Thôi Hương Như dù sao cũng là phụ nữ, sức lực kém hơn. Cho nên cả người
Thẩm Dạng đều dồn trọng tâm lên một thiếu niên phụ bếp theo giúp đỡ bên
cạnh.
Thẩm Dạng uống rất nhiều, dưới chân như dẫm phải bông, bước chân mềm nhũn, còn thường xuyên xoay người một vòng, quăng hai người
không nhẹ. Cuối cùng nhét người lên xe buýt, lúc này mới thở phào nhẹ
nhõm. Hai người đã đổ mồ hôi cả người, rất mệt mỏi.
"Thôi Hương
Như." Vừa lên xe không lâu, Thôi Hương Như nghe thấy có người gọi cô từ
phía sau. Cô quay đầu lại nhìn thấy đó là một cô gái mà mình không quen
biết.
Cô gái này cũng trạc tuổi cô. Nhưng để tóc ngắn, tràn đầy sức sống, trên người mang theo mùi chỉ có thể tìm thấy ở bệnh viện.
"Xin hỏi cô là...?" Thôi Hương Như nghi ngờ hỏi.
Phúc Nhạc Nhạc hừ một tiếng trong lòng. Trước đó khi Thôi Hương Như vào bệnh viện cô ta cũng có trực, nên nhận ra cô. Nhưng cũng không có ra mặt
giới thiệu bản thân, nên người phụ nữ này không biết cô ta cũng không có gì ngạc nhiên. Chỉ là lúc đó cảm thấy người phụ nữ này thật biết giả vờ yếu ớt làm cho đàn ông yêu thích. Nhưng bây giờ nhìn thấy xem ra đây có lẽ là bản tính của cô, giả vờ hiền lành dịu dàng. Nhưng trong người lại tràn đầy ý xấu.
Chỉ tiếc lúc đó Thôi Hương Như tự tử được cứu khỏi. Nếu đã chết thì tốt rồi!
Lúc này trong lòng Phúc Nhạc Nhạc tràn ngập những lời nói chán ghét của Võ
Thuận trước mặt các bác sĩ và y tá. Chỉ cảm thấy sở dĩ Võ Thuận làm như
vậy đều bởi vì người phụ nữ hèn hạ trước mắt này.
"Chị quên rồi
sao? Em là y tá trong bệnh viện. Lúc chị nằm bệnh viện em cũng đã chăm
sóc cho chị." Phúc Nhạc Nhạc cố nặn ra một nụ cười nhìn Thôi Hương Như
nói.
Thôi Hương Như nhíu mày, luôn cảm thấy không có nhiều ấn
tượng với cô gái này. Nhưng nghĩ kỹ lại, trong bệnh viện có rất nhiều y
tá chăm sóc cô, người trước mặt này có lẽ là một trong số đó nhỉ?
"Cám ơn đồng chí y tá." Thôi Hương Như vội vàng nói.
Phúc Nhạc Nhạc mím môi cười. Sau đó nhìn về phía Thẩm Dạng đang say đến bất
tỉnh, trong mắt hiện lên một tia ngạc nhiên, đột nhiên nói: "Đây là...
chồng của chị à? Không đúng, em nhớ rõ trước đó chị nói mình đã ly hôn,
chồng cũ hình như cũng đã cưới người khác.... Ồ! Xin lỗi, em không có ý
khác, chị đừng hiểu lầm..."
"Không sao đâu." Thôi Hương Như cũng
không tức giận, tiếp theo giải thích: "Đây là khách hàng của em gái tôi, uống say nên tôi giúp đưa người ta về mà thôi."
"Thế à?" Phúc
Nhạc Nhạc kéo giọng nói tiếp: "Quán ăn của mấy người tiếp khách cũng
thật chu đáo, còn phụ trách đưa khách hàng về đến nhà nữa. Em nghĩ anh
trai này nếu tỉnh lại nhất định sẽ cảm ơn chị."
Thôi Hương Như
luôn cảm thấy có gì đó là lạ, nhưng lại thấy đối phương nếu là y tá từng giúp cô có lẽ cũng không có ý gì xấu. Cho nên cô cũng không nghĩ sâu
xa, chỉ là cười gượng xem như trả lời.
"Anh ấy uống nhiều như
vậy, hai người lại gầy yếu như thế có lẽ không dìu nổi phải không? Hay
là để cho em giúp cho, dù sao em cũng đang rãnh không có việc gì làm"
Phúc Nhạc Nhạc lại nói tiếp.
"Không cần..." Thôi Hương Như vội vàng xua tay.
"Chị đừng khách sáo với em, em cũng quen em gái Sở Từ của chị. Trước đó còn
đến Phúc Duyên Đài làm khách nữa. Đúng rồi, em gái chị thích việc thêu
thùa may vá đúng không? Em ấy còn muốn may quần áo cho em nữa đấy!" Phúc Nhạc Nhạc mỉm cười, duỗi tay túm cánh tay Thôi Hương Như lôi kéo làm
quen nói.
Bên ngoài cũng ít người biết chuyện Sở Từ luôn tập thêu thùa may vá. Cho nên vừa nghe những lời này thì khả năng phòng bị của
Thôi Hương Như gần như không còn mà cười nói: "Vậy thì làm phiền em.
Nhưng chị vẫn chưa biết em tên gì."
"Chị cứ gọi em là Tiểu Nhạc là được." Phúc Nhạc Nhạc nói tiếp.