Vẻ mặt của chị dâu Võ oán hận, trên mặt hiện rõ sự uất ức. Cộng với
tiếng khóc dữ dội làm cho cả người Hàn thị đang tức giận càng thêm khó
chịu.
Đứa con dâu này của bà trước kia nhìn cũng rất thông minh
ngoan ngoãn, không ngờ gặp chuyện lại trở nên thiếu hiểu biết như vậy.
Nếu bà biết sớm như vậy năm đó nên chọn lựa kỹ một chút, không thể chỉ
nhìn xem hoàn cảnh nhà mẹ con bé này mới đúng.
Hàn thị hối hận trong lòng, nhưng có hối hận nữa cũng vô dụng. Hiện tại việc gấp là có người ở bên ngoài.
Đúng lúc này nghe thấy bên ngoài truyền đến một tiếng hét lớn, mấy người mang phù hiệu trên tay áo bước vào.
"Ai là Hàn Lan Thanh?" Vừa vào cửa, đối phương đã kêu lên.
Hàn thị đang trốn ở trong phòng vừa nghe lập tức đứng ngồi không yên, vội
vàng đẩy chồng mình: "Ông còn đứng ở đây làm gì? Còn không đi ra xem
thử? Chẳng lẽ thật sự muốn để cho bọn họ xông vào bắt tôi sao?"
Ba Võ thở dài một hơi, kiên trì đi ra ngoài.
"Các đồng chí, mấy người... mấy người đến tìm vợ tôi có chuyện gì không?" Ba Võ biết rõ ý đồ của những người này đến nhưng chỉ có thể hỏi.
"Có người khiếu nại dược phẩm mấy người sản xuất có vấn đề. Bây giờ chúng
tôi đến muốn lấy dược phẩm về xét nghiệm. Ngoài ra cũng đến đây nhắc nhở mấy người một tiếng, phòng khám này sẽ tạm dừng hoạt động, phải trải
qua chúng tôi tiến hành điều tra toàn diện. Trừ khi xác nhận dược phẩm
của mấy người không sao. Nếu không phải cấm kinh doanh, mấy người đã
hiểu chưa?"
Ba Võ nghe vậy hơi đau lòng, vội vàng nói: "Đồng chí, nhất định là có sự hiểu lầm nào đó, chúng tôi đã bán loại kem dưỡng này mấy ngày. Cho dù có vấn đề cũng không phải xảy ra đến bây giờ... Hơn
nữa, phòng khám này là ba vợ của tôi để lại. Ba vợ của tôi chính là bác
sĩ nổi tiếng ở huyện chúng ta. Vợ tôi đã học hết bản lĩnh của ông ấy,
bào chế ra thuốc cũng được bảo đảm."
"Những chuyện đó chúng tôi
không quan tâm đến. Chúng tôi chỉ làm việc theo quy tắc, hy vọng ông
phối hợp. Ngoài ra, dù sao chuyện này đã gây ra những ảnh hưởng cực kỳ
xấu, đã có người báo công an rồi. Nếu cuối cùng xác nhận là dược phẩm do vợ của ông sản xuất có vấn đề, vậy bà phải đến đồn công an một chuyến." Người đó lại nói tiếp.
Nói xong thì nhìn xung quanh, kêu người lấy mẫu dược phẩm mang về.
Ba Võ ban đầu cũng không phải là người giỏi nói chuyện. Lúc này lập tức ủ
rũ, căn bản không biết nên nói cái gì, chỉ có thể trơ mắt nhìn người
khác lấy đồ đi.
Đặc biệt là sau khi nghe tin có người báo công an thì trong lòng lại bất ổn, cảm thấy thật sự là tai vạ đến nơi.
Loại tình huống này, mặc dù không dẫn đến chết người nhưng vấn đề dù sao
cũng có phần bắt mắt. Cuối cùng một khi xác nhận, kết quả tốt nhất là
nhà họ Võ bỏ tiền, nên bồi thường thì bồi thường. Sau khi bồi thường
xong phải bỏ tiền bảo lãnh vợ ông ra.
Nhưng dù vậy, vợ ông nhất
định cũng phải bị nhốt ở trong đồn công an một thời gian. Huống chi
khoản tiền bồi thường chắc chắn sẽ không nhỏ, chỉ sợ có thể trực tiếp
vét sạch của cải trong nhà bọn họ.
Điểm khác đó là phòng khám
này. Trong phòng khám có rất nhiều dược phẩm đã được thanh toán mua về.
Một khi đóng cửa thì số tiền này cũng như nước chảy về biển đông. Thậm
chí bên trong có những loại thuốc còn thiếu người ta một nửa tiền hàng,
không chừng không bao lâu nữa sẽ có người đến thúc giục trả nợ.
Thật sự là uống nước lạnh còn bị nghẹn, tai họa không đến một mình mà!
Sắc mặt của ba Võ tái nhợt, người của Cục Y tế cũng nhanh chóng rời đi. Dù
sao việc này vẫn chưa định án, nên bọn họ cũng không thể lập tức chắc
chắn dược phẩm của Hàn thị có sai lầm. Bởi vậy đám người đứng bên ngoài, bọn họ cũng không có cách gì.
Người của Cục Y tế vừa đi, Võ
Thuận cũng đến đây, thật vất vả chen vào cửa thì nhìn thấy sắc mặt của
ba ảm đạm. Gã vội vàng nói: "Ba, xảy ra chuyện phì thế?"
Gã bị gãy răng cửa nên khi nói chuyện đều lọt gió, phát âm từng chữ cũng không rõ ràng.