Diệp Thiếu Ninh mỉm cười lắc đầu, nét mặt anh lúc này như muốn nói "Xem
kìa, cô bé này lại nói đùa", anh chẳng nỡ trách cô, vẻ khoan dung yêu
chiều đậm hơn trong nụ cười.
Điều này đã khơi dậy ý chí chiến đấu của Xa Hoan Hoan, lòng cô buồn rười rượi. Cảm giác khi nãy như những giọt nước ấm nhỏ chảy vào bình chứa,
bình giờ đây đã đầy, còn là một chiếc bình có chuông báo, tinh… tinh…
tiếng chuông bén nhọn reo vang.
"Em không đùa, em nói thật đó." Xa Hoan Hoan giải thích.
"Còn dám nói không đùa, em quên anh đã kết hôn 36 ngày rồi à." Câu này
Diệp Thiếu Ninh không chỉ nói cho Xa Hoan Hoan mà còn tự nói với bản
thân. Nhanh thật, đã 36 ngày rồi. Thế nhưng trong khoảng thời gian 36
ngày này, thời gian anh với Đồng Duyệt bên nhau tính ra còn chưa tới 10
ngày.
Đồng Duyệt giờ thế nào?
Hành lang lặng im như tờ, đang là nửa đêm hay đã rạng sáng? Đồng Duyệt
chờ ở nhà, lòng cô có nóng như lửa đốt không? Không đâu, cô đã quen rồi. Hình như cô rất ít khi chủ động hỏi kế hoạch của anh, cũng chẳng bao
giờ gọi điện giục anh về nhà. Cô tin tưởng anh hoàn toàn cô biết dù thế
nào anh cũng sẽ về thôi.
Anh cũng hy vọng bản thân không phụ lại niềm tin của cô.
Một bàn tay đặt trong chăn, lòng bàn tay nhớp nháp mồ hôi. Trong lòng
lại có cảm giác như vừa ăn một nồi canh cá rất nhiều ớt, không thể phân
biệt cảm giác vì mọi thứ cứ hòa quyện với nhau.
"Em biết, em đâu đòi anh phải làm gì, em chỉ thẳng thắn nói ra cảm xúc
của mình thôi." Xa Hoan Hoan mím chặt môi, ánh mắt nghẹn ngào đầy tủi
thân.
"Anh chỉ có thể nói hai tiếng cảm ơn mà thôi." Bây giờ Diệp Thiếu Ninh không cười nữa, anh tỏ ra vô cùng nghiêm túc.
"Đừng có cứng nhắc vậy chứ. Anh làm em buồn ghê, đây là lần đầu tiên em
có cảm giác phải lòng ai đó, em không mong người đó là anh nhưng cuối
cùng lại vẫn là anh. Em ghét anh thật sự!" Cô ngả lên tấm chăn, kín đáo
thở dài.
"Em về đi." Diệp Thiếu Ninh không khỏi đưa tay vỗ nhẹ lên vai Xa Hoan Hoan như ông bố an ủi đứa con bị bạn bắt nạt.
Sau màn an ủi, bàn tay đang định rút về lại bị Xa Hoan Hoan nắm chặt
không buông, "Diệp đại ca, nếu bây giờ anh vẫn chưa lấy vợ, em và bà xã
anh cùng xuất hiện một lúc, anh sẽ yêu ai?"
Diệp Thiếu Ninh thảng thốt, lý do xuất hiện ngay sau khi anh định thần là: "Trên đời làm gì có nếu?"
"Anh không dám thừa nhận chứ gì? Chắc chắn anh sẽ yêu em trước." Xa Hoan Hoan cười vui.
Diệp Thiếu Ninh nhất quyết rút tay về, tế bào khắp cơ thể căng cứng đến
mức tối đa, vừa mở mắt đã thấy bình nước truyền đã cạn tới đáy, anh vội
ấn chuông: "Không có khả năng đó."
Xa Hoan Hoan quay sang, nở nụ cười làm mặt xấu: "Anh Diệp không phải đang sợ chứ?"
Anh mím chặt môi, không muốn nói thêm nữa. Năm ngón tay trong chăn siết chặt, không cách nào nơi lỏng.
Xa Hoan Hoan - một cô gái thẳng thắn, không bao giờ lặng yên như nước,
vừa xinh xắn lại đáng yêu khiến anh không khỏi nghĩ đến Đào Đào hồi còn
đi học. Một vài cảm giác cứ xuất hiện một cách tự nhiên như vậy. Anh
không sao ghét được Xa Hoan Hoan, anh cũng thích sự hợp tác ăn ý vui vẻ
với cô. Nhưng chỉ có thế, không hơn, thời gian không thể đảo ngược, anh
cũng không còn là Diệp Thiếu Ninh ngày xưa. Trong lòng anh đã hoàn toàn
chấp nhận sự thật Đào Đào là vợ người khác, không hề tiếc nuối cũng
chẳng cảm thấy có gì không tốt.
Hoan Hoan chỉ là một bóng hình. Khi đối diện với Hoan Hoan, anh sẽ nhớ về ngày xưa, chỉ là nhớ về ngày xưa mà thôi.
Anh thích sự chung đụng này nhưng không ngờ Hoan Hoan lại nảy sinh thứ tình cảm kia.
Lòng hư vinh? Cảm giác mừng thầm? Bối rối? Bàng hoàng? Anh không phân
biệt được, giờ đây anh chỉ muốn được mau chóng trông thấy Đồng Duyệt, cô không còn quan tâm anh nữa sao?
Đúng lúc này y tá đi tới đổi nước truyền, chị ta nhìn Xa Hoan Hoan, "Bệnh nhân cần được nghỉ ngơi."
"Dạ!" Xa Hoan Hoan bụm miệng, khẽ gật đầu.
"Gọi điện cho trợ lý La, bảo anh ấy đến đưa em về." Lời dặn dò mang tính công thức của anh.
"Em bảo anh ấy về rồi. Thanh Đài an toàn chứ đâu phải New York, anh ngủ
rồi em về." Cô lịch sự cảm ơn y tá rồi cúi xuống điều chỉnh tốc độ
truyền giúp anh, chỉnh lại góc chăn rồi dịu giọng hỏi: "Anh uống nước
không?"
Y tá tắt đèn trên trần nhà chỉ để lại một bóng đèn bàn bên giường. Lúc
bê khay thuốc đi ra, bóng đen đứng ngoài cửa làm chị ta sợ hết hồn đến
mức ôm ngực.
"Cô đi đâu, sao lại đứng đây làm người ta sợ quá!"
"Xin lỗi chị."
"Đồng Duyệt?" Diệp Thiếu Ninh nhận ngay ra chủ nhân của giọng nói.
"Đồng Duyệt?" Xa Hoan Hoan ngạc nhiên ngoái lại.
Dưới ánh đèn mờ ảo, mặt Đồng Duyệt trắng gần như trong suốt. Chẳng biết
cô sợ rét hay thế nào mà lại đi đôi dép trong nhà hình chú heo bằng
nhung. Đôi dép với gương mặt lạnh lùng xinh đẹp trông hơi buồn cười.
"Em đến từ khi nào?" Diệp Thiếu Ninh cố gắng ngồi dậy.
Đầu tiên Đồng Duyệt điềm nhiên gật đầu với Xa Hoan Hoan rồi tiến tới bên giường Diệp Thiếu Ninh, "Em mới tới."
"Lái xe đến không?" Diệp Thiếu Ninh thoáng chau mày, cô lại không đeo
găng tay làm ngón tay lạnh cóng đến đỏ bừng, không thể gập lại được. Anh nắm lấy tay cô bỏ vào trong chăn.
Cô lắc đầu.
Chương trình tivi rất đặc sắc nhưng có cố cũng không xem được nhiều.
Mười giờ cô đã tắt tivi, ngả lên giường đọc cuốn sách mang tên "Mùa ma"
của Trương Hiểu Phượng. Cứ xem hết một trang lại cầm điện thoại trên tủ
đầu giường lên nhìn giờ, dỏng tai lắng nghe động tĩnh bên ngoài. Mười
hai giờ cô đứng dậy đi vệ sinh, vén rèm cửa sổ nhìn ra ngoài, ánh đèn
lạnh lẽo, cây cối xào xạc, dường như cả thành phố đã chìm trong giấc
ngủ.
Sáng nay cô lái xe tới sở nông nghiệp. Hôm nay Diệp Nhất Xuyên bắt đầu
được nghỉ, mấy chiếc vỏ chăn, vài bộ quần áo thay ra, mấy món đồ được
đơn vị phát nhân dịp năm mới nên cũng lỉnh kỉnh đồ đạc, ông đang tính
gọi xe đi về thì không ngờ lại được Đồng Duyệt tới đón. Đồng Duyệt đi
sau ông, gặp đồng nghiệp nào của ông cũng lễ phép chào hỏi. Mọi người
cười với cô đầy thiện cảm, còn tặng cô một rổ dâu tây hái trực tiếp
trong nhà kính rất tươi.
Mai là Tất niên, theo lý cô phải về Diệp gia rồi mới đúng. Cô lấy cớ chờ Diệp Thiếu Ninh nghỉ Tết, thái độ La Giai Anh trong điện thoại không
được dễ chịu lắm.
Năm mới, cô không muốn mọi người mất vui.
Trên đường về cô khéo léo nói với Diệp Nhất Xuyên: "Nếu con có điểm nào
chưa tốt khiến mẹ không vui, bố nói đỡ giúp con với mẹ nhé."
Bao năm qua Diệp Nhất Xuyên sống hòa thuận với La Giai Anh, nhẫn nại
không phải là cách, ông ắt phải có bí quyết của mình. Sau vài bữa cơm,
cô nhận ra La Giai Anh hết mực chu đáo với chồng, mặc dù lời bà nói
không dễ nghe.
Diệp Nhất Xuyên thở dài: "Tiểu Duyệt, mẹ Thiếu Ninh như vậy đến bố cũng
thấy mệt, con về nhà này cũng thiệt thòi. Yên tâm, bố về phe con."
Đồng Duyệt nghe mà chưa hiểu.
Cô không ở lại Diệp gia ăn trưa. Tên nhóc Lý Tưởng xúi các bạn đi ăn lẩu, gọi cô tới góp tiền.
Nồi lẩu giải quyết trong một tiếng. Sau đó cô về nhà, thu gom những món
quà tết và vài bộ quần áo mặc nhà, thầm nghĩ nếu hôm nay Diệp Thiếu Ninh có thể về sớm thì tối nay sẽ về Diệp gia luôn, cô không muốn La Giai
Anh nói bóng nói gió. Dù sao đây cũng là Tết đầu tiên của cô ở Diệp gia, Đồng Duyệt lo lắng vô cùng.
Một giờ đêm Diệp Thiếu Ninh vẫn chưa về.
Cô hơi buồn ngủ, bèn cầm điện thoại định nhắn tin cho Diệp Thiếu Ninh,
nhập một dòng chữ, rất muốn nhấn nút gửi nhưng cuối cùng lại xóa.
Tiếng chuông reo vang làm cô hoảng hốt, tim cứ đập thình thịch. Điện
thoại bàn ngoài phòng khách reng reng như âm thanh đáng sợ lúc nửa đêm,
cô chạy ra ngoài với đôi chân trần, tay cầm ống nghe run lẩy bẩy.
Điện thoại của trợ lý La. Anh ta uống nhiều nên miệng cứ ú ớ, vận rất nhiều sức mới nói xong câu chuyện.
Cô khoác thêm áo, xỏ đại đôi dép rồi phóng đi.
Xuống sân mới biết mình đi dép lê, không đeo găng tay, không cầm chìa
khóa xe, thậm chí còn quên cầm túi xách. May mà cô cũng quen bảo vệ, bèn gõ cửa mượn người ta một trăm đồng, bắt taxi tới bệnh viện.
Tài xế nhìn hai chú lợn mập trên chân cô, cứ cười ngặtnghẽo mãi.
Dép đế mềm, xỏ vào chân trông hơi ngớ ngẩn nhưng lại không gây ra tiếng
động. Không phải cô muốn nghe trộm, dù sao cũng chưa nghe được gì. Chỉ
là cô đứng ngoài trông thấy Xa Hoan Hoan chỉnh lại chăn cho Diệp Thiếu
Ninh, dáng vẻ chăm sóc ân cần kia khiến cô có cảm giác nếu lỗ mãng xông
vào thì sẽ rất ngại, rất có lỗi.
Một bài hát đang hay tự nhiên lại xuất hiện một nốt nhạc không hòa quyện, chẳng phải sẽ phá hủy cả bài sao?