ áp mái cho em
Ba tấc ánh nắng chiếu vào bàn tay
Anh nói ánh nắng mùa thu trong bàn tay
Mỗi tấc là một điều ước
Cầu mong người em yêu được mạnh khỏe
Tính tình lương thiện
Bàn tay rộng rãi có thể bao dung em
Một chút bướng bỉnh
Chỉ mình em được thưởng thức sự lãng mạn của anh
Điều đó khiến đôi mắt em mọc cánh
Bay ra khỏi gương mặt này
Em muốn mỗi ngày, dùng hương cà phê
Đánh thức anh rời khỏi chiếc giường ấm áp
Chiều cuối tuần lái xe
Đi trên những con phố dưới hoàng hôn
Mỗi tối đủng đỉnh hóng gió
Điều ước thứ ba em chưa muốn nói
Anh nghĩ rồi hãy hỏi vầng trăng đang mỉm cười
Có lần cô đứng trong bếp nấu bữa tối, bật bài hát này trên máy tính, ánh nắng phía tây rọi vào, cô bèn đưa tay ra nắm lấy. Cô ngốc nghếch tự ước ba điều, còn kể cho Ngạn Kiệt nghe. Ngạn Kiệt trêu cô mê muội bài hát
này quá, nếu trên đời có những điều ước thì còn gì mà phải tiếc nuối.
Nói xong anh có vẻ hơi buồn, chỉ xoa vội mái tóc cô rồi đi ra ngoài.
Vài ngày sau anh liền bảo cô về Thanh Đài chuẩn bị thi nghiên cứu sinh.
Một chàng thanh niên Ngạn Kiệt như thế sao có thể liên quan đến ma túy?
"Mặc dù hai người là anh em nhưng cô cũng đâu có hiểu hết được Vi Ngạn Kiệt." Lãnh Hàn nói.
"Tôi… gặp anh ấy được không?" Không tin được những lời của người khác,
chỉ khi cô nghe thấy chính miệng Ngạn Kiệt nói, cô mới cho là thật.
Lãnh Hàn liếc nhìn Tô Mạch rồi khẽ gật đầu, "Được, nhưng không được quá nửa tiếng."
"Tôi ở đây đợi em."
Lãnh Hàn cầm dù đứng đợi cô dưới mái hiên. Đầu tiên cô ngước lên nhìn
mưa rồi bước tới đứng dưới dù. Đáng lẽ mưa rào một lúc là tạnh, không
ngờ lần này mưa mãi không ngớt, sấm sét chỉ còn loáng thoáng làm bầu
trời sáng lên khá nhiều.
Cô có phần khó chịu khi bước vào căn phòng đó. Phòng chia thành hai nửa, ngăn cách bởi một bức tường dày, trên tường là vài cánh cửa sổ kính, có thể nhìn thấy những chiếc ghế bên trong.
Lãnh Hàn bảo cô ngồi xuống. Lát sau cô thấy có một bóng người lướt qua,
một người đàn ông mặc áo phạm nhân màu cam đầu trọc ngồi xuống phía đối
diện cô, người cảnh sát bồng súng đứng sau anh.
Cô chỉ liếc một cái rồi vội cụp mắt xuống. Sau đó bỗng nhớ ra điều gì, cô lại thảng thốt nhìn lên.
Khi ánh mắt trống rỗng không chút cảm xúc của người đàn ông chạm tới
hình bóng cô, nụ cười thoáng hiện trên môi anh, anh cầm ống nghe điện
thoại rồi ra hiệu cho cô cũng cầm lên.
Trái tim ngừng đập, cô không dám tin đây là Ngạn Kiệt. Là Ngạn Kiệt mà
cô không gặp suốt bốn tháng qua đây ư? Anh là Ngạn Kiệt đã khóc trong lễ cưới của cô, là Ngạn Kiệt đã cầm tay cô đặt vào bàn tay Diệp Thiếu
Ninh?
"Anh xấu lắm à?" Ngạn Kiệt xoa cái đầu trọc lóc của mình, cười hỏi.
"Ngốc quá." Tầm mắt trở nên mơ hồ nhưng cô cố gắng chớp mắt thật nhiều, không để nước mắt rơi xuống.
Ngạn Kiệt thực sự quá ngốc! Khi anh tặng quà cưới cho cô, khi anh lái
chiếc Lexus, thuê phòng ở khách sạn năm sao cho cô, căn nhà sang trọng
của anh, hội viên của Kim Mậu Building, cô đã nghĩ Ngạn Kiệt dùng những
đồng tiền bất chính. Thế nhưng cô không dám nghĩ nhiều, lúc ở nhà ga,
khi cô nói: Anh ra nước ngoài sống đi, sau này nếu đi được em sẽ đến ở
nhờ nhà anh, đỡ phải ở khách sạn.
Cô có thể chịu được sự xa cách trăm sông ngàn núi với anh, chỉ cần anh vẫn sống tốt.
Anh không hiểu sao? Nếu lúc đó anh đi, chắc chắn Lãnh Hàn sẽ không bắt
được. Vậy mà anh lại bám trụ Thanh Đài lâu như vậy, Lãnh Hàn đuổi theo,
chẳng khác nào anh tự chui đầu vào rọ.
Cô đã có linh cảm nên mới mất tự chủ trong hôn lễ như vậy. Và khi đến
Vân Nam, những câu nói của chủ quán bar kia đã chứng thực suy đoán của
cô.
Lúc đó có lẽ Ngạn Kiệt đã vào tù rồi.
"Anh chỉ không thông minh thôi." Ngạn Kiệt bĩu môi, "Nhưng em không được ngốc, về nói với mẹ là anh đã ra nước ngoài sinh sống, cưới một cô vợ
Tây, sinh con lai, nghĩ cách tìm một bức ảnh nào đó trên mạng rồi giúp
anh photoshop cho bà ấy vui. Bà ấy là người dễ thỏa mãn, đừng bao giờ
cho mẹ anh biết sự thật. Còn về phía bố anh, anh sẽ tự giải thích, à,
sau này mẹ anh cũng tới đó, dù bà ấy có tức thế nào anh cũng có cách
khiến bà ấy cười. Còn bây giờ anh phải dựa vào em thôi, Tiểu Duyệt. Tiền nong anh đã chuẩn bị rồi, em đừng lo, chỉ cần thường xuyên về thăm mẹ
giúp anh là được. Thật ra mẹ anh không quý em lắm cũng chỉ vì bà ấy ghen tị vì anh không ngoan ngoãn được như em." Anh cười rất thanh thản.
Cô đút tay vào miệng, cắn thật mạnh.
Cô có thể lừa dối Tiền Yến để bà được vui, vậy cô thì sao? Ai có thể lừa cô là Ngạn Kiệt đang rất hạnh phúc, anh còn sống tốt hơn cô?
"Tại sao anh lại nói với em?" Cô rất giận anh.
Ánh mắt Ngạn Kiệt tối hẳn đi, anh đưa tay ra như muốn xoa lên gương mặt
cô nhưng chỉ chạm được vào lớp thủy tinh lạnh lẽo, anh đành cười tự
trào.
"Anh muốn gặp em, Tiểu Duyệt." Giọng anh run rẩy, "Lần chia tay này ít
nhất cũng phải sáu mươi năm. Anh sợ khi gặp lại em không còn nhớ anh nữa nên phải nhìn anh thêm vài lần mới được."
Cô dán mặt lên tấm kính làm gương mặt biến dạng, Ngạn Kiệt run rẩy đặt
tay lên đó, dè dặt và rón rén như sợ chạm vào sẽ khiến cô tổn thương.
"Đến nhà trọ một lần nhé." Ngạn Kiệt nói bằng khẩu hình.
Viên cảnh sát quản lý trại giam bước tới nhắc họ sắp hết giờ thăm hỏi.
Ngạn Kiệt đứng dậy. Đồng Duyệt trông thấy đôi chân bị xích của anh, mặc dù vậy, anh vẫn bước đi rất ung dung.
"Anh à… Anh đã bao giờ… thích em chưa?" Giang Băng Khiết vì tình yêu mà
vứt bỏ cô không chút lưu luyến, Đồng Đại Binh cố tình không chú ý đến cô vì mong một cuộc sống bình yên, Diệp Thiếu Ninh là chồng cô nhưng người trong lòng anh lại là Xa Hoan Hoan. Ngạn Kiệt là anh cô, là bóng dáng
cô khắc sâu trong tâm khảm, cô không mong đợi nhiều, chỉ muốn nghe anh
nói đã từng thích cô, như vậy cô đã không còn thù hận thế giới này nữa.
Ngạn Kiệt mỉm cười, nụ cười như muốn nói cô thật ngốc, vừa như muốn nói
câu hỏi này thật thừa thãi. Cô nhắm mắt lại, đến khi cặp mắt hé mở, Ngạn Kiệt đã không còn ở đó nữa, cô chỉ biết áp sát vào tấm kính, đau khổ
gọi: "Anh ơi, anh ơi…"
Lãnh Hàn bước tới vỗ vai cô, "Chúng ta đi thôi."
"Cho tôi gặp anh ấy thêm nửa tiếng nữa được không?" Ngạn Kiệt vẫn chưa trả lời cô.
"Nửa tiếng sau sẽ thế nào?" Lãnh Hàn hỏi.
Cô vừa đi vừa ngoái lại nhìn chằm chằm cánh cửa đó. Ngoài cửa, một người đàn ông trung tuổi mặc đồng phục cảnh sát bước tới: "Xin hỏi cô có phải người nhà của Vi Ngạn Kiệt không?"
Cô ngước lên.
Người đó đưa một tờ giấy cho cô, Lãnh Hàn dùng ánh mắt ra hiệu cho anh
ta tránh đi, anh ta chỉ mỉm cười vẫn cố tình nhét tờ giấy vào tay Đồng
Duyệt: "Tôi muốn hỏi sau khi thi hành án, cô có đồng ý hiến nội tạng của anh ta không?"