Lúc này Đại tá Bạch thực sự rất tức giận. Dù sao đây không phải là một chuyện nhỏ.
Nếu Từ Phú Niên chỉ nói dối thì không sao. Nhưng vấn đề là, Từ Phú Niên
bởi vì nói dối hại chết người. Đối phương thậm chí còn là thai phụ!
Nhưng Đại tá Bạch vẫn luôn rất hài lòng với con dâu của mình. Lúc này
nhìn vẻ mặt buồn bã của cô, ông ta cũng không khỏi thở dài. Nếu lúc
trước đứa con trai ruột của ông ta không chết thì cuộc hôn nhân của Bùi
Phương có lẽ mới hoàn mỹ nhất, chỉ tiếc mạng con trai của ông ta ngắn
ngủi.
Bùi Phương khóc đến mức đôi mắt vừa đỏ vừa sưng. Vì sợ Từ Phú Niên sau
khi trở về sẽ nhìn ra nên không thèm thu dọn đồ đạc đã trực tiếp trở về
nhà mẹ.
Đại tá Bạch tự hỏi bao năm qua đã luyện ra khả năng bình tĩnh trước mọi
sóng gió. Nhưng nhìn thấy Từ Phú Niên ra vẻ hiếu thuận vẫn không khỏi
tức giận. Nếu không phải lý trí nói cho ông ta biết có chuyện cần xác
thực thì lúc này ông ta chỉ sợ đã muốn đi bóp chết nó.
Làm sao Từ Phú Niên biết được vợ và ba đều đã biết được sự thật sự? Đêm
đó, như thường lệ, ông nói chuyện với ba về chuyện trong quân đội. Mặc
dù vợ đi vắng, nhưng vẫn để lại bức thư. Mà Bùi Phương vẫn luôn hiền
lành tốt bụng, nên ông càng không nghĩ ngợi gì nhiều.
* * *
Ngày hôm sau, Đại tá Bạch trực tiếp đến tìm Sở Từ.
Từ Vân Liệt còn phải huấn luyện nên không có thời gian để nói chuyện
riêng tư này. Mà Sở Từ và Từ Phú Niên đến từ một thôn, tốt nhất nên hỏi
con bé trước. Tất nhiên, ông ra cũng đã cử người đến thôn Thiên Trì
điều tra rồi.
Chuyện này do một tay Sở Từ sắp đặt, chỉ là nàng cũng không đoán được
Bùi Phương lại dũng cảm như vậy mà trực tiếp nói cho Đại tá Bạch biết.
Nhưng, mặc dù nàng chuẩn bị chơi Từ Phú Niên một cú. Nhưng lại không
nghĩ sẽ lừa ông cụ nghiêm nghị này. Bởi vậy khi nhìn thấy Đại tá Bạch,
nàng đã trực tiếp nói thẳng: “Ông Bạch, hai chị em hôm qua đến quân đội
là hàng giả do cháu sắp đặt.”
Đại tá Bạch sửng sốt, hơi khó hiểu. Nhưng suy nghĩ một hồi, chẳng bao
lâu ông ta đột nhiên trừng mắt nhìn Sở Từ nói: “Nếu là hàng giả, tức là
sự thật?”
“Chẳng lẽ cháu... là con gái của Đại Phú?” Đột nhiên ông ta nói tiếp.
Đại tá Bạch chỉ cảm thấy mình thực sự già rồi, lại có một ngày sẽ bị
loại chuyện này kích thích.
“Đúng vậy!” Sở Từ gật đầu: “Mẹ ruột của cháu là vợ sắp cưới của Từ Phú
Niên. Mẹ cháu đã qua đời sau khi sinh ra cháu và em trai Sở Đường. Mấy
năm nay cháu và em trai đã chịu đựng rất nhiều cực khổ. Nhưng Từ Phú
Niên làm ba ruột, lại bởi vì thân phận của ông Bạch mà sống một cuộc
sông không lo cơm áo gạo tiền và một tương lai tươi sáng. Trước kia cháu không gặp được ông ta thì thôi, nhưng nếu gặp được cháu cảm thấy mình
cũng đủ tư cách đi đòi lại công bằng cho mẹ cháu. Ông nói có đúng hay
không?”
Nàng có được tất cả ký ức của nguyên thân, những nỗi đau mà nguyên thân trải qua cũng để lại dấu ấn sâu đậm trong tâm trí nàng.
Gương