Editor: demcodon
Đại tướng Bạch vừa nói vậy, Bạch Mẫn Hoa không thể tin được nhìn ông cụ, sắc mặt lập tức tái nhợt. Vừa rồi cô ta đã cảm thấy kỳ quái, theo lý
thuyết mấy người mình mua chuộc cũng nên đến mới đúng. Nhưng cô ta đã
đến rồi mà chưa nhìn thấy những người khác... Nhưng cô ta cũng chỉ nghĩ
những người đó đến muộn mà thôi, cũng không ngờ thì ra là ông nội nhìn
chằm chằm vào hành động của cô ta và kịp thời ngăn lại.
Tại sao lại như vậy? Tại sao ông nội lại nhắm vào cô ta?
“Cháu muốn so tài với Sở Từ, ông sẽ không ngăn cản cháu. Nếu cháu ngay
thẳng so tài với Sở Từ thì ông sẽ khen ngợi cháu có khí chất. Nhưng mà
cháu lại dùng loại thủ đoạn ác độc này. Quả thực đáng xấu hổ! Còn nữa,
cháu cho rằng ông không biết cháu đã lôi kéo người để xin mấy loại thuốc lộn xộn sao? Những loại thuốc đó vốn dĩ dùng cho gián điệp để tra hỏi
phạm nhân. Cháu thì tốt rồi, cho người thường dùng, để cho bọn họ giả vờ vu oan hãm hại. May mắn ông phát hiện sớm, bằng không cháu biết sẽ xảy
ra chuyện gì không?” Đại tướng Bạch tức giận nói.
Ông ta thực sự tức giận, đối với đứa cháu gái sống chung từ nhỏ đến lớn
lại càng cảm thấy bất lực và thất vọng. Tác dụng của những loại thuốc đó không phải bình thường, trong quân đội còn có thứ kháng thuốc. Cho nên
mặc dù người dùng thuốc sẽ đau đớn, nhưng chỉ cần kịp thời kháng thuốc
sẽ không nguy hiểm đến tính mạng. Nhưng mà khi Bạch Mẫn Hoa dùng thủ
đoạn nhỏ và thân phận của mình để xin thuốc, lại có tâm tư hại chết
người. Chỉ sợ con bé cảm thấy, nếu như người đã chết thì tội danh của Sở Từ càng lớn hơn.
Lúc này cả người Bạch Mẫn Hoa run lên, nắm chặt đôi tay không thể tin
được sự sắp xếp của mình còn chưa bắt đầu đã vội vàng kết thúc như vậy.
“Tất cả đều do ông nội!” Bạch Mẫn Hoa đột nhiên hét lên một tiếng, nước mắt lập tức rơi xuống: “Ai bảo ông thương Sở Từ!”
“Ông cũng không biết cháu đã làm những gì để ông hài lòng. Từ nhỏ ba
cháu đã nói cháu là ăn nhờ ở đậu, muốn cháu phải hiểu chuyện, không được làm phiền ông, cãi với ông. Cháu ngoan ngoãn, học tập trước nay đều là
hạng nhất, chưa bao giờ dám gây chuyện, cả khu nhà ở đều không đứa trẻ
nào xuất sắc hơn cháu. Nhưng ông chưa bao giờ nhìn thẳng vào cháu. Lúc
ông nhìn Sở Từ đều dịu dàng hơn cháu rất nhiều!”
“Ngôi nhà và bệnh viện này của Sở Từ có cái nào không cần tiền chứ? Cháu làm cháu gái của ông nhiều năm như vậy, cũng không thấy ông đã cho cháu cái gì.” Bạch Mẫn Hoa hét lên một cách đau lòng.
Lúc này, Đại tướng Bạch g tức giận đến mức muốn đánh người. Nhưng nhìn
gương mặt này lại thất vọng thở dài: “Đồ vật của chị cháu đều là tự nó
kiếm được, ông chưa từng cho 1 xu hay 1 hào.”
“Mặc dù ông đuổi ba cháu ra khỏi nhà, nhưng thái độ của những người
trong khu nhà ở đối với cháu vẫn như cũ, chỉ là chính cháu tâm tư quá
mức nhạy cảm. Mẫn Hoa, nhà họ Bạch có rất nhiều tài sản. Mặc dù sau khi
ông qua đời, phần tài sản này sẽ chia cho Sở Đường, thậm chí là Sở Từ
một phần. Nhưng vốn dĩ cũng có phần cháu, cháu là cháu gái của ông. Cháu cảm thấy ông sẽ bạc đãi cháu hả?” Đại tướng Bạch lại nói.
Suy cho cùng, chính là Mẫn Hoa quá tham lam mới suy nghĩ quá nhiều. Càng bởi vì Từ Phú Niên là người ba không đủ tư cách, một đứa con gái ngoan
bị dạy dỗ không lên được mặt bàn.
Chẳng trách đứa cháu gái này từ nhỏ đến lớn đều không thích thân thiết
với ông ta, vừa thấy ông ăn mặt giản dị là dáng vẻ ngoan ngoãn hiểu
chuyện, thậm chí hơi dối trá. Hóa ra là Từ Phú Niên đã nói với con bé
bốn chữ 'ăn nhờ ở đậu' này.
“Đối với con gái của mình mà anh dám dạy như vậy hả? Quả thực là ngu ngốc! Ngu ngốc không ai bằng!” Đại