Trong lòng Phúc Nhạc Nhạc đã sớm hối hận. Nhưng Sở Từ lại rất hưng
phấn. Bình thường dù là Sở Đường hay là Thôi Hương Như cũng chưa từng
dám để cho cô làm chuyện như vậy. Giống như phản ứng vừa rồi của Tần
Trường Tố khi nhìn thấy nàng động kim chỉ, lập tức chạy xa nhất có thể.
Không thú vị nhất đó là Sở Đường, không giúp đỡ nàng thì thôi còn thích dội
cho nàng gáo nước lạnh. Còn Phúc Nhạc Nhạc này thì khác. Mặc dù cô gái
này không có ý tốt, nhưng miệng nhỏ cũng rất ngọt, vừa đến đã khen nàng
có khả năng, muốn xem nàng thêu thùa may vá. Nhưng còn có thể chịu đựng
lâu như vậy, thật sự là 'hạt giống' tốt. Tương lai nếu cô ta đến chơi
nhiều cũng rất tốt, ít nhất dùng tốt hơn người gỗ nhiều.
Trong
lòng Sở Từ cực kỳ hài lòng với Phúc Nhạc Nhạc. Nhưng nàng cảm thấy may
quần áo thật sự rất khó. Khi nhìn thấy đường kim của mình may sai rồi
lập tức không nhịn được mắng một tiếng.
Phúc Nhạc Nhạc nghe thấy run lên trong lòng. Cô ta vừa run lên đã nhìn thấy cây kim đã đâm vào làn da mình ngay lập tức.
"A! Đau quá, đau quá! Em nhẹ một chút..." Giọng của Phúc Nhạc Nhạc hơi run rẩy: "Không được, tôi... tôi không giúp em..."
Sở Từ nhíu mày: "Chỉ là một lỗ kim nhỏ mà thôi, sẽ không có sẹo, không sao đâu. Tiếp theo tôi sẽ cẩn thận hơn. Hơn nữa kích cỡ quần áo tôi làm đều dựa theo cô may, cô đi rồi vải của tôi không phải lãng phí sao? Cô đừng phá nữa."
Dáng vẻ vỗ về của Sở Từ càng làm cho da đầu người ta
run lên. Đặc biệt là vẫn không dừng động tác trên tay. Phúc Nhạc Nhạc
không dám mở ra, đột nhiên cả người có phần đáng thương. Tần Trường Tố
cũng không có đi xa, đang lén lút nghe tình hình bên trong ở ngoài cửa.
Sau khi nghe nói như thế lại dở khóc dở cười, không biết nên đồng tình
với Phúc Nhạc Nhạc hay là mắng cô ta xứng đáng.
Cô cũng không
phải tên ngốc, đương nhiên nhìn ra được Phúc Nhạc Nhạc chủ động tìm đến
cửa không phải thật sự muốn làm bạn với Sở Từ. Dáng vẻ lòng dạ hẹp hòi
với Sở Từ, dạy dỗ giống như theo lý thường phải làm. Nhưng mà nghĩ lại
em họ có tính tình thô bạo này thêu thùa may vá thì cô cảm thấy cả người nổi da gà lên.
"Chậc, bởi vì cô vừa mới lộn xộn nên tôi không
cẩn thận may vải dính vào quần áo của cô rồi... Nhưng cô đừng lo lắng,
dù sao vải may theo quần áo của cô, cùng lắm sau khi may quần áo xong
thì tặng cho cô. Cho cô mặc trê người cũng rất tốt." Sở Từ cau mày, lại
nhìn chằm chằm vào thân thể Phúc Nhạc Nhạc nói.
Phúc Nhạc Nhạc lập tức chán nản: "Rốt cuộc em có biết may quần áo hay không?"
Vậy mà lại không cẩn thận may dính vào quần áo của cô ta. Loại tình huống
này không nên tháo ra may lại lần nữa sao? Tại sao có thể đâm lao phải
theo lao chứ?
"Nếu tôi biết may quần ao còn cần phải học à? Loại
đồ chơi này của phụ nữ căn bản không thích hợp với tôi. Nhưng dù sao
cũng không có việc gì, luyện tập nhiều một chút. Tương lai có thêm một
tay nghề cũng không tệ." Sở Từ ăn ngay nói thật.
Nàng vừa thốt ra lời này, Phúc Nhạc Nhạc đều hoa mắt chóng mặt.
"Em... em không biết? Vậy em còn mua nhiều vải như vậy làm gì?" Phúc Nhạc Nhạc sợ hãi nói.
Đống vải này có thể may được 7-8 bộ quần áo màu xuân đấy. Là bởi vì nhìn
thấy nàng mua nhiều vải về mới làm cho cô ta nghĩ rằng Sở Từ rất giỏi
những thứ này, không nghĩ được nàng lại nói mình không biết. Hơn nữa,
dưới tình huống không biết còn trực tiếp may trên người cô ta.
"Bởi vì không biết nên tôi mới muốn mua nhiều một chút." Sở Từ nhìn ánh mắt
ngu ngốc của cô ta, tiếp theo kim trong tay xẹt qua, chỉ nghe Phúc Nhạc
Nhạc lại hét lên một tiếng chói tai.
"Tôi mặc kệ! Em buông tôi ra, mau thả tôi ra!" Phúc Nhạc Nhạc hoảng sợ nhìn Sở Từ, vội vàng che lại chỗ mình bị đâm đến.
Ánh mắt của chợt lạnh: "Nói chuyện không giữ lời? Làm người như vậy là không được."