Thôi Hương Như đứng tại chỗ một hồi lâu mới nhấc chân đi đến quầy tạp
hóa ở cổng thôn mua mấy gói thuốc diệt chuột. Người phụ nữ trong quầy
đang bận rộn thu dọn đồ đạc cũng chỉ nhìn thoáng qua cô rồi bán đồ. Thôi Hương Như cầm ba gói thuốc đi về phía chân núi không có ai.
Cô
không thể làm dơ bẩn nhà của Sở Từ, nhưng có thể đi lên núi đúng không?
Phong cảnh trên núi rất tốt, khi mùa xuân đến hương hoa khắp núi là mùi
hương cô thích nhất. Cho dù chết ở chỗ này cô cũng cam tâm tình nguyện.
Giờ phút này trong đầu Thôi Hương Như chỉ có cảnh ngày hôm nay bị người chỉ vào mặt mắng 'đồ con đĩ', không còn cảnh nào khác. Cô rõ ràng là người
tốt bụng, nhưng bây giờ lại chui rúc vào sừng trâu.
Cô không muốn bị người lên án cả đời, cũng không muốn tương lai tùy tiện tìm một
người đàn ông kết hôn. Sau khi nghĩ tới nghĩ lui, còn không bằng đi gặp
ba mẹ sớm một chút, cũng hơn sống trên đời này đánh mất anh trai chị
dâu. Ngược lại gây thêm rắc rối cho Sở Từ.
Nghĩ đến Sở Từ, Thôi
Hương Như cảm thấy chua xót. Cô chỉ có ba người anh trai, sau khi gặp
được Sở Từ là thật lòng xem em ấy là em gái. Cô thật sự hy vọng tương
lai có thể nhìn thấy Sở Từ kết hôn sinh con, nhìn thấy Sở Đường thi đậu
đại học. Nhưng lại cảm thấy bây giờ Sở Từ đã không còn là cô bé mập kia, có thể tự nuôi sống bản thân, không có cô cũng không sao.
Cả
người Thôi Hương Như mơ màng, cũng không biết mình đang làm gì. Sau khi
đi đến chân núi lại đi lên mấy bước tìm được một tảng đá lớn ngồi xuống, nhìn phong cảnh một hồi lấy một gói thuốc ra nuốt vào bụng.
Một lát sau bụng bắt đầu đau lên.
--- ---
Lúc Thẩm Dạng chạy đến nhìn thấy Thôi Hương Như miệng sùi bọt mép nằm dưới
đất, thật sự rất đáng sợ, nhìn thấy bao bì đóng gói dưới đất nhất thời
không nhịn được tức giận đến mức chửi tục.
Vốn dĩ y đã đi rồi,
nhưng khi xe chạy ra khỏi thôn thì cảm thấy có gì đó không ổn. Y luôn
cảm thấy người gì người phụ nữ này nói với Sở Từ giống như lời trăn
trối, còn nghĩ hôm nay cô bị kích thích như vậy không chừng sẽ đi tìm
cái chết. Dù sao cũng là một mạng người, tốt hơn là nên quay lại nhìn
thử xem. Ai ngờ công nhân trong xưởng nói cô đi đến quầy tạp hóa, hỏi
thăm cả đoạn đường mới tìm được đường lên núi.
Nhưng cũng may
người phụ nữ này không còn nhiều lý trí, từ đường lên núi đi lên một lúc đã nhìn thấy cô. Nếu không chờ y đến thì có lẽ cô đã tắt thở.
Y vội vàng bước đến giơ tay móc họng cô, hai ngón tay thon dài sạch sẽ lập tức trở nên dơ bẩn...
Mặt Thẩm Dạng tái xanh, thật sự không thể tin được người phụ nữ này lại lựa chọn kiểu chết này, cả người đau đớn co rút, miệng còn phun ra những
thứ ghê tởm. Quần áo sạch sẽ của y đều dơ bẩn. Tất nhiên, đáng sợ nhất
vẫn là gương mặt của cô, thật sự là hỗn hợp các loại 'thuốc màu', đủ
theo kịp người hát hí khúc.
Dịu dàng ngoan ngoãn... Nếu ai còn
nói với y rằng Thôi Hương Như dịu dàng ngoan ngoãn, y hứa sẽ không đánh
chết người đó. Cho dù y không đánh lại Từ Vân Liệt... cũng phải làm!
Thật lừa người mà!
Sau khi làm Thôi Hương Như ói ra đơn giản, Thẩm Dạng cũng không quan tâm
những chuyện khác, không nói lời nào lập tức ôm người chạy xuống núi.
Trên đường đi cũng gặp một số thôn dân, bọn họ vừa nhìn thấy tình huống
này cũng bị sốc.
Trong thôn mặc dù có bác sĩ là Hoắc thần tiên.
Nhưng Thẩm Dạng không biết, nghĩ điều kiện cơ sở vật chất thiếu thốn
trong thôn chỉ sợ không thể súc ruột. Y đành kiên trì đặt Thôi Hương Như lên chiếc xe hơi đắc tiền của mình, nhìn thấy cô làm dơ chiếc xe cưng
của mình lòng đau như cắt.
Y không suy nghĩ nhiều khi nói Thôi
Hương Như đã đi xem mắt với mình. Nếu không có một câu kia cô sẽ chịu
kích thích nhỏ hơn một chút, cũng không đến mức đi đến bước này. Thật
không biết là nên khen cô dũng cảm tìm cái chết hay là nên nói cô yếu
đuối đáng thương đây.
Trời đã tối, tốc độ chạy xe của Thẩm Dạng
giống như bay, chạy nhanh đến huyện. Đường xá trong thôn đều gồ ghề, xe
chạy nhanh càng làm cho Thôi Hương Như ói ra rất nhiều. Trên xe dơ bẩn
không cần phải nói.
Thẩm Dạng hối hận, nhất định là trong lòng
mình chán ghét người phụ nữ này là một bà điên cuồng. Cho nên cô mới
điên cuồng trả thù mình như vậy. A... xe của y...