Từ Vân Liệt rất ít khi khen ngọi người khác. Đặc
biệt còn là phụ nữ, cũng chỉ khi nhắc đến người thân của Sở Từ mới dùng
nhiều tính từ hơn. Mà lúc trước khi hắn nhắc đến người chị này của Sở Từ ở trước mặt Thẩm Dạng, nói tính cách của cô giống như bông, là người
hòa đồng, dịu dàng, ngoan ngoãn và đáng tin cậy.
Nhưng hôm nay Thẩm Dạng hôm nay vừa thấy thật sự không nhìn thấy từ 'dịu dàng ngoan ngoãn' trên người Thôi Hương Như.
"Đồ con đĩ, mấy người đều là một đám bạo dân không biết xấu hổ. Tôi đến tìm mấy người để đòi công lý, nhưng mấy người ỷ đông ăn hiếp chúng tôi.
Thôi Hương Như, tôi nói cho cô biết, tôi sẽ không để yên cho cô đâu. Cô
muốn gả vào nhà họ Võ chúng tôi hả? Trừ phi tôi chết!" Hàn thị được hai
đứa con gái đỡ lên, nhìn thấy vết thương trên mặt con gái bà rất đau
lòng, ước gì có thể bóp chết Thôi Hương Như.
Thôi Hương Như này
vẫn chưa cưới vào nhà đã dám ra tay với người lớn như vậy. Nếu thật sự
thành con dâu của bà thì còn không lên trời sao?
"Bà còn muốn đánh nhau nữa phải không? Chúng tôi nhiều người cũng không sợ bà." Tôn Bách Linh bóp eo mắng.
Mụ già này túm tóc cô ta rất nhiều, đến bây giờ da đầu của cô ta còn nóng rát đau đây!
Vừa nghe Tôn Bách Linh nói chuyện thì Hàn thị lúng túng. Bộ xương già của
bà giống như bị chặt đứt, trên mặt bốn người nhà bà đều bầm tím, quần áo ngay ngắn đều bị xé rách. Chính là bởi vì người phụ nữ mập mạp trước
mặt này mới có thể là cho bốn người phụ nữ nhà bà bị đánh thành như vậy.
Trong lòng Thôi Hương Như cũng nghẹn ra lửa, bản thân tại sao thành đồ con đĩ rồi? Mặc dù từ khi quen biết Võ Thuận cũng nói chuyện không ít, nhưng
câu nào cũng nói liên quan đến xưởng thuốc. Bình thường Võ Thuận muốn
nói chuyện khác thì cô đều quay đầu bỏ đi, chưa bao giờ đưa ra gương mặt khách sáo. Cô làm người ngay thẳng, tại sao đã bị người mắng thành như
vậy?
"Trở về nói cho con trai bà biết, Thôi Hương Như tôi từ
trước đến nay chưa bao giờ thích anh ta! Bắt đầu từ hôm nay, xưởng thuốc của em gái tôi bất luận bán cho ai cũng sẽ không bán một lọ cho nhà họ
Võ mấy người!" Thôi Hương Như khó có được kiên cường nói.
Trong
lòng cô biết rõ nếu Sở Từ biết chuyện này thì nhất định sẽ không để yên
cho nhà họ Võ. Cho nên hiện tại cầm tên tuổi của Sở Từ hù người cô cũng
không cảm thấy chột dạ.
Hàn thị vừa nghe lời này thì sắc mặt càng đáng sợ, chỉ vào mặt Thôi Hương Như nói: "Cô là con đàn bà hiểm độc,
trèo không lên Võ Thuận nhà tôi thì giở trò xấu phải không? Đừng cho là
tôi không biết xưởng thuốc này của Sở Từ. Cô và Sở Từ người ta căn bản
không có quan hệ. Vậy mà còn mặt mũi cầm đồ của người khác nói chuyện
này, cô còn không biết xấu hổ sao?"
"Nhưng tôi cũng không sợ cô,
thuốc này cô có bán tôi cũng không mua đâu! Cô chính là con đàn bà bị
con trai tôi chơi nát, một đôi giày rách còn có mặt mũi sĩ diện. Hừ, tôi thật muốn nhìn thử xem sau này đàn ông làng trên xóm dưới có ai thích
cô chứ!" Hàn thị lại nói tiếp.
Thôi Hương Như rốt cuộc cũng còn trẻ không có nhiều kinh nghiệm, nghe nói như thế căn bản không biết nên đáp trả như thế nào.
"Lời này tôi không thích nghe..." Lúc này Thẩm Dạng đột nhiên mở miệng, liếc mắt nhìn Thôi Hương Như một cái lại nói: "Em gái Thôi đã nói mấy lần
không có quan hệ gì với con trai bà. Bà lại nói những lời bẩn thỉu như
vậy còn không còn xác thật nữa."
Thẩm Dạng vừa nói Hàn thị sửng sốt.
Ngay cả con dâu và hai đứa con gái của Hàn thị trong chớp mắt đều xấu hổ. Bởi vì Thẩm Dạng trông rất chói mắt.
Vừa mới đánh khí thế ngất trời, cũng không nhìn ai là người mới bắn phát
súng săn kia. Bây giờ nhìn lại cũng không nhịn choáng váng. Thẩm Dạng
cao hơn 1m8, người gầy, trông giống như người có học. Nhưng trên mặt
lạnh nhạt, trên người có khí chất tương tự như Từ Vân Liệt. Nhưng lại
không có khí chất nghiêm túc thành thật, cả người nhìn giống như là con
nhà giàu, cười khúc khích lại làm cho người ta có loại cảm giác cao
không thể với tới.