Mất ngủ giống như cuộc đại chiến giữa con người và bầu trời, trằn trọc
băn khoăn, chịu đựng cho đến tận bình minh, hai mắt cứ mãi chong chong
đến khi ánh nắng mờ nhạt xuất hiện ngoài trời, Nhạc Tĩnh Phân mới thong
thả bước ra khỏi giường.
Bà không hề bất ngờ khi thấy bọng mắt thâm quầng của người phụ nữ trong
gương, phấn che khuyết điểm có đắt tiền thế nào cũng không thể che lấp
cái tiều tụy đó. Đàn bà bước vào tuổi trung niên chẳng khác nào ly trà
lạnh để qua đêm, cúc vàng hôm trước dù có đẹp và phong tình đến mấy cũng đã là chuyện của quá khứ.
Xa Thành đã ngồi vào bàn ăn, ông vừa ăn sáng vừa đọc báo, tóc vẫn còn ẩm chứng tỏ vừa tắm xong.
Nhà họ Xa trước giờ bữa sáng mỗi người một kiểu, Xa Thành thích ăn sáng
với sữa đậu nành và quẩy hoặc cháo trắng, Nhạc Tĩnh Phân thì uống một ly sữa, ăn trứng ốp la và nửa trái táo, Xa Hoan Hoan thì một cốc cà phê là xong.
Bà không biết Xa Thành dậy từ bao giờ. Trước đây họ còn tập thể dục buổi sáng, nhưng từ khi Hoan Hoan về nước, bà tự động bỏ tập thể dục, còn Xa Thành vẫn đều đặn chạy bộ.
"Chào buổi sáng chủ tịch Nhạc." Người giúp việc dọn bữa sáng lên cho bà.
Bà liếc về phía cầu thang: "Hoan Hoan dậy chưa?"
"Hôm qua cô chủ ngủ muộn nên tôi không đánh thức, để cô chủ ngủ thêm một lát."
Nhạc Tĩnh Phân thoáng chau mày: "Tối hôm trước nó mấy giờ mới về?" Hôm
đó Xa Hoan Hoan cùng vài người khác tổ chức liên quan chia tay Diệp
Thiếu Ninh. Mười hai giờ bà mới đi ngủ mà vẫn chưa thấy Hoan Hoan về
nhà.
Người giúp việc định nói lại thôi, rồi chỉ mỉm cười: "Tôi ngủ say nên
không biết ạ." Thực ra bà nhớ rất rõ rạng sáng bà dậy nấu đồ ăn sáng,
vừa vào bếp lại nghe thấy tiếng đóng cửa, tưởng có trộm, bà lo lắng cực
độ bèn quay ra nhìn thì thấy Xa Hoan Hoan cúi gằm mặt, uể oải vào nhà,
thậm chí còn không thèm chào bà lấy một tiếng.
Nhạc Tĩnh Phân bưng cốc sữa lên, thấy hơi nóng, bà lại đặt xuống.
Xa Thành chỉ cắm cúi vào chuyên mục thị trường xe hơi trên báo, không một lần ngước lên.
"Xa Thành, ông cũng nên giành chút thời gian quan tâm Hoan Hoan chứ, nó cũng là con gái ông mà." Bà cáu kỉnh lên tiếng.
Xa Thành ngước nửa mặt lên khỏi tờ báo, "Hoan Hoan vẫn bình thường mà."
"Bình thường thì không cần quan tâm hả? Chẳng lẽ nó phải đau ốm hay nằm
trong bệnh viện ông mới thực hiện trách nhiệm của người cha?"
"Vậy bây giờ tôi vô trách nhiệm sao?" Xa Thành đặt tờ báo ra xa, lẳng lặng nhìn bà chằm chằm.
"Tôi dành cả thể xác lẫn tinh thần để yêu thương Hoan Hoan, nhưng ít ra
ông không làm được như vậy." Bà lạnh nhạt đón nhận sự chất vấn của ông.
"Bà đừng có nói bóng nói gió nữa, có gì cứ nói thẳng toẹt ra." Xa Thành nghiêm mặt.
"Hôm qua tôi gặp giám đốc Vương của công ty bảo hiểm, ông ta nói mấy hôm trước có đi ăn cơm với ông, ông hỏi ông ấy về thủ tục mua bảo hiểm cho
một người phụ nữ, chắc hẳn người phụ nữ đó không phải tôi hay Hoan Hoan
rồi, mẹ và chị ông qua đời cả rồi nên tôi hơi tò mò, đã đi kiểm tra."
Xa Thành không tỏ ra lo lắng chút nào, thậm chí ông còn không bối rối, gương mặt vẫn hết sức thản nhiên: "Rồi sao?"
Nhạc Tĩnh Phân đập bàn đứng phắt dậy, "Ông không định giải thích sao?"
"Lúc tái hôn chúng ta đã chứng minh tài sản riêng rồi, bây giờ mọi chi
phí sinh hoạt trong nhà đều do tôi chi trả, Hoan Hoan đã lớn, không còn
xin tôi tiền tiêu vặt nữa. Tôi dùng tiền vào việc khác cũng phải xin ý
kiến bà hay sao?"
"Xa Thành, ông tiêu mấy đồng lẻ tôi chẳng bao giờ thèm quan tâm nhưng
ông vẫn chưa dứt tình với người đàn bà ấy, ông lừa dối, phản bội tôi,
tôi không thể dung tha cho ông được!"
Xa Thành đau khổ nhắm mắt lại, "Đây không phải lừa dối, cũng không phải
phản bội, chỉ là lương tâm cắn rứt thôi. Bà ấy khổ sở ngày nào, tôi
không được an tâm ngày đó. Nếu bình yên có thể mua được bằng tiền, hà
tất bà phải keo kiệt?"
Nhạc Tĩnh Phân cười khẩy, "Ông mạnh miệng thật, ông không nỡ như thế thì sao không quay về với bà ta đi?"
"Tĩnh Phân!" Xa Thành cao giọng.
Bà quay mặt đi, tuy cũng biết mình đã hơi nặng lời nhưng bà chưa bao giờ chủ động nhận lỗi, đặc biệt là với ông. Người sai là ông, ông từng làm
bà tổn thương, đã làm rất nhiều việc có lỗi với bà, bây giờ vẫn còn lưu
luyến với người phụ nữ đó. "Nếu còn để tôi phát hiện chuyện kia một lần
nữa, tôi… tôi sẽ châm lửa đốt quán mì đó, thiêu chết bà ta luôn."
Xa Thành không tin nổi, ông nhìn bà chằm chằm nhưng thái độ của bà khiến ông đành mệt mỏi thu lại tầm mắt.
"Tĩnh Phân, tôi chưa bao giờ ngăn cản bà được nhưng tôi cho bà biết, nếu bà ấy gặp chuyện bất trắc, tôi và bà cũng chấm hết. Trước đây tôi thấy
Hoan Hoan còn nhỏ, cần nhận được tình yêu của cả bố và mẹ, hơn nữa, tôi
nghĩ bà quan tâm tôi nên mới hèn hạ quay về với bà. Nhưng bây giờ Hoan
Hoan đã lớn, con bé có thể tự mình tạo ra khung trời riêng rồi, chúng ta không còn trẻ nữa, cũng như người già chẳng còn làm được gì to tát.
Nhưng hình như bà không nghĩ vậy, nếu thế tôi và bà sẽ đứng hai bên
chiến tuyến."
Lời lẽ sắc sảo của Xa Thành khiến Nhạc Tĩnh Phân nổi giận, bà tức tối
nhìn ông. Nhưng lúc này ông không nhìn bà nữa mà dửng dưng quay lưng bỏ
đi.
"Ông quay lại đây ngay!" Bà cầm ly sữa ném thẳng vào tường.
"Mẹ?" Xa Hoan Hoan thảng thốt nhìn cảnh tượng hỗn loạn trước mặt, Nhạc Tĩnh Phân đang tức run cả người.
"Mẹ cãi nhau với bố à?" Xa Hoan Hoan ngồi xổm xuống hỏi.
"Việc nhỏ thôi." Nhạc Tĩnh Phân đã bình tĩnh trở lại, "Nghe thư ký Lưu nói hôm nay con ra công trường khảo sát phải không?"
Xa Hoan Hoan biết mẹ mình rất cứng đầu, một khi bà không muốn nói thì cô cũng chẳng hỏi được gì. "Vâng, Thế Kỷ Building về cơ bản đã hoàn thành
1/4 việc xây dựng phần khung, đã lâu con không ra công trình."
"Phải làm việc cho tốt, bây giờ con là quyền tổng giám đốc, phải đợi tới lần họp cổ đông sắp tới mới được chính thức nhậm chức. Đã quen chưa?"
Sao mà quen được chứ? Ngồi ở bàn làm việc của anh Diệp, dùng máy tính
anh từng dùng, đọc tài liệu anh từng đọc, viết bằng cây bút anh từng
viết, nghe điện thoại anh từng nghe, cả khung cửa sổ anh dựa vào mỗi lúc suy tư… nhưng lại không được nhìn thấy gương mặt điển trai đó, không
được nghe chất giọng dịu dàng kia, không lúc nào cô tập trung được.
Nỗi nhớ như triều dâng, cơn sóng này nối theo cơn sóng kia, nhấn chìm cô.
Mới ngày đầu tiên cô đã nhớ anh da diết. Không chỉ như vậy, cô còn muốn
hỏi anh sao lại hèn nhát đến thế, cô tỉnh lại chỉ thấy còn một mình mình trong phòng thay đồ ở khách sạn Hilton, anh đi đâu mất rồi?
"Con đang làm quen dần ạ."
"Hay mẹ chuyển hai trợ lý của mẹ về hỗ trợ con nhé? Hôm qua vợ trợ lý La đã trở dạ rồi, có lẽ cậu ấy phải xin nghỉ một tuần."
"Không cần, người khác không quen nghiệp vụ mẹ ạ. Nếu có vấn đề gì con sẽ gọi cho anh Diệp."
Nhạc Tĩnh Phân thở dài: "Bùi Địch Văn hôm nay bay từ Hongkong chính thức bổ nhiệm Diệp Thiếu Ninh là tổng giám đốc chi nhánh Thanh Đài. Thương
trường như chiến trường, con và nó đã không còn như trước nữa, phải biết đề phòng người ta chứ."
Xa Hoan Hoan mỉm cười, "Con phải gọi chúc mừng anh ấy mới được."
Cô gọi điện cho anh lúc đang ở công trường của Thế Kỷ Building, chiều
mùa xuân nắng chói chang tỏa ra khắp nơi. Cô thấy hơi chói mắt bèn quay
lưng lại.
"Thuê bao quý khách vừa gọi không liên lạc được." Tổng đài viên thông báo bằng chất giọng ngọt ngào.
Cô giật mình, ngó lại điện thoại rồi bấm gọi lần nữa.
"Thuê bao quý khách vừa gọi không liên lạc được." Tổng đài viên lại thông báo bằng chất giọng ngọt ngào.
Lại chơi trò cũ? Cô nổi cáu.
Lần đầu tiên anh làm vậy để đi hưởng tuần trăng mật với bà xã, sợ bị
người ngoài quấy rầy. Lần thứ hai là lúc anh bị ốm, để yên ổn nghỉ ngơi. Còn bây giờ thì vì sao?
Ngoài đại sảnh cửa hàng bán điện thoại, trợ lý Phó kính cẩn đưa cho Diệp Thiếu Ninh một chiếc điện thoại mới: "Tổng giám đốc Diệp, đây là điện
thoại mới của anh, số điện thoại cũng do công ty cấp mới."
Anh đón lấy, "Cảm ơn, anh về công ty trước đi, tôi đón vợ đi chọn váy."
Trợ lý Phó lái xe về.
Anh nhìn theo chiếc xe, trợ lý Phó lớn tuổi hơn anh, anh ta đã làm việc ở Hằng Vũ năm năm, rất được việc. Bùi Địch Văn điều chuyển anh ta tới làm trợ lý cho anh, hai người mới gặp nhau vài lần, anh rất hài lòng với
đức tính cẩn thận và vẻ nhã nhặn của trợ lý Phó.
Điện thoại mới màu xám, kiểu dáng phổ biến, anh cầm xem một lúc, ngón
tay lại bấm một dãy mười một con số quen thuộc. Đồng Duyệt nói chiều nay không có tiết dạy, bây giờ cô đi được rồi chứ!
"Alo ai đó ạ?" Vì số điện thoại lạ nên giọng Đồng Duyệt lạnh nhạt không chút cảm xúc.
"Cô giáo Đồng, cô thích nhất số mấy?" Anh cười hỏi.
"Điện thoại của ai vậy?" Đồng Duyệt nhận ra anh, giọng thoải mái ngay.
"Hằng Vũ mới mua điện thoại cho anh, anh liền gọi cuộc điện thoại đầu
tiên cho em. Lần đầu tiên đó, em phải chịu trách nhiệm nhé." Anh bông
đùa.
Cô không đáp.
"Anh đang ở ngoài đường, em lái xe đến hay anh tới đón?"
Dường như đây là một câu hỏi khó, cô suy nghĩ hồi lâu mới đáp: "Thiếu
Ninh, em phải dạy thay tiết Văn cho thầy Mạnh, không đi được với anh."
"Vậy em cứ làm việc đi, anh đến cửa hàng độc quyền xem sao, anh biết số
đo của em, hãy cứ tin vào mắt thẩm mỹ của anh, chắc chắn sẽ khiến em
lộng lẫy nhất buổi tiệc. Rồi anh mang quần áo đến trường chờ em nhé."
"Tối nay đến phiên em trực."
"Nhờ giáo viên khác đổi tiết được không?"
"Em đã làm phiền mọi người nhiều rồi."
"Xin nghỉ một tiếng thôi, em đến chào mọi người rồi về cũng được." Anh dịu dàng gợi ý.
"Anh đi với trợ lý hay thư ký là được mà, trước đây anh vẫn đối phó bằng cách đó mà. Chuông reo rồi, em cúp máy đây."
Nhìn mặt trời ngả dần về Tây, trong một chốc một lát anh không sao chấp
nhận được cuộc nói chuyện vừa rồi. Hôm qua cô đã đồng ý rồi mà, sao tự
nhiên lại đổi ý?
Buổi tiệc tối nay hết sức quan trọng với anh, không thể so với các bữa
ăn bình thường khác. Ngoài cô không một ai có thể thay thế vị trí bên
cạnh anh.
Thế mà cô vẫn cho anh leo cây, không cho bất cứ cơ hội bàn bạc nào.
Đêm nay sao trời thưa thớt, trăng cũng trốn sau mây, gió thổi đìu hiu như có như không.
Khách vẫn ra vào "Bóng đêm hớp hồn" như trẩy hội.
Đồng Duyệt nhai một quả ô mai, vị chua khiến cô không khỏi nhăn mặt. Cô
nhìn chiếc nhẫn trên ngón tay, hết tháo xuống lại đeo vào, lặp đi lặp
lại nhiều lần.
Nhẫn hơi lỏng nên dù đeo đã lâu, nó vẫn không để lại bất cứ dấu ấn nào
trên ngón tay. Nếu một ngày phải tháo xuống, có lẽ mọi người sẽ không
nhận ra cô từng có một chiếc nhẫn trên đó.
"Này, cậu đừng khiêu khích gái ế như tớ được không?" Tay bưng khay, Tang Bối đạp cô một cú rồi đi vào quầy bar.
Cô đeo nhẫn lại cẩn thận, "Tớ ngưỡng mộ cậu thật đó, tự do tự tại."
"Đừng có khoe khoang nữa, bây giờ cậu đang chìm đắm trong mật ngọt chứ
gì, Diệp Thiếu Ninh giữ cậu khư khư trong tay. Lâu lắm rồi anh ấy không
đến đây, vì sợ làm cậu giận chứ gì?" Tang Bối rót rượu thật điêu luyện.
Cô bật cười, "Cậu đề cao tớ quá."
"Vốn là vậy mà. Cậu xem gã trợ lý của anh ấy đang ở đâu kìa, bình thường hai người đó như hình với bóng."
Cô quay ra, trợ lý La đang ngồi trong quán, đối diện là một người đàn ông tóc bạch kim, hai người đang chuốc rượu lẫn nhau.
Cô không tới chào.
Đây không phải hứng lên nhất thời, cũng không phải giận dỗi, mà là một bông hoa nào đó đang nở rộ trong lòng bỗng nhiên héo hon.
Anh mặc bộ đồ nào, anh uống rượu nhiều có làm hại dạ dày không, tối nay
đứng trước Bùi Địch Văn, anh có bị xấu hổ không, bạn bè, người nhà, đồng nghiệp của anh sẽ nghĩ gì về cô… tất cả mọi chuyện cô đều không muốn
hỏi đến, không muốn quan tâm.
Cô không nên tự đề cao bản thân, không nên coi mình là người quan trọng. Cô tin anh có thể ứng xử được trong mọi tình huống, tin rằng không ai
là không thể thay thế.
Hôn nhân là khoản tiêu xài đắt đỏ, một kẻ nghèo hèn khố rách áo ôm như cô lấy gì để thanh toán?
Cô không chịu gọi Giang Băng Khiết là "mẹ" nhưng huyết thống là thứ
không thể chặt đứt. Bóng dáng Giang Băng Khiết vẫn phản chiếu trên cơ
thể cô, có lẽ cô cũng như bà ấy, sẽ cô đơn đến già.
Trời ngột ngạt như sắp có mưa, cô tới đây để giải sầu chứ không muốn
chết vì không thở nổi. Tang Bối bận như con quay nhưng môi lúc nào cũng
hé mở, bây giờ làm giàu là niềm vui duy nhất của cô nàng. Đồng Duyệt
cũng muốn có một mục tiêu đơn giản như vậy nhưng cô lại quá tham lam.
Chiếc Buick đỏ mặt dày chiếm mất nơi đỗ xe riêng của Tang Bối. Cô đang mở cửa xe thì bị ai đó vỗ nhẹ lên vai.
"Tiểu Duyệt!"
Cách gọi quen thuộc, cô giật mình rồi quay lại.
"Tôi uống kha khá rồi nên không lái xe được, em có thể đưa tôi về không?" Tô Mạch hỏi.