Ba Võ lo lắng Sở Từ luống cuống, đồng thời càng lo lắng không biết những điều đã liệt kê ban đầu có tác dụng hay không.
Nhưng bây giờ ông không còn lựa chọn nào khác, cũng chỉ có thể kiên trì
chờ Sở Từ đến đây.
"Ông Võ, cho dù ông mời chúng tôi đến Phúc
Duyên Đài ăn cơm, chúng tôi cũng không có khả năng đồng ý giảm bớt tiền
bồi thường đâu. Mặt con gái của tôi thiếu chút nữa bị hủy, ngày kết hôn
cũng bởi vì ông mà kéo dài. Món nợ này tôi phải tính rõ ràng với ông."
Một người đàn ông trong đó hùng hổ nói.
Người rơi vào tình huống
nghiêm trọng cũng chỉ bồi thường 50 mà thôi, con số này quả thật không
quá cao. Nếu chỉ có 1-2 người gặp vấn đề, đừng nói là 50, cho dù là 500
thì nhà họ Võ bọn họ cũng có thể cắn răng trả tiền bồi thường. Nhưng vấn đề là có quá nhiều người. Sau khi bồi thường xong thì cả nhà bọn họ chỉ có thể uống gió đông.
Ba Võ cười gượng một tiếng: "Xin anh bình
tĩnh... Vợ tôi làm chuyện này quả thật không đúng, nhưng cô ấy cũng
không phải cố ý. Nếu không phải vì trong không khí mùa xuân có nhiều
phấn hoa gây kích ứng thì cũng sẽ không xảy ra vấn đề."
Mọi người vừa nghe câu này mặt đều tái xanh, một người đàn ông ước gì có thể trực tiếp đánh người.
Nhưng vào lúc này, Sở Từ đi vào liếc mắt nhìn mọi người: "Các cô, dì, chú, bác đừng vội tức giận trước..."
"Bà chủ Sở?" Mấy người sửng sốt, sắc mặt cũng khá lên rất nhiều: "Chuyện
trước đó còn chưa kịp cám ơn cô. Mặc dù cô không bằng tuổi con gái tôi.
Nhưng nếu không có cô thì đời này của con gái tôi sẽ bị phá hủy..."
"Đâu có, dù sao chuyện này cũng liên quan đến xưởng Thiên Trì. Tôi quan tâm
một chút cũng là điều hiển nhiên." Sở Từ cười rồi nói tiếp: "Mọi người
không ngại tôi ngồi chung bàn chứ?"
"Tất nhiên là không, đúng lúc chúng tôi đang nói chuyện với bác sĩ Võ về việc bồi thường..." Lại có người nói.
Bây giờ trong cả huyện này, làm gì có ai sẽ coi Sở Từ như một cô gái 18
tuổi bình thường chứ? Dù sao không có một cô gái nào bằng tuổi nàng ở
huyện này có thể mở một nhà máy dược phẩm và kiêm luôn việc quản lý một
quán ăn. Mặc dù quán ăn này không phải là cái lớn nhất trong huyện,
nhưng nó có hương vị và hoàn cảnh tốt nhất, nhìn việc kinh doanh bên
ngoài sẽ biết cô gái này rất thông minh.
"Nói đến chuyện bồi
thường?" Sở Từ cười, đặt thứ gì đó trong tay lên bàn. Sau đó mở miệng
nói: "Nói đến chuyện bồi thường, tôi cũng có chút ý kiến, không biết mọi người có muốn nghe không?"
"Cô nói thử xem." Một người trong đó nói.
"Dù sao phòng khám kia cũng thuộc về vợ của ông Võ, vợ chồng là một. Ông ta bồi thường thay cũng là hiển nhiên, nhưng giá cả nên thương lượng lại.
Dù sao cả nhà ông Võ cũng không có khả năng chi trả số tiền cao như
vậy..." Sở Từ nói đến đây tinh thần của ba Võ tốt hơn một chút, tư thế
ngồi cũng hơi thẳng.
Xem ra Sở Từ thật sự muốn số tiền kia.
Nhưng nghĩ lại cũng đúng, là 1000 đồng đó! Nàng phải bán hơn 500 hộp kem
dưỡng trắng mới có được số tiền như vậy vào sổ sách, hơn nữa còn không
phải lợi nhuận đơn thuần. Một đứa con gái lừa đảo như nàng tất nhiên
không có khả năng chịu được sự cám dỗ.
Chẳng qua trong lúc ba Võ
bỏ xuống một tảng đá lớn thì Sở Từ nói tiếp: "Cho nên khoản bồi thường
này vẫn phải tính dựa theo tình hình cả nhà ông Võ. Buổi chiều tôi đã
nhờ người đi hỏi về tài sản của cả nhà ông Võ."
Nói xong, Sở Từ rút ra một tờ giấy.
"Khi ông Võ còn làm chủ nhiệm ở bệnh viện, tiền lương một tháng khoảng 70
đồng. Còn vợ của ông ta kinh doanh phòng khám nhỏ, đối tượng là những
người dân xung quanh. Khi chuyển mùa có nhiều người bị bệnh, có lẽ một
tháng sẽ kiếm được 100 đồng. Nhưng bình thường cũng kiếm được khoảng
7-80 đồng, cứ tính theo trung bình một tháng 80 đồng là được. Ba thiếu
nợ thì con trả, con trai cả nhà họ Võ đang làm việc trong nhà máy thủy
tinh. Nhưng anh ta chỉ là công nhân bình thường, thu nhập ít hơn chỉ
được 50 đồng. Như vậy tổng cộng thu nhập cả nhà được 200 đồng mỗi
tháng."