Chuyện này ai đúng ai sai người trong thôn nhất thời cũng không phân rõ. Thầm nghĩ chờ gặp Thôi Hương Như hỏi kỹ càng. Nếu cô bị uất ức mọi
người nhất định sẽ ra mặt giúp cô.
Đương nhiên, vẫn có rất nhiều
người cảm thấy chuyện này không nhất định là giả. Dù sao Thôi Hương Như
thật sự tiếp xúc gần với Võ Thuận, trai chưa cưới gái chưa gả. Hai người có tình cảm cũng không có gì quá đáng, chỉ là đáng tiếc Thôi Hương Như
từng có một đời chồng, kết hôn với người chưa từng có vợ như Võ Thuận
thật là không thích hợp, cũng khó trách người nhà họ Võ tìm tới cửa.
Nhưng dù thế nào đi nữa, nói Thôi Hương Như quyến rũ Võ Thuận là quá đáng. Trong lòng vẫn là muốn bênh vực cho kẻ yếu là cô.
--- ---
Lúc Hàn thị đến, Thôi Hương Như đang bận mài bột thuốc, trên đầu đội khăn
lau mồ hôi, vừa mài thuốc vừa nói chuyện với các công nhân. Trên mặt
mang theo nụ cười ôn hòa, một cảnh thật đẹp.
Ngay khi cửa lớn bị
đá ra, Thôi Hương Như hoảng sợ nhìn người đến hơi khó hiểu. Hiện tại cô
là người quản lý trong xưởng này, chuyện từ to đến nhỏ đều đến hỏi ý
kiến của cô. Mặc dù gần đây anh trai của Tần Trường Tố là Tần Trường
Bình đến giúp đỡ Sở Từ việc xây nhà máy mới. Nhưng vẫn đang bàn chuyện
về vật liệu xây nhà máy mới nên căn bản không ở trong xưởng.
"Mấy người là ai? Không biết đến có chuyện gì không?" Thôi Hương Như cảm
thấy mấy người phụ nữ này dường như không lịch sự, nhưng vẫn nhẹ nhàng
hỏi.
Hàn thị liếc nhìn cô mấy lần, tiếp theo khịt mũi một tiếng:
"Chẳng trách có thể mê hoặc được con trai tôi, bày ra dáng vẻ mềm yếu
như vậy cho ai xem?"
Gương mặt của Thôi Hương Như vừa thấy đó là
vẻ ngoài của tiểu thư khuê các, lại từ nhỏ không chịu nhiều cực khổ nên
không tính toán chi li với người khác. Bởi vậy khí chất càng thêm thân
thiện. Cho dù mặc quần áo giống người khác nhưng trông vẫn bắt mắt hơn
một chút.
Nhưng khi nghe lời này, Thôi Hương Như cũng hơi không vui, nhíu mày nói: "Tôi không hiểu lời bà nói, ý của bà là gì?"
"Hương Như, người... người phụ nữ này là mẹ của Võ Thuận." Một người hàng xóm
đi theo Hàn thị đến không nhịn được nhắc nhở một câu.
Thôi Hương Như vừa nghe trong mắt hiện lên một tia ngạc nhiên, vẻ mặt cũng lịch sự hơn: "Hóa ra là thím..."
"Ai là thím của cô?" Hàn thị trực tiếp cắt ngang lời của Thôi Hương Như.
Sau đó trực tiếp nói: "Hôm nay chúng tôi đến chính là muốn nói cho cô
biết, trách xa con trai của tôi một chút, đừng chuốc thuốc mê cho nó!"
Dù cho tính tình của Thôi Hương Như tốt lúc này cũng không nhịn được: "Tôi tôn trọng bà là trưởng bối mới khách sáo. Nhưng bà vừa vào cửa đã chỉ
vào tôi mắng mỏ. Nếu tôi thật sự đã làm chuyện gì sai tự nhiên không có
gì để nói. Nhưng bà luôn miệng nói tôi chuốc thuốc mê con trai của bà
cũng không khỏi hơi quá đáng."
"Quá đáng? Cô có thể nói cô không quen biết Võ Thuận con trai tôi hả?" Hàn thị lại nói tiếp.
Thôi Hương Như vừa nghe sắc mặt cũng không tốt, nhưng vẫn nói: "Thật sự là có quen biết, anh ta thường xuyên đến lấy thuốc."
"Quen biết là tốt, con trai tôi thích cô, cô cũng biết đúng không?" Hàn thị lại nói tiếp.
"Tôi cũng đã từ chối, hơn nữa cũng không có bất kỳ tiếp xúc quá mức với anh
ta. Bình thường trao đổi cũng đều ở trước mặt mọi người..." Thôi Hương
Như trả lời.
"Hừ, cô nói ở trước mặt mọi người. Nhưng sau lưng
làm gì ai biết được? Nếu cô thật sự từ chối con trai tôi, tại sao nó vì
cô từ chối hôn nhân gia đình sắp đặt chứ? Hơn nữa, cô đã là phụ nữ một
đời chồng, chỉ sợ ước gì muốn tái giá cao hơn chứ gì? Người đàn ông tốt
như vậy đưa đến cửa sao cô có thể từ chối được chứ? Cô nói lời này ai mà tin chứ?" Hàn thị nói một cách hùng hổ.
Khi nghe những lời này, ánh mắt của Thôi Hương Như đỏ lên, tức giận đến mức hàm răng run lên.