Sở Từ đứng thẳng sống lưng, rõ ràng là một cô
gái, nhưng trông còn đáng tin hơn hai người đàn ông trưởng thành đứng
bên cạnh. Đặc biệt là thái độ nói năng có khí phách càng làm cho người
ta cảm thấy bị thuyết phục.
Huống chi, kem dưỡng trắng da thật này đã bán hơn nửa năm, dĩ nhiên có uy tín hơn hàng giả này.
Lúc này càng có nhiều người vẫn đang sốc vì thân phân của Sở Từ, một Phúc
Duyên Đài đã làm cho người ta rất ngạc nhiên. Bây giờ còn thêm xưởng
Thiên Trì nữa. Mặc dù xưởng Thiên Trì chỉ là một xưởng nhỏ trong thôn,
nhưng bán thứ gì mọi người cũng. Đó là thứ phổ biến nhất của các cô gái, mức độ kiếm tiền có thể tưởng tượng được. Kem dưỡng trắng da mặt này có thể nói chính là cây rụng tiền. Chỉ là không ngờ Sở Từ hóa ra là người
trồng cây rụng tiền này, quả là khó tin.
"Em gái, em đừng nói
lung tung. Nhà anh khi nào thì..." Võ Thuận vốn định giải thích cho mẹ.
Nhưng chưa kịp nói xong đã nhìn thấy một đống hộp kem bên cạnh.
Lúc trước là gã đi bàn chuyện hợp tác với xưởng Thiên Trì, nên gã biết rõ
hơn ai hết dáng vẻ kem dưỡng của Sở Từ. Cho nên lúc này mới có thể ngạc
nhiên như vậy.
Những cái hộp này giống 50% so với hộp kem đóng
gói của Sở Từ, chỉ là thô hơn rất nhiều. Hoa văn phía trên có thể thấy
chúng không phải do cùng một người làm. Mặc kệ nhìn thế nào cũng tràn
ngập cảm giác nôn nóng. Ngay cả thân hộp cũng còn có mùi...
"Anh
có thể tận mắt nhìn thấy. Hơn nữa, bên ngoài có nhiều người như vậy,
cũng không phải đều đến vu oan mấy người chứ?" Sở Từ lạnh lùng nói.
Võ Thuận đã chết lặng, nhìn những hộp kem kia bàng hoàng không nói nên
lời. Gã đi sang phải mấy bước lại đi sang trái mấy bước, một hồi nhìn
đống hàng tồn bên cạnh lại một hồi nhìn hàng hóa bày trên quầy mà mặt
mũi trắng bệch, cả người ngơ ngác. Một lát sau mới nhìn chằm chằm về
phía ba: "Ba?"
Tại sao lại như thế? Mẹ gã sao có thể làm ra chuyện ngu ngốc như vậy?
Mặc dù kem dưỡng của Sở Từ có thể làm cho bọn họ kiếm tiền. Sau khi hủy hợp tác quả thật có một chút tổn thất, nhưng chưa đến mức làm lay động hoạt động kinh doang của phòng khám. Lúc trước chưa có kem dưỡng của Sở Từ
cũng không phải rất tốt sao? Tại sao lại muốn cạnh tranh với Sở Từ chứ?
Hơn nữa, trong thời gian ngắn như vậy làm ra kem dưỡng, cho dù chính Sở Từ
nói giống nhau như đúc thì trong lòng gã cũng sẽ không tin.
Gấp
gáp vội vàng làm ra hàng hóa như vậy, dược liệu dùng để bào chế chỉ sợ
cũng chưa kịp rửa sạch sẽ. Còn phần hộp đóng gói này, gã nhìn thấy hình
vẽ phía trên chỉ cảm thấy buồn cười.
Lúc ở nhà, gã còn đặc biệt
dặn ba mẹ đừng gây khó dễ với Thôi Hương Như nữa, cũng đừng ghi hận Sở
Từ. Dù sao chuyện này vốn dĩ là gã một bên tình nguyện, là ba mẹ gã làm
sai.
Khi gã thuyết phụ ba mẹ đề nghe theo, nhiều lần hứa sẽ không gây chuyện nữa. Nhưng hóa ra lời hứa của bọn họ chính là như vậy?
Mặc dù chỉ là kem thoa da mặt cũng không thể qua loa như vậy chứ?
Ba Võ nhìn mặt con trai, chỉ có thể nói: "Đó là mẹ con nghĩ ra. Nếu chúng
ta biết công thức, nói không cần không phải cũng rất đáng tiếc sao?"
"Chính là mẹ muốn làm!" Lúc này, Hàn thị cũng hầm hừ nhào ra, làm lơ ánh mắt
như hổ rình mồi gần đó, hầm hừ nhìn con trai nói: "Mẹ làm như vậy còn
không phải là vì con sao? Con là một thanh niên tốt, bị con nhỏ chết
tiệt này đấm một cái cho gãy răng. Mẹ làm sao nuốt xuống cục tức này
được chứ? Con là con trai của mẹ, mẹ và ba con nhiều năm như vậy cũng
không nỡ đánh con một ngón tay. Đứa con hoang kia dựa vào đâu mà ra tay? Hơn nữa, mẹ cũng không phải vì muốn tốt cho cả nhà này sao? Có tiền mà
không kiếm chính là đồ ngu! Sở Từ nó có thể dựa vào kem dưỡng này kiếm
tiền, tại sao mẹ không thể?"