Khi Thẩm Dạng thốt ra những lời này, Phúc Nhạc Nhạc lập tức há to miệng, đã không biết nên phản bác lại như thế nào nữa.
Không ăn được thịt dê còn chọc cho cả người tanh hôi.
"Thôi Hương Như, sao cô còn không nhanh giải thích giúp tôi một câu?" Phúc
Nhạc Nhạc nhất sốt ruột hét về phía Thôi Hương Như một câu.
Trong mắt Thôi Hương Như hiện lên một tia do dự. Nhưng ngay sau đó ánh mắt
tối sầm lại, liếc nhìn Phúc Nhạc Nhạc một cái nói với mấy nhân viên bảo
vệ: "Mấy người cứ làm theo lời anh Thẩm nói đi."
Trước đây Phúc
Nhạc Nhạc gây chuyện với Sở Từ, khi đó có thể nói là Sở Từ cản tai họa
giúp cô. Nhưng bây giờ cô cũng không thể thân thiện nói lời tốt giúp
Phúc Nhạc Nhạc. Nếu như cô thật sự làm như vậy chỉ sợ bản thân cũng
không còn mặt mũi đi gặp Sở Từ.
"Thôi Hương Như! Cô là hồ ly
tinh, cô biết rõ tôi không phải là gián điện ăn trộm gì đó. Tại sao còn
vu oan cho tôi?" Phúc Nhạc Nhạc trừng mắt tức giận.
Thôi Hương
Như cũng biết rõ. Nhưng chỉ là đưa đến đồn công an tra hỏi một chút mà
thôi. Sau đó ba mẹ Phúc sẽ đóng tiền bảo lãnh cô ta ra là được, thật ra
không mang đến nhiều ảnh hưởng cho Phúc Nhạc Nhạc.
"Nếu bây giờ
anh Thẩm bắt tôi đến đồn công an để tra hỏi, tôi cũng sẽ phối hợp. Cô
Phúc, A Từ đã từng nói với tôi người bình thường căn bản không thể vào
nhà máy này. Chúng ta là thừa dịp anh Thẩm uống say mới đi theo vào, bị
đối xử như vậy cũng là tất nhiên." Thôi Hương Như lại nói, thái độ lạnh
lùng cứng rắn.
Thiếu niên phụ bếp đi theo bên cạnh không khỏi hơi ngạc nhiên, luôn cảm thấy Thôi Hương Như dường như thay đổi thành một
người khác. Bà chủ Sở có hai người chị. Tần Trường Tố tính cách sang
sảng, đối xử tốt với mọi người, nhưng thưởng phạt rõ ràng. Còn Thôi
Hương Như cho đến nay chính là người hiền lành, chưa bao giờ lạnh lùng
với bọn họ. Mặc dù mới đến huyện trong thời gian ngắn, nhưng rất được
lòng mọi người. Đây là lần đầu tiên hắn thấy cô đối xử nhẫn tâm với một
cô gái như vậy.
Phúc Nhạc Nhạc tràn đầy tức giận, còn muốn nói
nữa thêm cái gì nữa nhưng bị Thẩm Dạng cáu kỉnh xua tay. Mấy nhân viên
bảo vệ lập tức mạnh mẽ túm người dẫn ra ngoài.
Phúc Nhạc Nhạc vừa đi, Thôi Hương Như nhìn Thẩm Dạng nói: "Anh Thẩm, thật ra anh không có say phải không?"
"Hừ..." Thẩm Dạng vươn vai. Lúc này mới mở to mắt, khinh bỉ nói: "Cô đã nhìn
ra? Tôi còn tưởng rằng cô ngu ngốc đến mức không bằng đứa trẻ 3 tuổi
chứ."
Người phụ nữ này không chỉ có điên khùng còn rất ngu ngốc.
Phúc Nhạc Nhạc diễn xuất vụng về như vậy cũng không nhìn ra. Hơn nữa cô
gái này có lòng tốt rách nát, cũng không động não suy nghĩ. Sau khi y
uống rượu ngủ hơn một tiếng đồng hồ làm sao có khả năng vẫn chưa tỉnh
chứ? Vốn định làm cho cô đưa mình về, sau đó dạy dỗ cô một chút. Nhưng
không ngờ cô lại ngu ngốc đến tình trạng này, có thể làm cho y bị người
bắt cóc nửa đường.
Xung quanh Thôi Hương Như không có nhiều người uống rượu. Trước đây Hoàng Kiến Dân lại không uống rượu, tự nhiên không biết nhiều trạng thái một người uống rượu nên có.
Lúc này bị Thẩm Dạng nói như vậy đều hơi xấu hổ: "Nếu anh đã tỉnh tại sao không nói?"
"Cô đã tốt bụng như vậy thì tôi đây cũng nhận, cả đoạn đường được hầu hạ
thật thoải mái. Tại sao tôi phải nhắc nhở cô? Nhưng cô cũng may mắn, gặp được một kẻ ngốc. Nếu không người khiêng tôi về phòng không phải là
Phúc Nhạc Nhạc kia mà sẽ là cô." Thẩm Dạng lại nói tiếp.
Thôi Hương Như lập tức không biết nên nói gì: "Cám ơn."
"Tôi lừa cô, cô còn cám ơn tôi?" Thẩm Dạng cười như không cười nói.
"Anh là cố ý bắt nạt Phúc Nhạc Nhạc phải không? Vậy hiển nhiên đã sớm biết
cô ta không có ý tốt. Nếu không phải anh cố ý bắt nạt cô ta, tôi vẫn
không biết hóa ra cô ta chính là cô vợ chưa cưới thanh mai của Võ
Thuận." Thôi Hương Như thở dài, thật sự cảm thấy chỉ số thông minh của
mình không bằng người.