Editor: demcodon
Dịch Tình nhìn dáng vẻ thản nhiên thờ ơ của Sở Từ trong lòng càng thêm
tức giận. Thực ra cô cũng biết Sở Từ gần như không có khả năng đồng ý
với loại yêu cầu này của cô. Nhưng cô vẫn muốn đấu tranh một chút. Thậm
chí không tiếc cắt đứt mọi đường lui của mình.
Bởi vì cuộc hôn nhân của Sở Từ và Từ Vân Liệt, ba chê cô nhiều năm như
vậy không làm việc đàng hoàng. Điều đó tương đương với việc phủ nhận mọi nỗ lực của cô. Cô thừa nhận y thuật của mình không phải cao siêu, không làm được những giải phẫu phức tạp. Nhưng cô cũng đã gắn bó với quân đội ở tiền tuyến thật lâu. Từ bác sĩ đến y tá, chỉ cần không phải quá phức
tạp cô đều có thể làm. Căn bản chẳng kém gì một cô gái ngang ngược ở
nông thôn.
Sở Từ thở hắt ra, không nói nên lời, tự hỏi cô gái này có phải bị hỏng
não nên mới vội vàng chịu ngược đãi hay không. Sau mấy giây, nàng mất
kiên nhẫn nói: “Cô Dịch, nếu cô mạnh hơn tôi, trong lòng cô có thể thoải mái sao? Đến lúc đó chứng minh được bản thân, cô sẽ cảm thấy ánh mắt
của anh Từ kém, cảm thấy sự lựa chọn của anh ấy là sai. Sau đó cô sẽ làm gì? Cô là con gái của một Sư đoàn trưởng, có tài nguyên tốt nhất, có
nền giáo dục tốt nhất, hoàn toàn có thể trở thành một người xuất sắc như ba cô. Cô suốt ngày chui vào ngõ cụt, có gì tốt để kiêu ngạo và cố chấp chứ?”
Điểm xuất phát của Dịch Tình cao hơn rất nhiều người trên thế giới này.
Nhưng chỉ cần cô đặt hết tâm huyết của mình thì bản thân cô có thể được
mọi người kính trọng. Nhưng xuất thân tốt ở chỗ cô dường như đã trở
trang trí để tranh giành tình cảm, không thể nói cô gái này quả thực ngu như heo.
Mà nàng cũng xem như rất nể mặt Sư đoàn trưởng Dịch. Nếu như người khác làm phiền nàng, thì nàng sẽ không dễ nói chuyện như vậy.
Tuy nhiên, cũng nể tình Dịch Tình mặc dù hơn kiêu ngạo và tự đại. Nhưng
cũng không làm gì nàng. Cô dây dưa là vì anh Từ nhà nàng. Trước kia mặc
dù cô để cho Nghiêm Cầm chăm sóc ba mẹ anh Từ. Nhưng cái gọi là mẹ chồng căn bản không có sức ảnh hưởng gì, nên cũng có thể bỏ qua.
Cô là người quả thực phiền phức, nhưng cũng chỉ về mặt cố chấp. Cho nên
lúc này Sở Từ nghĩ đến gương mặt già nua của người ba hiền từ Sư đoàn
trưởng Dịch kia mới khuyên mấy câu.
Dịch Tình nắm chặt tay: “Tôi không cần cô dạy! Tôi chỉ hỏi cô có nhận tôi hay không?”
“Sở Từ, với bằng cấp và sơ yếu lý lịch của tôi, tôi hoàn toàn có thể đến các bệnh viện khác. Thậm chí tôi còn có thể nhờ ba tôi tìm quan hệ cho
tôi vào Cục Y tế. Đến lúc đó có rất nhiều cơ hội gây rắc rối cho cô.
Nhưng cô là cháu gái của Đại tá Bạch, ba tôi vẫn luôn kính trọng ông
Bạch, tôi không muốn làm cho ông ấy cảm thấy khó chịu. Cho nên mới đến
tìm cô.”
“Tôi có thể hứa với cô. Lần này tôi sẽ ngay thẳng, tuyệt đối không giờ
trò xấu sau lưng. Thậm chí nếu anh Vân Liệt... Nếu Phó Tiểu đoàn trưởng
Từ xuất hiện, tôi cũng sẽ không cố ý gây phiền phức cho cô như trước kia nữa, làm cho hai vợ chồng cô khó chịu. Tôi chỉ cần so tài ngay thẳng
với cô một lần. Dù thua, tôi cũng muốn biết mình rốt cuộc thua ở đâu.
Hơn nữa, cô không cần cảm thấy nhận tôi là chịu thiệt. Dù sao tôi cũng
tốt nghiệp đại học quân y đàng hoàng.