Đêm đen mịt mùng, đa số các hành khách đều đã vào khoang thuyền, rất ít
người đứng trên boong, đằng trước là biển, không thể trốn tránh cũng
chẳng thể lùi bước.
Nhưng cô hiểu Tô Mạch, anh sẽ không làm gì cô cả.
Cô lạnh lùng hất tay anh ra, hờ hững quay người lại. Cơ thể chìm trong
bóng tối, chỉ có ánh sáng dịu dàng mờ ảo trên đỉnh chiếc thuyền lẳng
lặng hắt xuống bả vai anh khiến toàn thân Tô Mạch chìm trong ảo mộng.
"Đường đường là cục trưởng Tô, phu nhân vừa mới được an táng không bao
lâu đã chăm sóc chu đáo cho một cấp dưới như vậy, thầy không sợ bị người quen nhìn thấy, ảnh hưởng đến hình tượng chung tình và vĩ đại của mình
sao?"
Giọng điệu mỉa mai của cô khiến anh không khỏi chau mày, "Tiểu Duyệt,
chẳng lẽ anh phải chôn cùng Diệc Tâm thì mới giữ được hình tượng hoàn
hảo trong mắt em sao? Anh cũng chỉ là một người đàn ông bình thường, một năm qua anh trải qua thế nào hẳn em cũng biết."
"Thầy là kẻ dối trá."
Anh cố kiềm chế chỉ nhìn cô một hồi lâu chứ chẳng thốt lên lời.
"Sự dối trá duy nhất của anh chỉ là để Diệc Tâm nghĩ rằng anh yêu cô ấy, anh đã lừa cô ấy đến tận giây phút cuối cùng. Cho dù là lúc cô ấy rơi
vào trạng thái sống thực vật, nằm đó không ý thức được bất cứ điều gì,
anh vẫn kiên trì lừa dối cô ấy. Cô ấy sống một cuộc đời ngắn ngủi trong
sự dối trá của anh một cách vô cùng hạnh phúc và vui vẻ. Sự lừa gạt đó
đã làm tổn thương đến ai chứ?" Anh đau khổ nhắm mắt lại, tay nắm chặt
lan can, "Tiểu Duyệt, nếu giờ đây em vẫn chưa thể yêu anh thì hãy cứ lừa gạt anh như vậy đi, anh nguyện được như vậy."
"Trái tim tôi không vững vàng được như thầy. Cục trưởng Tô, nếu bây giờ
chị Diệc Tâm vẫn chưa qua đời thì liệu anh có tới hỏi tôi một câu đói
không như vừa nãy không?"
Nhìn những vị khách lác đác lúc này, cô cảm thấy câu chuyện giữa hai người mới thật buồn cười làm sao.
Nếu Diệc Tâm hiện giờ vẫn đang nằm trong bệnh viện thì anh ta sẽ tới chỗ chị ngay sau khi tan ca và ở đó tới mười giờ mới về, tiếp tục sắm vai
một người chồng chung tình, giống như những lời anh ta nói với mẹ vợ
sáng nay, có mấy người nghe thấy mà không động lòng chứ?
Nhưng có ai biết giờ đây anh ta lại vội vàng ở trên chiếc thuyền vào tiết trời cuối thu này vì cô?
Đây có thật là yêu không?
Thực ra anh ta cũng giống như Lăng Linh vậy, là kiểu người được voi đòi tiên mà thôi.
"Không." Anh ta trả lời rất thẳng thắn: "Có lẽ trong lòng em sẽ cho tôi
là một kẻ ti tiện, vừa muốn là một người chồng chung tình, lại vừa muốn
chiếm lấy vị trí người trong lòng em, đã được voi lại còn đòi tiền đúng
không?"
Cô ngỡ ngàng đến không thốt lên lời bởi anh ta đã nói trúng tim đen mình.
"Yêu một người lại không được người ta yêu lại sẽ khiến em bị tổn
thương; nhưng yêu một người nhưng không bao giờ có được dũng khí để thổ
lộ cho người ta biết nỗi lòng mình còn khiến em tổn thương nặng nề hơn.
Anh thành toàn cho Diệc Tâm rồi mới gặp được em, chẳng lẽ số phận không
tàn nhẫn với anh hay sao? Em đừng nghĩ anh không nỡ rời xa cái ghế cục
trưởng này, lựa chọn chính giới chỉ vì anh muốn bản thân bận rộn nhiều
hơn, đừng để mặc nỗi nhớ dành cho một người nào đó trào dâng bừa bãi
trong lòng, anh muốn dùng quan niệm thế tục trói buộc chính mình. Thực
ra anh muốn làm một học giả uyên bác hơn, sau đó du lịch khắp nơi trên
thế giới cùng người mình yêu. Trước khi Diệc Tâm gặp phải tai nạn, anh
đã từng nghĩ tới chuyện ly hôn với cô ấy nhưng cuối cùng anh lại sợ. Một khi ly hôn, em sẽ phải cùng anh đối diện với rất nhiều điều kinh khủng. Anh làm được nhưng em thì không. Em đã phải rất vất vả mới được trở
thành một cô gái tốt, luôn cố gắng để bản thân không giẫm vào vết xe đổ
của mẹ, đó là bóng ma tâm lý trong lòng em."
"Anh không thể để em bị tổn thương được, tôi chọn cách giữ mọi thứ trong lòng, chỉ cần được nhìn thấy em thường xuyên, anh đã vui lắm rồi. Diệc
Tâm trở thành người thực vật, để tránh điều tiếng mà em rời xa anh, cảm
giác cô độc không thể che giấu khiến anh không thể khống chế được bản
thân nên mới chủ động tới tìm em. Tiểu Duyệt, hãy nhìn anh đi, Tô Mạch
bây giờ đã được tự do rồi. Trong mắt người đời, anh ta là một người
cương trực, chung tình, dù có cưới ai cũng sẽ được chúc phúc."
Cô siết chặt gấu áo, dù không cần soi gương Đồng Duyệt cũng biết nét mặt mình đang hoảng hốt đến mức nào.
Cô chẳng khác nào một con người bị người ta lột sạch quần áo đứng giữa
đường dưới bầu trời nắng gắt, không thể lẩn tránh cũng không thể giấu
giếm.
Gương mặt cô lúc trắng lúc đỏ, rất lâu sau mới khó nhọc cất lời: "Cục
trưởng Tô, cảm ơn tình cảm của thầy nhưng tôi đã bắt đầu tìm hiểu người
khác rồi. Xin lỗi!"
"Diệp Thiếu Ninh?"
Cô cắn môi, thầm thở dài trong lòng.
Anh ta mỉm cười.
Thuyền cập bến, anh ta kéo cô lên bờ với nét mặt hết sức điềm tĩnh. "Tôi tự đi được." Lúc này rất ít xe bus, từ đây về nhà trọ rất xa, cô không
thể huênh hoang bắt taxi được.
Cửa xe khép chặt chỉ mở hai bên cửa kính, anh không lái xe đi ngay mà hít sâu hai lần rồi nhìn về phía cô.
"Tiểu Duyệt, em phải nghe kỹ những điều anh chuẩn bị nói. Có lẽ em sẽ
cho anh là kẻ nhiều chuyện nhưng thực ra đây chỉ là vì anh thương em mà
thôi."
"Gốc gác của nhà họ Diệp là ở Tân Giang, 35 năm về trước, Diệp Nhất
Xuyên tốt nghiệp đại học, được phân tới làm kỹ sư nông nghiệp ở sở nông
nghiệp Thanh Đài, cưới một cô gái bản địa tên là La Giai Anh làm vợ. Em
trai của Diệp Nhất Xuyên là Diệp Nhất Châu, hiện đang là cục trưởng cục
thông tin và truyền thông của Thanh Đài, em dâu Tô Hiểu Sầm là bí thư
thành ủy Thanh Đài. Con gái của Diệp Nhất Châu là Diệp Phong, hiện đang
là host của chương trình "Bầu trời đầy sao của Diệp Tử" phát trên đài
phát thanh thành phố Thanh Đài, con rể Hạ Dịch Dương là biên tập viên
chương trình thời sự tối của CCTV. Diệp Thiếu Ninh là tổng giám đốc tập
đoàn Thái Hoa. Chủ tịch của Thái Hoa là Nhạc Tĩnh Phân có chồng là Xa
Thành, là tổng giám đốc của cửa hàng ô tô 4S chuyên kinh doanh mặt hàng
xe hơi Âu Mĩ. Hơn mười năm trước, vì công ty của mối tình đầu mà Xa
Thành đã từng lén lút làm giả con dấu, lấy cắp mười triệu nhân dân tệ từ tài khoản của Thái Hoa. Sau khi bị bắt về, ông ta được miễn tù tội
nhưng bị Nhạc Tĩnh Phân đuổi ra khỏi nhà. Mối tình đầu của ông ta tên là Giang Băng Khiết. Bây giờ họ đã tái hôn theo nguyện vọng của con gái."
Anh ta ngừng lại như đang chờ đợi phản ứng của cô.
Cô hết sức điềm tĩnh, "Còn gì nữa không?" Tuy nhiên chất giọng run rẩy
đã tiết lộ tâm trạng rối bời của cô. Trái tim hình như rất đau nhưng lại cũng như đã tê dại. Trước mắt là một màu đen không một khe hở nhưng làm thế nào cũng không tỉnh táo lại được.
Thảo nào Diệp Thiếu Ninh lại im lặng, còn gì để nói nữa chứ?
"Tiểu Duyệt, nếu đối tượng là một người đàn ông khác, một người vĩ đại
đủ khiến anh bái phục thì anh sẽ chấp nhận từ bỏ em nhưng Diệp Thiếu
Ninh thì không được. Đó là vực sâu vạn trượng, anh không thể giương mắt
nhìn em nhảy xuống được."
"Tôi nhảy xuống, có ngã chết cũng là việc riêng của tôi, liên quan gì
đến thầy?" Dạ dày khuấy đảo lộn nhào, đúng là khoai tây chiên Lý tài tử
mua cho cô đang tác oai tác quái rồi, cô khó chịu sờ lên miếng ngọc tiền lạnh lẽo trên cổ.
"Tại sao phải làm khó chính mình chứ?" Anh xót xa hỏi.
Đồng Duyệt muốn cự lại, đây đâu phải làm khó chính mình? Rõ ràng là
tương lai rộng mở, Lăng Linh hâm mộ đến nhường nào kìa! Khóe miệng nhếch lên nhưng không hiểu sao nước mắt lại chảy ra, trong khoảnh khắc đất
trời đảo lộn, cô chỉ có cảm giác không còn kịp, không còn kịp nữa, cô
còn nơi nào để đi chứ? Không có bất cứ thời điểm hay không gian nào cho
cô dung thân, cô nắm lấy vô lăng, bật khóc nức nở.
Chẳng biết về nhà trọ bằng cách nào, Lăng Linh mở cửa thấy Tô Mạch đang
đỡ người Đồng Duyệt thì giật mình đến mức không thốt lên lời.
"Cô ấy là bạn của vợ tôi." Tô Mạch nhận ra vẻ nghi hoặc của Lăng Linh.
Lăng Linh bấy giờ mới vỡ lẽ, liền phụ Tô Mạch đỡ Đồng Duyệt về phòng.
Tô Mạch không hề liếc ngang liếc dọc, chỉ nhờ Lăng Linh trông chừng Đồng Duyệt đêm nay rồi đi ngay.
Đêm hôm đó Đồng Duyệt bị sốt, người toát mồ hôi mới ngủ được. Sáng dậy
mặt cô trắng bệch, hai chân vừa đặt xuống đất đã bải hoải.
Gắng gượng tới trường, cả ngày nay đều có môn thi, cô phải đi coi thi.
Lý Tưởng và Từ Diệc Giai đều đã trở lại, cô đổi vị trí của Từ Diệc Giai
và bạn cùng bàn của Tạ Ngữ cho nhau, Lý Tưởng không có ý kiến gì, cầm
giấy bút đi vào phòng thi môn đầu tiên.
Cuộc thi hàng tháng được sắp xếp theo điểm số, Lý Tưởng ngồi bàn đầu tiên.
Cô và Mạnh Ngu coi thi tiếng Anh, Mạnh Ngu đi tuần tra còn cô thì ngồi
cuối lớp, hơi thở mong manh, dù đã khoác thêm áo len mà tay chân vẫn
lạnh toát.
Hôm nay nhà ăn phục vụ rất nhiều món, cô chỉ húp vài miếng canh rồi rời khỏi đó.
Tô Mạch không gọi điện tới. Đàn ông trưởng thành làm chuyện gì cũng nghĩ trước nghĩ sau rất cẩn thận. Nếu anh ta gọi tới, cô sẽ hận anh ta cả
đời!
Diệp Thiếu Ninh vẫn bặt vô âm tín.
Cô gọi điện cho Ngạn Kiệt, không phải vì Kiều Khả Hân, chỉ là cô muốn nghe giọng nói của Ngạn Kiệt mà thôi.
"Tiểu Duyệt không phải đi dạy à?" Cách cả ngàn cây số, mũi cô cay cay khi nghe thấy tiếng Ngạn Kiệt.
"Đang thi, lát nữa em phải chấm bài." Cô chau mày, hình như bên Ngạn Kiệt có tiếng ve kêu ra rả.
Cô nhớ lại lần đầu tiên Ngạn Kiệt tới nhà mình.
Bố Ngạn Kiệt là bác sĩ, là một chuyên gia về tiêu hóa nhưng lại không
chữa được căn bệnh ung thư dạ dày của mình, qua đời năm 44 tuổi, khi đó
Ngạn Kiệt mới 15. Tiền Yến là y tá khoa chấn thương chỉnh hình, tất cả
tài sản cũng như tiền tiết kiệm trong nhà đã đội nón ra đi vì căn bệnh
của chồng. Phụ nữ phải một thân một mình nuôi con chẳng hề dễ dàng, được người quen giới thiệu cho Đồng Đại Binh, bà dẫn Ngạn Kiệt tới nhà cô
gặp ông.
Lúc đó cũng là mùa hè, ngoài đường tiếng ve kêu ra rả không dứt.
Vừa vào nhà Tiền Yến đã đi tham quan một lượt, Đồng Duyệt đứng ở cửa nhà bếp, Ngạn Kiệt thì ở trong phòng khách. Trong nhà không có điều hòa, mồ hôi trên đầu Ngạn Kiệt rơi lã chã như mưa.
Cô cầm một chai nước ngọt có gas trong tủ lạnh ra đưa anh. Anh nhìn cô,
dùng ngón trỏ và ngón cái của tay phải vặn thật mạnh nhưng vẫn không mở
được nắp chai. Cô lại đưa anh một tờ giấy, tờ giấy bọc quanh nắp chai
ướt nhẹp.
Anh uống một ngụm rồi đưa cô, cô đón lấy, cũng uống một ngụm rồi lại đưa anh.
Cứ lần lượt mỗi người một ngụm như thế, chai nước ngọt có gas cạn cũng là lúc Tiền Yến cười khúc khích xuất hiện.
"Ngạn Kiệt, con thích ở đây không?"
"Đây là việc của mẹ, đừng có hỏi con." Có lẽ Ngạn Kiệt vừa bước qua tuổi dậy thì nên giọng nói ồm ồm, không hay lắm.
"Anh không có ở Thượng Hải à?" Cô hỏi một câu theo bản năng.
Ngạn Kiệt ngạc nhiên, "Bây giờ anh đang ở Vân Nam."
"Phải đi quảng cáo rượu vang ạ?"
"Vừa đi quảng cáo rượu vừa có việc làm ăn khác nữa. Tiểu Duyệt, sóng
điện thoại ở đây yếu lắm, anh gọi lại cho em sau được không?"
Cô cúp máy.
Đằng sau lưng, các học sinh ùa ra khỏi lớp như ong vỡ tổ, đứa nào đứa
nấy mặt đỏ như gấc. Vừa nãy thi toán, Triệu Thanh nghiến răng nghiến lợi nói đã bỏ thuốc độc vào đề thi để xem có thể độc chết được mấy đứa.
Ba ngày sau đã có điểm toàn khối, vẫn như mọi khi, Lý Tưởng độc chiếm vị trí nhất khối, Từ Diệc Giai cũng thi khá tốt.
Tô Mạch gọi điện cho cô, nói cảm ơn cô bằng giọng điệu chuẩn mực của phụ huynh, hoàn toàn không vượt qua khoảng cách an toàn.
Đây cũng là những lời anh từng nói, chỉ cần cô hơi lơ là, chắc chắn những lời lẽ tiếp theo sẽ trôi chảy như nước.
Lại bước ra khỏi bồn tắm, nước ấm bao trọn cơ thể cô, một lớp mồ hôi mỏng rịn trên trán.
Hành động này tiêu hao rất nhiều thể lực, tuy cô không thích nhưng để
bản thân có được một giấc ngủ ngon, ngày nào cô cũng tắm rửa sạch sẽ,
còn cho thêm tinh dầu thư giãn vào trong nước.
Tới trường, về nhà, dạy thêm, cuộc sống chỉ xoay quanh ba địa điểm này,
tuần tự và đơn giản, ngày nào cũng trôi qua một cách phong phú.
Diệp Thiếu Ninh sau một tuần bặt vô âm tín cuối cùng đã xuất hiện. Cô biết được thông tin này nhờ Chu Tử Kỳ.
Cô trở về sau giờ tự học, tiếng cười lanh lảnh như chuông bạc của Lăng
Linh vọng ra từ khe cửa. Cô mở cửa thì thấy Chu Tử Kỳ đang ngồi bên bàn
ăn, Lăng Linh ngồi trên đùi anh ta. Vừa thấy cô, Lăng Linh vội đứng dậy
ngay.
"Chúng tôi đang đợi cô giáo Đồng đó, ăn bữa khuya với chúng tôi nhé." Chu Tử Kỳ nói.
"Thủy Hử" là một tác phẩm Đồng Duyệt rất không thích vì trong truyện có
nhân vật Phan Kim Liên và Tây Môn Khánh, nhưng đây chưa phải hai nhân
vật cô ghét nhất. Người cô ghét nhất là Vương bà - người canh cửa cho
họ.
Giây phút này, cô cảm thấy mình chẳng khác nào nhân vật Vương bà đó.
Chỉ cần có cô, Chu Tử Kỳ và Lăng Linh có thể công khai qua lại với nhau.
"Tôi còn phải soạn giáo án, hai người đi đi." Cô đi luôn vào phòng mình rồi thuận tay đóng cửa lại.
"Nếu cô không đi chắc chắn Lăng Linh cũng không đi. Cô giáo Đồng đi đi
mà, tôi gọi cả Thiếu Ninh nữa." Chu Tử Kỳ đứng ngoài cửa phòng nói.
Trái tim cô thắt lại.
Lúc này có tiếng gõ cửa.
"Ai đó?" Lăng Linh nháy mắt mấy cái.
"Anh đây." Giọng nam trung dễ nghe của Mạnh Ngu.
Lăng Linh bất ngờ mở cửa phòng Đồng Duyệt, thẳng tay lôi cô ra ngoài,
Chu Tử Kỳ đã bình thản ngồi xuống bàn ăn. Lăng Linh tỉnh queo ra mở cửa
nhà, cất giọng đầy tình cảm: "Sao muộn thế anh còn qua đây?"
"Nhà anh đã thuê được công ty trang trí nhà cửa rồi, nói chuyện qua điện thoại không rõ được nên anh tới. Có khách à?" Mạnh Ngu nhìn Chu Tử Kỳ.
"Cục trưởng Chu, bạn của Đồng Duyệt."
Mạnh Ngu khẽ gật đầu với Chu Tử Kỳ, Chu Tử Kỳ bắt tay anh, nụ cười đầy hàm ý ẩn chứa trong đôi mắt nhỏ dài.
"Bọn mình đừng làm phiền hai người họ." Lăng Linh ngúng nguẩy kéo tay Mạnh Ngu vào phòng mình rồi đóng cửa lại.
Chính vào giây phút này, Đồng Duyệt quyết định sau này dù có phải chi tiêu dè xẻn, cô cũng nhất quyết phải chuyển nhà.
"Tối qua tôi đi uống rượu, ăn lẩu với Thiếu Ninh và mấy bạn học ở Bắc
Kinh nữa. Mọi người lâu rồi mới tụ tập nên vui lắm." Để che giấu cho
Lăng Linh, Chu Tử Kỳ nói chuyện với cô bằng thái độ rất tự nhiên.
"Cục trưởng Chu giỏi uống rượu, chút chút đó có là gì đâu." Cô bất an trả lời.
"Haha, làm gì đến mức đó, nhưng Thiếu Ninh lại uống say, tôi phải đưa
cậu ấy về tận nhà. Cậu ấy nôn mấy lần, tôi tính gọi cho cô nhưng cậu ấy
cứ ngăn, bảo cô phải dậy sớm. Cô xem cậu ấy biết lo lắng cho người khác
chưa kìa! Cô giáo Đồng phải giữ cho chặt đấy."
Trong thâm tâm cô muốn tỏ ra cảm động một chút nhưng lời nói ra miệng
lại là: "Muộn rồi, tôi tiễn anh xuống sân kẻo vợ anh lại lo."
Chu Tử Kỳ nhìn cô rồi bật cười ha hả. Anh ta cũng là một người thông
minh, "Vậy nhờ cô lát nữa nói lại một câu với cô giáo Lăng nhé, tôi
không quấy rầy cặp đôi kia nữa."
Cô tiễn anh ta đến cầu thang rồi quay về nhà, chưa kịp tới phòng cô đã vội vàng chui vào nhà vệ sinh nôn ọe.