Editor: demcodon
Chưa từng có bất cứ bác sĩ nào nói những lời tương tự. Thậm chí rất
nhiều bác sĩ đều nói rằng tim và phổi con bé, còn có các cơ quan nội
tạng đều có vấn đề nhưng không có vấn đề gì lớn cả. Bọn họ nói con bé
trời sinh yếu ớt, khả năng miễn dịch thấp, cảm sốt đơn giản đều có thể
lấy mạng con bé.
Mọi người đều nói với ông rằng bệnh này không dễ chữa. Thậm chí không có thuốc chữa, chỉ cần bảo vệ bệnh nhân tốt thì có thể sống thêm 10-20 năm cũng không thành vấn đề. Nhưng trên đời này làm sao có thể bảo vệ không lọt gió chứ?
“Thật không?” Ông cụ run rẩy hỏi lại.
Sở Từ nghiêm túc nhìn vào mắt ông cụ: “Thật, nhưng tiền đề là mấy người có kiên nhẫn chữa bệnh.”
“Có, có!” Sao có thể không được?
“Vậy là tốt rồi.” Sở Từ chỉ Dịch Tình: “Lát nữa nhờ cô ta lập hồ sơ cho
mấy người. Tôi sẽ là bác sĩ điều trị của bệnh nhân. Dù sao bệnh viện
cũng không có người khác.”
Cơ mặt của ông cụ co giật: “Vậy tiền thuốc...”
Có vết xe đổ từ Đường Vĩ, ông không thể không hỏi. Dù sao cũng không
phải chỉ điều trị trong mấy ngày. Đương nhiên, chỉ cần cháu gái có thể
khỏe lại, cho dù có tốn bao nhiêu tiền, phải trả giá lớn đến mức nào ông cũng sẵn sàng.
“Giá thị trường.” Sở Từ lập tức ít nói hẳn ra.
Giá cao cũng chỉ nhằm vào một vài người, không phải mỗi người đều có
vinh hạnh bị nàng làm thịt. Dù sao nàng vẫn phải quan tâm đến đạo đức
nghề nghiệp của mình, miễn cho ông cụ Hoắc chết không nhắm mắt đến gây
chuyện với nàng.
Nhưng mà ông cụ lại không yên tâm: “Tiền bạc không thành vấn đề. Bác sĩ, cô chỉ cần cố gắng hết sức! Tôi chỉ có một đứa cháu gái này...”
Nói đến đây, đôi bàn tay nhăn nheo bắt đầu lục lọi trên người mình. Sau
một hồi tìm kiếm mới tìm được mấy trăm đồng, thuận tiện tháo chiếc nhẫn
ngọc cổ trên tay mình xuống, hơi khom người: “Làm phiền cô...”
“Tôi sẽ giảm thọ mất. Ông đừng khách sáo như vậy.” Sở Từ tránh sang một
bên: “Ông lấy đồ về đi! Tôi cũng không phải loại người xem tiền bạc như
mạng.”
Ông cụ nheo mắt, vội vàng nhìn thoáng qua Từ Vân Viễn. Mà Từ Vân Viễn cũng không khỏi hơi xấu hổ.
Không phải chứ? Nhìn thái độ của cô đối phó với Đường Vĩ rõ ràng chính là như vậy mà?
“Ông ơi, chị dâu của cháu quả thực không tham tiền, vừa rồi... là tình
huống đặc biệt. Ba hơi làm càn, xem như ân oán cá nhân chứ không liên
quan đến việc chữa bệnh cứu người.” Từ Vân Viễn cũng chỉ có thể cắn răng nói một câu.
“Đúng vậy!” Sở Từ chân thành gật đầu.
Lúc này ông cụ mới thở phào nhẹ nhõm.
Thật tốt khi vị bác sĩ này không tính Đường Vĩ và cháu gái của ông
chung. Đương nhiên, có thể làm cho vị bác sĩ này khách sáo như vậy, ít
nhiều cũng có chút ảnh hưởng từ Từ Vân Viễn.
“Vân Viễn, sau này cháu phụ trách dẫn Tiểu Ngọc đến đây khám bệnh đi.
Cháu hãy trò chuyện với con bé nhiều hơn, con bé cũng có thể hồi phục
nhanh hơn. Nhưng sau này đi ra ngoài nhớ nói cho ông biết một tiếng. Ông đã lớn tuổi rồi, không chịu nổi kích động.” Ông cụ nói.
Nghe được những lời này, mắt